Cảnh Lộ Quan Đồ

Trong phòng làm việc của cục Công an, Lý Tùng Lâm mặt không biến sắc nhìn Tiết Lập Hoa, Tiết Lập Hoa có chút áy náy nhìn xuống mặt đất. Gã biết sự việc đã bị mình phá hỏng, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, vẫn luôn cho rằng tất cả đều là lỗi của Đỗ Long…

Trong lòng Lý Tùng Lâm rất tức giận, Đỗ Long là người của cục công an, cho dù đã phạm sai lầm, thì trước hết cũng phải do phòng Kiểm tra Kỷ luật nội bộ cục công an xử lý. Nếu không phải là sau khi xin chỉ thị cấp trên, cấp trên cho phép ông ta cùng phối hợp, thì về căn bản ông ta cũng thờ ơ với tổ công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh này.

Đỗ Long bị người của Ủy ban Kỷ luật tra tấn bức cung ở cục công an! Việc này nếu truyền ra ngoài vậy mặt mũi Lý Tùng Lâm phải để ở đâu? Nếu không xử lý nghiêm túc, chỉ sợ những người dưới đều sẽ không phục!

- Chuyện này…tôi sẽ phản ánh lại với cấp trên, cậu có thể đi rồi.

Lý Tùng Lâm thản nhiên nói:

- Việc điều tra đối với Đỗ Long đến đây chấm dứt, trừ phi cấp trên có chỉ thị mới.

Tiết Lập Hoa sửng sốt, y còn nghĩ Lý Tùng Lâm sẽ nổi trận lôi đình chửi bới y thậm tệ, hoặc là châm chọc cay nghiệt y vài câu, không ngờ Lý Tùng Lâm lại nhìn y một hồi, rồi sau đó kêu y cút xéo.

Lý Tùng Lâm không có hứng thú lãng phí bọt mép với loại người không quan trọng như này. Đây chính là sự khôn ngoan, chính là chính trị, chửi bới mặt đỏ tía tai, thậm chí đánh đập tàn nhẫn cũng chẳng có ích lợi gì. Ta là lãnh đạo, loại thủ đoạn du côn vô lại này đối với tầng lớp này của ta về cơ bản là không đáng xem xét.

Tiết Lập Hoa chán nản rời đi, khi đi ra ngoài, đúng lúc có người đang đốt pháo múa sư tử rất náo nhiệt dưới tầng lầu của cục công an, rất nhanh đã có người vây quanh lại xem náo nhiệt.

Những cảnh sát trong tòa nhà của cục công an, người có việc, người không cũng đều chạy ra xem, Lý Tùng Lâm cũng đi ra. Ông nhìn quang cảnh huyên náo dưới lầu, chau mày nói:


- Chuyện này là thế nào? Ai chạy tới cục công an đốt pháo, múa sư tử?

Không ai có thể trả lời ông câu hỏi này, mãi tới khi người dưới lầu từ từ giơ tấm biểu ngữ lên, bên trên viết hơn chục chữ cái to:

- Phá án thần tốc, cứu người như cứu hỏa, cảnh sát Đỗ Long, khắc tinh của phạm tội!

Ngay sau đó Lý Tùng Lâm nhìn thấy một người quen, đó chẳng phải là Ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị thành phố Thụy Bảo, nhà doanh nghiệp lớn Lý Thụy Trân sao?

Lý Tùng Lâm thoáng cái đã có suy nghĩ. Đây chính là cờ thưởng của Lý Thụy Trân dành tặng cho Đỗ Long biểu thị sự cảm ơn, chỉ là…thật là không đúng dịp…

Lý Tùng Lâm vội vàng đi thang máy xuống dưới lầu. Đỗ Long chắc hẳn vẫn đang nằm điều trị ở phòng cứu thương. Ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị lại đích thân tới tặng cờ thưởng, ông là Cục trưởng đương nhiên phải đích thân ra nghênh đón.

Tiết Lập Hoa đi xuống dưới lầu trước Lý Tùng Lâm, nhìn thấy chữ lớn trên biểu ngữ, trong lòng y không có chút dư vị nào. Tuy nhiên, y vẫn một mực cho rằng công không thể nào chống đỡ được, cho dù Đỗ Long phá án rất lợi hại cũng sẽ không thế nào cả? Chỉ cần phạm tội, nhất định phải chịu sự trừng phạt nghiêm minh của pháp luật!

Lý Tùng Lâm vừa xuống dưới lầu đã nhìn thấy Lý Thụy Trân đang đứng đối diện với một nhiếp ảnh gia, Lưu Lỵ Thanh đang phỏng vấn Lý Thụy Trân. Lý Tùng Lâm trong lòng hơi căng thẳng, không ngờ Lý Thụy Trân lại tìm cả phóng viên đài truyền hình tới, đây là vì để lăng xê cô hay là vì… không cần biết là ra sao, đúng lúc Đỗ Long xảy ra chuyện, cái này phiền phức to rồi.

- Cục trưởng Lý!


Lý Thụy Trân chào hỏi Lý Tùng Lâm, cô nhiệt tình bắt tay Lý Tùng Lâm nói:

- Cục trưởng Lý, thật sự là vô cùng cảm ơn ông, nếu không có các ông nhanh chóng giải cứu thì tôi có thể đã đi gặp Mác rồi!

Lý Tùng Lâm cười nói:

- Đây đều là việc chúng tôi nên làm. Việc như vậy xảy ra ở thành phố Thụy Bảo, là một cục trưởng cục công an, tôi thật sự lấy làm hổ thẹn!

Lý Thụy Trân cười nói:

- Sự việc kiểu này là không thể tránh khỏi, sau khi xảy ra sự việc có thể nhanh chóng giải quyết đã là đáng quý rồi. Hôm nay, tôi đặc biệt tặng cờ thưởng riêng cho tổ trưởng Đỗ, cậu ấy có ở trên không? Tôi phải đích thân trao cờ thưởng tận tay cậu ấy.

Lý Tùng Lâm hơi mất tự nhiên cười nói:

- Cậu ta à, vừa trở về đã bận công việc đi rồi, hôm nay chắc cô không gặp được cậu ta đâu, chi bằng tôi thay cậu ta nhận cờ thưởng, đợi khi cậu ta về tôi sẽ đích thân giao lại cho cậu ta.

Hôm nay Lý Thụy Trân tới chính là để tạo uy thế, hiện giờ mục đích đã đạt được, gặp Đỗ Long hay không cũng không quan trọng. Tuy nhiên, đúng lúc cô đem cờ thưởng trao cho Lý Tùng Lâm, nhiếp ảnh gia đột nhiên nâng cao máy quay lên, hướng ống kính vào đại sảnh của cục công an, nói:


- Đó chẳng phải là cảnh sát Đỗ sao? Cảnh sát Đỗ! Mau tới đây, mọi người đợi trao cờ thưởng cho anh này!

Đỗ Long mới từ phòng cứu thương đi ra, nhìn thấy tình cảnh này trong lòng hắn có chút hỗn loạn. Với tính cách của hắn, hắn nhất định sẽ làm loạn chuyện này lên, tạo ra một ảnh hưởng rất to lớn. Tiết Lập Hoa dẫn đầu tổ điều tra này, cũng chỉ có thể chán nản mà cút xéo đi. Tuy nhiên, sự việc này một khi làm rối loạn để ai ai cũng biết, vậy Lý Tùng Lâm nhất định sẽ không vui, lãnh đạo ban Kỷ luật cũng sẽ không vui, đây quả thật là hai sự chọn lựa khó khăn.

Lưu Lỵ Thanh ngẩng đầu vẫy tay trái với Đỗ Long, nũng nịu kêu lên:

- Cảnh sát Đỗ, mọi người đều đang đợi anh, mau tới đây!

Đỗ Long giữ vững tâm trạng, đi xuống dưới lầu. Đầu tiên Lưu Lỵ Thanh phát hiện kính mắt của Đỗ Long có vết rạn nứt, cô kinh ngạc hỏi:

- Cảnh sát Đỗ, anh làm sao vậy? Không cẩn thận làm vỡ hay là…

Lý Tùng Lâm lo lắng nhìn Đỗ Long, chỉ thấy hắn hít một hơi thật sâu, thần sắc bình tĩnh mỉm cười nói:

- Ban nãy khi rửa mặt, không cẩn thận nên kính mắt rơi xuống nứt vỡ. Ủy viên Lý, tại sao chị lại khách khí như vậy, điều này thật sự là quá khen rồi!

Lý Thụy Trân cười nói:

- Cái này là cậu đáng được nhận. Nếu không có các cậu nhanh chóng cứu giúp, có lẽ tôi sớm đã không sống được rồi. Cảnh sát Đỗ, cảm ơn cậu!


Lý Thụy Trân trịnh trọng cúi người về phía Đỗ Long cảm ơn, sau đó trao tận tay cờ thưởng cho Đỗ Long. Nhiếp ảnh gia đài truyền hình quay lại cảnh tượng chân thực này, bốn phía xung quanh nhiệt liệt vỗ tay, Lý Tùng Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Đỗ Long không làm khó ông, sau này nhất định phải vỗ về một chút mới được.

Lý Tùng Lâm vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì bên cạnh lại vang lên một tiếng mỉa mai không đúng lúc:

- Thật là làm trò!

Tiếng vỗ tay và tiếng huyên náo dường như bị một vết dao vô hình cắt đứt, đột nhiên lặng xuống. Mọi người đều quay đầu nhìn về phía người vừa nói lời châm chọc kia. Lý Tùng Lâm lại càng muốn bóp chết y, bởi vì cái tên gây thêm rắc rối kia chính là Tiết Lập Hoa!

Lý Thụy Trân nhìn về hướng Tiết Lập Hoa, cô nghiêm nghị nói:

- Anh là ai? Anh dựa vào cái gì mà nói chúng tôi làm trò? Cẩn thận không họa từ miệng mà ra, tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng!

Ánh mắt khinh bỉ từ bốn phía xung quanh khiến Tiết Lập Hoa tự ti gấp bội lần, cảm thấy bị sỉ nhục, y đỏ mặt tía tai, lớn tiếng nói:

- Tôi là tổ trưởng tổ điều tra Tiết Lập Hoa được Ủy ban Kỷ luật tỉnh phái tới điều tra Đỗ Long ỷ thế ức hiếp người, dùng quyền mưu lợi cá nhân, tham ô nhận hối lộ, vi phạm pháp luật! Đỗ Long mới là kẻ bị điều tra, các người lại gióng trống khuya chiêng tới tặng cờ thưởng! Đây chẳng phải là làm trò thì là cái gì!

Sau khi Tiết Lập Hoa nói xong, bốn phía xung quanh liền xôn xao. Tâm tư của Lý Tùng Lâm chính là muốn bóp chết Tiết Lập Hoa, cái tên ngu ngốc tự mình tìm tới cái chết nà chính là một bức tường trở ngại, tại sao phải hại người thế!

Đỗ Long lớn tiếng nói:

- Tổ trưởng Tiết, những việc làm của tôi đều được trời đất chứng giám trong sạch, chứ không như anh, chỉ với một số tài liệu vu cáo, vài lời khai của những kẻ dính án, còn có vài bức ảnh mà anh đã nhận định tôi là phạm tội rồi? Nhân chứng vật chứng có thể chứng minh tôi vô tội đâu đâu cũng có, anh lại cố tình coi như không thấy, một tổ trưởng tổ điều tra bán tín bán nghi như vậy, làm sao có thể khiến người khác tin tưởng đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận