Cảnh Lộ Quan Đồ

- Chúng tôi đã đi khắp phố bán đồ ăn vặt mà chẳng thấy tên đó.

Thẩm Băng Thanh báo cáo về cho Đỗ Long.

- Tìm không thấy thì thôi, về đi. Tôi nghĩ tôi đã tìm ra Ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị của chúng ta rồi.

Đỗ Long nói, Thẩm Băng Thanh phát ra tiếng kinh ngạc qua điện thoại. Đây quả là sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

Đỗ Long cúp điện thoại. Trong đầu vẫn còn phảng phất hình ảnh vừa rồi không may nhìn thấy. Lý Thụy Trân không hổ là thường xuyên đi luyện tập hình thể, thân hình của cô ta quả là không chê vào đâu được. Nhưng trong lòng Đỗ Long cũng chỉ có thế mà thôi, trong lòng hắn dù là Lâm Nhã Hân hay là Bạch Nhạc Tiên, Nhạc Băng Phong, thậm chí là Kỷ Quân San cũng hơn Lý Thụy Trân trăm lần. Cái mà hắn chú ý hơn cả là các vết thương loang lổ trên người Lý Thụy Trân.

Mấy ngày nay Lý Thụy Trân chắc chắn chịu không ít đau khổ, chỉ có điều trong phòng không hề có ai. Tên bắt cóc thần thông quảng đại kia đã đi rồi sao? Thật khiến người ta không thể nghĩ ra, lẽ nào gã biết khó nên đã rút lui rồi chăng?

Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ đã trở lại, Đỗ Long nói với bọn họ rằng hắn nghe thấy tiếng phụ nữ khóc trong phòng, có cả tiếng nước giọt, đoán là Lý Thụy Trân đang tắm. Mọi người có chút buồn bực, chỉ dựa vào đây mà có thể chắc chắn người ở trong đó là Lý Thụy Trân sao? Hơn nữa…

- Lý Thụy Trân làm sao có thể vào khách sạn được? Nếu nhân viên khách sạn đã rất quen cô ta, chỉ cần cô ta xuất hiện mọi người đều phải biết mới phải, lẽ nào cô ta cũng hóa trang?

Thạch Siêu Vũ không hiểu gì hỏi.

Trong đầu Đỗ Long hiện lên một cây mây, Lâm Nhã Hân rất thích chui vào được Đỗ Long dẫn đi khắp phố, trải nghiệm này không thể để người ngoài biết được. Nếu Lý Thụy Trân không xuất hiện trong camera giám sát của khách sạn, vậy thì chiếc vali vừa nặng vừa to mà nghi phạm kéo theo rất đáng ngờ. Chiếc vali đó là loại vali du lịch phổ biến có gắn bánh xe, khả năng thông khí không được tốt, nếu người bị nhốt lâu trong đó sẽ rất dễ mất mạng.

- Đợi anh gặp cô ta, tự mình hỏi… Sếp Đổng, sao anh lại đích thân tới đây?

Đỗ Long đột nhiên nhìn thấy Đổng Triều Huy đi từ trong thang máy ra, hắn hỏi một cách kinh ngạc.


Đổng Triều Huy không trả lời, anh ta đi nhanh đi tới trước mặt Đỗ Long, trực tiếp hỏi:

- Tình hình thế nào? Cậu chắc chắn tìm ra vị ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị bị bắt cóc đó?

Đỗ Long gật gật đầu nói:

- Bọn bắt cóc lúc nào cũng đi trước chúng ta một bước, gã đã chạy thoát một mình rồi. Trong căn phòng anh ta thuê tôi nghe thấy tiếng phụ nữ khóc và tiếng nước, tôi định mấy phút nữa sẽ gõ cửa xác nhận.

Đổng Triều Huy than nhẹ một tiếng, nói:

- Nếu thật sự là cô ta thì tốt, nghi phạm có thể từ từ bắt, người không có chuyện gì là tốt rồi.

Đỗ Long nhìn đồng hồ nói:

- Chắc là được rồi, tôi đi gõ cửa xem sao.

Đổng Triều Huy gật gật đầu, muốn nói nhưng lại thôi. Đỗ Long đi tới trước cửa căn phòng, đầu tiên hắn nhìn xuyên qua cửa chính vào bên trong, nhìn thoáng qua, chỉ thấy Lý Thụy Trân đã tắm xong, đang ngơ ngác trong một góc phòng ngủ, lặng lẽ rơi nước mắt.

Đỗ Long gõ cửa, vẻ mặt Lý Thụy Trân đột nhiên trở nên căng thẳng, Đỗ Long tiếp tục gõ cửa, đồng thời nói:

- Ủy viên Lý, tôi là Đỗ Long, tổ phó tổ trọng án thành phố Thụy Bảo. Tôi biết cô ở trong, xin cô hãy mở cửa ra.


Đỗ Long gọi cửa ba lần, Lý Thụy Trân mới đến trước cánh cửa. Qua mắt mèo nhỏ trên cửa cô ta nhìn thấy người cảnh sát đứng ngoài đúng là đã từng nhìn thấy trên ti vi. Cô ta liền nói:

- Xin chờ một chút, tôi đi thay bộ quần áo.

Một lát sau, cửa mở, Lý Thụy Trân mặc bộ quần áo màu trắng hiện ra trước mặt Đỗ Long, thần sắc bình tĩnh nhưng vẫn còn chút kinh ngạc hỏi:

- Anh là người của đội trọng án à? Tìm tôi có việc gì không?

Đỗ Long nói:

- Ngày hôm qua... Phải nói hôm trước rồi, tối khuya ngày hôm trước cha mẹ cô báo án nói cô mất tích. Lãnh đạo của chúng tôi rất coi trọng, nhiệm vụ phá án đượ giao cho tôi, trải qua một ngày một đêm tra tìm, rốt cuộc cũng tìm được cô, cô vẫn ổn cả chứ?"

Lý Thụy Trân nói với giọng thiếu kiên nhẫn:

- Không phải tôi đã gọi điện về bảo bố mẹ tôi hủy án rồi sao? Sao các anh còn tra điều tra tới tận đây? Đây là chuyện riêng của tôi, các anh hơi quá đáng rồi đấy!

Đỗ Long nói: Ủy viên Lý, xin cô hãy bình tĩnh. Thực ra cục đã hủy án rồi, nhưng để chắc chắn rằng cô an toàn, tổ chúng tôi vẫn tiếp tục điều tra. Giờ thấy cô không sao, chũng tôi yên tâm rồi.

Lý Thụy Trân lạnh nhạt nói:


- Như vậy mà cũng tìm ra tôi được, các anh cũng thật lợi hại. Cảm ơn sự quan tâm của các anh, tôi rất ổn, không có ai bắt cóc tôi cả. Sáng sớm mai tôi sẽ quay về thành phố Thụy Bảo. Còn có chuyện gì nữa không? Cũng muộn rồi, tôi cần phải nghỉ ngơi.

Đỗ Long nói:

- Ủy viên Lý, còn có chút chuyện… Tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?

Lý Thụy Trân do dự một chút rồi nói:

- Có chuyện gì cứ nói ở đây là được rồi.

Đỗ Long nói:

- Có một số chuyện vẫn nên nói riêng thì tốt hơn, cả tòa nhà này đều đã bị cảnh sát khống chế, cô cứ yên tâm.

Lý Thụy Trân lúc trước đề phòng giờ đã yên tâm hơn, nói:

- Được, anh vào đi rồi nói.

Đỗ Long quay đầu lại gật gật đầu với Đổng Triều Huy và Thẩm Băng Thanh, sau đó đi vào phòng. Lý Thụy Trân đóng luôn cửa lại, đi theo sau Đỗ Long vào trong phòng, hỏi:

- Anh muốn nói gì với tôi?

Đỗ Long xoay người nhìn Lý Thụy Trân nói:

- Ủy viên Lý, bao che tội phạm cũng là phạm tội. Chúng tôi đều biết chuyện gì đã xảy ra, che giấu không có tác dụng gì cả, xin cô hãy nói với tôi, gã đã dùng cái gì uy hiếp cô không cho cô báo cảnh sát?


Lý Thụy Trân sắc mặt có chút tái đi, nói:

- Tôi không hiểu anh đang nói gì, tôi chỉ cùng bạn đi chơi vài hôm, mà quên nói với bố mẹ, chẳng có ai uy hiếp tôi cả…

Khóe miệng Đỗ Long hơi lệch, hắn nói nhẹ nhàng:

- Thật sao?

Nói xong hắn tiến thêm một bước, cầm cổ tay Lý Thụy Trân làm tay áo tung lên để lộ một vùng thâm tím, trừ cái đó ra, trên tay vẫn còn lưu lại vết thương loang lổ có thể nhìn thấy rõ ràng, do dây thừng thô ráp gây ra.

Lý Thụy Trân hoảng sợ đẩy tay ra Đỗ Long ra, thét to:

- Anh làm cái gì vậy!

Đỗ Long nói:

- Ủy viên Lý, cô không cần lừa mình dối người, tôi tin rằng trên người cô còn nhiều vết thương nghiêm trọng hơn. Người làm cô bị thương là một kẻ cực kỳ tàn nhẫn, chỉ cần gã còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì sẽ càng có nhiều người bị hại, thậm chí sẽ còn quay lại hại cô thêm một lần nữa. Nói cho tôi biết, gã là ai? Gã đã uy hiếp cô như thế nào?

Lý Thụy Trân suy sụp ngồi xuống ghế sô pha, hai tay bụm mặt, lại khóc thút thít. Đỗ Long thấy thế đã đoán được vài phần, nói:

- Ủy viên Lý, tôi là cảnh sát, chức trách của tôi là bắt những tên tội phạm gây nguy hại đến tính mạng, tài sản, an toàn của người dân. Tên Lý Bân này hết sức gian sảo, nếu không sớm bắt được gã, gã sẽ tiếp tục làm hại người khác. Ủy viên Lý, có phải gã đã dùng các bức ảnh để uy hiếp cô không? Nếu cô vì thế mà khuất phục, sau này gã sẽ còn đến tìm cô, cả đời này cô sẽ không thể thoát khỏi sự khống chế của gã. Ủy viên Lý, cô phải nghĩ cho kỹ.

Trong lòng Lý Thụy Trân rối bời, dưới sự thúc giục của Đỗ Long, cuối cùng cô ta cũng nói ra Từ Cần Phát uy hiếp mình. Đỗ Long không kìm nổi cười nói:

- Những tấm ảnh đó thì không nói làm gì, gã còn uy hiếp nói rằng sẽ tìm người tới làm hại cha mẹ cô.. Đây tuyệt đối là những lời đe dọa xuông. Ủy viên Lý, cô yên tâm, có cảnh sát chúng tôi bảo vệ toàn diện, cô và người nhà đều sẽ bình an vô sự.. Ủy viên Lý, cô là người hiểu rõ Lý Bân nhất, có thể bắt gã hay không, đều phải trông chờ vào cô rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận