Cảnh Lộ Quan Đồ

Đối mặt với sự chất vấn tức giận của Tiết Lập Hoa, Đỗ Long vẫn ung dung nói:

- Tổ trưởng Tiết, anh đừng nóng giận, tôi nói bọn họ đáng chết nhất định là có nguyên nhân cả. Anh xem bối cảnh của tấm hình này, là trước cửa trụ sở chính quyền xã Mãnh Tú đấy, tôi có ngu ngốc nữa cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà chạy đến đánh người trước cửa trụ sở chính quyền xã đúng không? Tổ trưởng Tiết, nếu như các anh điều tra cẩn thận một chút thì chắc sẽ phát hiện đây là sự việc một tập thể cùng tấn công chính quyền xã đó, tôi là vì giúp đỡ chính quyền giải tán bọn người này mới dùng đến vũ lực đối với bọn họ thôi. Đừng có nhìn thấy tôi mạnh tay như trong tấm hình này, khi đó chỉ có năm sáu người chúng tôi đối mặt với cả tập thể mấy trăm kẻ kích động, không dốc toàn lực liệu có được không? Còn nhớ lần hành động đó hình như là đã tìm thấy ba khẩu súng, tôi đã làm công tác ghi chép lại trong máy tính ở đồn công an kìa, lẽ nào các anh đều không điều tra, không hỏi qua cảnh sát của đồn công an sao?

Tiết Lập Hoa đương nhiên là đã phái người đi điều tra qua, có điều y muốn làm chủ trước, sớm nhận định Đỗ Long là một tên cảnh sát lưu manh sinh sự đánh người, cho nên chỉ nghe tin một phía, những người có dụng ý khác cố ý ném đá xuống giếng. Dù sao thì tâm lý của vị cán bộ luôn giữ tư cách kiểm tra kỷ luật này đã là một vòng tuần hoàn, phàm là những lời nói tốt cho Đỗ Long thì đều có vấn đề cả, phàm là những lời nói xấu về Đỗ Long thì mới là ý của dân, cho nên dù cho có không ít người nói đỡ cho Đỗ Long, thậm chí có người còn đập bàn biện bạch cho Đỗ Long thì căn bản gã cũng không tin.

Hôm nay nghe lời biện bạch của Đỗ Long, Tiết Lập Hoa tức thời cười lạnh nhạt nói:

- Đến hôm nay cậu vẫn giữ chức vụ ở đồn trưởng đồn công an xã Mãnh Tú, cảnh sát đồn công an tất nhiên sẽ nói giúp cho cậu rồi, những ghi chép công tác mà cậu tự viết càng không thể chứng minh cái gì cả, cậu nghĩ cán bộ kiểm tra kỷ luật chúng tôi là đồ ngốc sao?

Đỗ Long lại cười. Chỉ cần hắn cười thì Tiết Lập Hoa lập tức lại có chút hoang mang, vì gã muốn tăng cường uy thế của chính mình nên cố gắng khống chế cái tâm lý hoang mang kia, gã lại đập bàn tức giận nói:

- Cậu cười cái gì? Cậu là con sâu làm rầu cả cái hệ thống công an, kiểm sát, pháp luật này! Cậu còn có mặt mũi mà cười à!

Đỗ Long càng cười to hơn, hắn nói:

- Tổ trưởng Tiết, anh dựa vào mấy tấm hình này và mấy lời làm chứng của mấy kẻ buôn ma túy mang súng kia thì nhận định tôi có tội sao? Sao anh không đi kiểm tra lai lịch của mấy kẻ làm chứng kia? Là một cảnh sát có thành tích công việc tuyệt vời, những người muốn đả kích báo thù tôi khẳng định là không ít đâu. Tổ trưởng Tiết đừng có mà thiên vị đấy.

Tiết Lập Hoa dần dần bị Đỗ Long dắt mũi, gã đời nào chấp nhận mình sai, Đỗ Long nói như vậy chỉ làm gã càng thêm phẫn nộ hơn. Đỗ Long không nhắc đến chuyện ghi hình, mà dẫn dụ rồi mai phục sẵn, đợi khi nào Tiết Lập Hoa bị đưa vào thế không còn đường lùi thì hắn mới tung một đòn chí mạng tấn công đối phương. Đỗ Long căn bản không nghĩ mình là người bị điều tra, tên hề Tiết Lập Hoa này hoàn toàn bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Trong cái loại đối thoại không có chút hàm lượng kỹ thuật gì này thì Tiết Lập Hoa dần dần bị Đỗ Long chọc cho càng lúc càng bốc hỏa, gã cũng đã cùng lãnh đạo thẩm vấn qua không ít người, có những người đường dường là cán bộ cấp sở, những con người này khi bị điều tra thì có ai mà không thành thật khai báo? Đỗ Long chỉ là một phó phòng nhỏ bé, trong mắt gã chỉ là một con kiến, không ngờ con kiến này không sợ mà vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực trước gọng kìm của gã.

Hồi nhỏ, Tiết Lập Hoa đã từng nghịch kiến, đã từng có con kiến to dài một cm không chịu sự nghịch ngợm của trẻ con, hung hăng kẹp lấy ngón tay gã. Ký ức về cảm giác đau đớn tận xương tủy kia như vừa mới xảy ra, từ đó, mỗi khi Tiết Lập Hoa nhìn thấy kiến thì đều giết chết không thương tiếc. Hôm nay, con kiến nhỏ bé trước mắt này cũng dám khoa trương như vậy, Tiết Lập Hoa lập tức nhớ lại con kiến dám thách thức gã hồi nhỏ kia, tuy khi đó làm hắn rất đau nhưng cuối cùng vẫn bị ngón tay của hắn bóp chết rồi.

Trong mắt Tiết Lập Hoa, Đỗ Long càng lúc càng giống con kiến kia, không ngừng thách thức quyền uy của gã, cuối cùng Tiết Lập Hoa cũng không nhịn được nữa, gã nghiêm mặt nói với trợ thủ đã dừng việc ghi chép lại:

- Tiểu Đào, cậu ra canh ở ngoài cửa, không có lệnh của tôi, bất cứ ai cũng không được vào!

Đào Kỳ là một cán bộ kiểm tra kỷ luật trẻ, y đã dần dần cảm thấy sự việc có gì đó không đúng rồi, đến giờ thấy Tiết Lập Hoa định động tay chân với Đỗ Long, y không khỏi khuyên nhủ:

- Lão Tiết, như vậy không hay, lúc nãy Cục trưởng Lý vừa căn dặn qua…

Đỗ Long cứ mở miệng là Tổ trưởng Tiết, Đào Kỳ gọi tiếng lão Tiết thì chọc giận Tiết Lập Hoa rồi, gã khó có dịp làm lãnh đạo, tuy chỉ là tạm thời nhưng cũng không cho phép người khác xem thường được, Tiết Lập Hoa tức giận quát:

- Cậu là tổ trưởng hay tôi là tổ trưởng? Cái loại phần tử sa đọa này chắc chắn là có quan lại bao che rồi, còn lạ gì nữa? Ra canh cửa cho tôi! Đây là mệnh lệnh!

Bình thường Đào Kỳ cũng không xem Tiết Lập Hoa ra gì, giờ thấy gã lấy lông gà làm lệnh tiễn thì Đào Kỳ cũng bốc hỏa lên, y không nói một lời rồi quay người bỏ đi, lúc đi ra còn đóng sập mạnh cửa nữa.

Sau khi Đào Kỳ đi khỏi thì trong phòng chỉ còn lại Đỗ Long và Tiết Lập Hoa, Đỗ Long nhìn Tiết Lập Hoa nói:

- Anh định làm gì? Anh có biết tra tấn bức cung là phạm pháp không!

Rốt cuộc thì Tiết Lập Hoa cũng thấy chút hoang mang trên sắc mặt Đỗ Long rồi, Tiết Lập Hoa cảm thấy sung sướng trong lòng, xem ra vừa rồi phí lời rồi, đối phó với loại công tử miệng lưỡi lươn lẹo này thì nên sớm dùng sức mạnh chuyên chính dân chủ nhân dân mới xong.

Tiết Lập Hoa quên mất rằng Đỗ Long đã từng một cước đá bay một tên tiểu tử cường tráng. Hiện giờ Đỗ Long lại không bị còng tay còng chân, hai người ở chung một phòng không còn ai khác, cuối cùng ai là kẻ đi săn ai là con mồi vẫn rất khó nói.

Tiết Lập Hoa vì muốn gia tăng uy thế của bản thân mà gã cố ý day day nắm đấm nói:

- Đỗ Long, tôi khuyên cậu thành thực khai ra là tốt nhất, đừng có chuốc khổ vào thân.

Đỗ Long làm ra vẻ ngoài mạnh trong yếu nói:

- Anh dám đánh tôi, tôi sẽ khiếu nại anh!

Tiết Lập Hoa giận dữ, gã vơ lấy tập tài liệu mà Đào Kỳ để trên mặt bàn rồi đi về phía sau Đỗ Long, Đỗ Long liền hỏi câu:

- Anh muốn làm gì?

Tiết Lập Hoa mặt mũi dữ tợn cầm tập tài liệu đánh về phía lưng Đỗ Long.

Tí sức này của Tiết Lập Hoa đánh lên người Đỗ Long thì như muỗi đốt thôi, nhưng Đỗ Long kêu lên một tiếng rồi bổ nhào về phía trước, kính mắt cũng rơi cả xuống mặt bàn, sau khi trượt một đoạn thì rơi xuống đất vang lên một tiếng rồi nứt vỡ.

- Tiểu tử thối, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à! Tôi muốn xem xem xương của cậu cứng đến đâu!

Tiết Lập Hoa vung tập tài liệu lên quật liên tục lên lưng Đỗ Long, nhìn thấy Đỗ Long ôm đầu kêu đau thì trong lòng gã rất khoái chí!

Đúng vào lúc ấy, cánh cửa phòng bỗng bật ra, Lý Tùng Lâm bước vào, nhìn thấy Tiết Lập Hoa đang điên cuồng quật Đỗ Long, Lý Tùng Lâm sửng sốt phẫn nộ quát:

- Dừng tay!

Tiết Lập Hoa cũng ngây người ra, cho dù Lý Tùng Lâm có không quát thì gã cũng không dám tiếp tục nữa.

Đỗ Long ngẩng đầu lên, hắn uất ức nói:

- Cục trưởng Lý, tôi…

Đồng tử mắt trái Đỗ Long trắng đen lộn tùng phèo như thể rất sợ hãi, Lý Tùng Lâm trong lòng run lên nói:

- Đưng nói nữa, hai người cậu đỡ Đỗ Long đi xuống phòng y tế kiểm tra một chút. Cậu, theo tôi đến văn phòng của tôi!

Tiết Lập Hoa bối rối, gã lặng lẽ theo Lý Tùng Lâm đi ra khỏi phòng, Đào Kỳ vẫn đứng trước cửa, Tiết Lập Hoa trừng mắt nhìn y một cái rồi sau đó mới đi.

Hai viên cảnh sát mà Lý Tùng Lâm dẫn đến đi tới dìu Đỗ Long. Đỗ Long nhặt cái kính râm của hắn từ dưới đất lên, phủi phủi ống tay, tuy nứt rồi nhưng vẫn che được mắt…nhìn cảnh này mà trong lòng mọi người đều không khỏi chua xót. Những ai hiểu Đỗ Long đều biết, hắn đeo kính râm không phải là ra vẻ ngầu mà là để che khuất đi con mắt vì cứu người mà anh dũng bị thương đến mù con mắt kia…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui