Cảnh Lộ Quan Đồ

Mặc đồng phục y tá màu trắng khiến Quân San tựa như âm hồn trong bóng đêm, nếu lá gan Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh không lớn, chỉ sợ là đã bị cô ấy dọa cho chết khiếp.

Kỷ Quân San bước vào phòng khách, hai mắt cô rưng rưng kinh ngạc nhìn Đỗ Long, nước mắt trên khuôn mặt hình như vẫn chưa khô.

Bóng người chợt lóe lên, Thẩm Băng Thanh chặn trước mắt Kỷ Quân San, cậu ta lạnh lùng nói:

-Cô làm tổn thương Đỗ Long còn chưa đủ nhiều sao? Cô còn có mặt mũi đến gặp anh ấy sao?

Kỷ Quân San nước mắt rơi như mưa, cô nghẹn ngào nói:

-Đúng thế, tôi rất xin lỗi A Long, nên hôm nay tôi đến để chuộc tội, Băng Thanh, anh có thể để tôi gặp riêng A Long một lúc được không?

Thẩm Băng Thanh quả quyết nói:

-Không được, vừa nhìn thấy bộ dạng này của cô, đã có thể biết cô lại muốn câu dẫn anh ấy, anh ấy rất háo sắc, hơn nữa lại rất dễ mềm lòng, không chịu nổi sự quyến rũ, cho nên tôi tuyệt đối không để hai người ở cùng một chỗ.

Kỷ Quân San bị Thẩm Băng Thanh nói trúng tâm tư, nhất thời chỉ muồn tìm kẽ đất mà chui xuống, chỉ thấy Đỗ Long xuất hiện từ sau lưng Thẩm Băng Thanh, hắn nói:

-Băng Thanh, tôi không đến mức tồi tệ như cậu nói chứ? Nếu đã đến rồi, hãy cho cô ấy cơ hội nói chuyện đi, Băng Thanh, cậu ra ngoài đi bộ trước đi, tôi muốn xem cô ấy muốn nói gì.

Thẩm Băng Thanh không vui nhìn về phía Đỗ Long, Đỗ Long vỗ vỗ vai cậu ta, nói:

-Tớ không dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc đâu.

Thẩm Băng Thanh buồn bực kêu lên một tiếng:


-Anh tự giải quyết cho tốt, nếu lại bị mắc lừa thì đừng tìm tôi kêu khổ.

Nói xong Thẩm Băng Thanh nhanh chóng rời đi, đóng cửa rầm một tiếng.

Kỷ Quân San nhìn Đỗ Long ảm đạm nói:

-A Long, thật hâm mộ anh có người anh em tốt như thế quan tâm, còn em thì đến một người bạn tri kỷ cũng không có…

Đỗ Long xoay người trở lại chỗ ngồi, uống xong ngụm trà mới lạnh nhạt nói:

-Chỉ cần đối xử với người khác thật lòng, người đó cũng sẽ thật lòng với cô, bạn tốt của tôi không chỉ có mình cậu ấy.

Kỷ Quân San rưng rưng nói:

-Em biết,...em đối với anh cũng là thật lòng, chỉ có điều... Em quá mềm yếu, A Long, nếu có cơ hội, em nhất định không làm tổn thương anh.

Đỗ Long lạnh nhạt nói:

-Bây giờ nói những lời này thì đã muộn rồi, Thôi phu nhân, nếu cô không việc gì nữa thì hãy về đi, cô nên biết rằng, cô nam quả nữ, tình ngay lý gian, tôi không muốn bị người khác hiểu lầm.

Kỷ Quân San rưng rưng nước mắt, cô thương cảm nói:

-A Long, xin anh đừng đối xử với em như thế có được không? Em thật sự rất hối hận, A Long, em biết em không có tư cách cầu xin sự tha thứ, nhưng em tình nguyện vì anh làm bất cứ việc gì...chỉ cần anh nhớ, có một người con gái yêu thương anh rất sâu đậm.

Đỗ Long cười nói:


-Nguyện làm bất cứ chuyện gì cho tôi? Bao gồm việc mang cả gia tộc các người giao vào tay tôi sao?

Ánh mắt Đỗ Long quét qua Kỷ Quân San, giống như mũi tên đâm vào trái tim Kỷ Quân San, cơ thể Kỷ Quân San chấn động mạnh, mặt cô trong chốc lát trở nên trắng bạch, cơ thể không ngừng run rẩy.

Đỗ Long cười tủm tỉm nói:

-Thế nào? Cô vì gia tộc mà lại lần nữa làm tổn thương tôi, yêu cầu này của tôi cũng không được tính là quá đáng chứ?

Cơ thể Kỷ Quân San run rẩy kịch liệt, cô biết đây là cơ hội cuối cùng, nếu cô không nắm lấy nó, cô sẽ

vĩnh viễn mất đi người đàn ông trước mặt này, nhưng, muốn cô lấy cả gia tộc ra đổi, điều kiện này cô có thể chịu đựng được sao?

Cơ thể Kỷ Quân San lảo đảo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, Đỗ Long tuy gần trong gang tấc, nhưng không hề có dấu hiệu muốn đứng lên đỡ cô.

Cuối cùng, dường như Kỷ Quân San đã có quyết định, cô hít một hơi thật sâu, cơ thể dần dần không còn run rẩy, nhưng hai tay cô lại nắm thật chặt, làn da trắng như tuyết dường như không còn chút huyết sắc.

Kỷ Quân San ngẩng đầu, thống khổ nhìn về phía Đỗ Long, cô lấy hết dũng khí nói:

-Em hiểu rồi...anh muốn em phải làm thế nào?

Đỗ Long thấy cô ấy lại lần nữa lựa chọn khuất phục, nhưng lần này là khuất phục chính bản thân mình, trong lòng hắn cũng không rõ là có loại cảm giác gì, hắn nói:

-Không phải tôi muốn cô phải làm thế nào, mà chính cô nên tự biết cô phải làm gì, tôi không ép cô làm gì cả, tất cả đều là do cô tự nguyện


Kỷ Quân San kích động hỏi :

-Nếu em làm, anh sẽ tha thứ cho em chứ?

Đỗ Long cứng ngắc nói:

-Cô còn chưa làm mà đã muốn đặt điều kiện với tôi sao? Ở trước mặt tôi, cô đã không có tư cách để đặt điều kiện, đem gia tộc của cô dâng lên cho tôi chỉ là một trong số những điều kiện. Cô hãy làm xong việc này trước rồi hãy nói cũng không muộn, chỉ cần cô làm tôi hài lòng, lúc nào tôi cũng có thể cho cô cơ hội chuộc tội.

Cơ thể Kỷ Quân San chấn động, cuối cùng đứng không vững nên ngã trên mặt đất, Đỗ Long khinh miệt nhìn cô mà nói:

-Nếu cô thấy điều kiện hà khắc quá, cô có thể từ bỏ bất cứ lúc nào, tôi sẽ không ép cô, chắc chắn sẽ không.

Kỷ Quân San cảm thấy tim mình giống như bị con dao nhỏ cứa nát vậy, trong đầu cô rất hỗn loạn, các hình ảnh không ngừng hiện lên trước mắt cô, cô quên mất mình đang ở đâu, tâm trí lâm vào tình trạng hoàn toàn sụp đổ.

Đỗ Long thấy cô trong tình huống như vậy có chút không đành lòng, lại lo lắng tinh thần cô có vấn đề, nên muốn gọi thần trí cô ấy trở về, còn chưa kịp thực hiện. Chỉ nghe cửa rầm một tiếng, Thẩm Băng Thanh bước vào.

Thẩm Băng Thanh không có năng lực nhìn thấu, thấy bên trong không có động tĩnh gì, còn tưởng hai người đang làm gì, không kìm nổi nên mới xông vào. Chợt thấy trong phòng khách một người ngồi trên ghế, một người ngồi dưới đất, hai người cách nhau hơn hai thước, tình huống này thực sự không giống những gì cậu ta tưởng tượng.

-Hai người làm sao thế?

Thẩm Băng Thanh đi về phía Kỷ Quân San, Kỷ Quân San bị tiếng vang kia làm kinh động, lại thấy Thẩm Băng Thanh ăn mặc rất xinh đẹp bước đến, lúc này, dưới sự kích thích, Kỷ Quân San cuối cùng cũng khôi phục được thần trí, cô bò trên mặt đất, sửa sang lại quần áo một chút, nói với Đỗ Long:

-Em nghĩ thông suốt rồi, em đồng ý chấp nhận bất cứ điều kiện nào.

Thẩm Băng Thanh cau mày nói:

-Hai người nói đến điều kiện gì? Đỗ Long, anh lại mềm lòng rồi sao?


Đỗ Long lạnh nhạt nói:

-Lòng tôi đã lạnh từ lâu, Thôi phu nhân, cô nghĩ thông suốt rồi, kết quả của việc làm này rất có thể sẽ là thân bại danh liệt, người trong gia tộc cũng không tha thứ cho cô, đến cuối cùng, tôi cũng không chắc sẽ tha thứ cho cô.

Kỷ Quân San lộ vẻ sầu thảm cười, nói:

-Em biết, cả đời này em dường như chẳng tranh giành gì cả, vì gia tộc em cũng phải đánh đổi nhiều rồi, hiện tại cũng là lúc nên nắm lấy hạnh phúc của bản thân.

Thẩm Băng Thanh còn chưa kịp hỏi, Kỷ Lỗi cùng mấy vị tiền bối và vợ chồng Kỷ Kim Sâm bước vào, nhìn thấy Kỷ Quân San ở đây, tất cả mọi người đêu hơi sửng sốt, chỉ có Trần Vũ Sấu hướng ánh mắt cổ vũ về phía con gái mình.

-Quân San, cháu đến đây khi nào? Tiểu Bân đâu?

Kỷ Lỗi ôn hòa hỏi, sau đó hướng về phía Đỗ Long cười nói:

-Chu tiên sinh, Quân San không chậm tiếp đãi cậu chứ?

Kỷ Quân San đã lau nước mắt trên mặt đi, cô bình tĩnh nói:

-Ông nội, cháu nghe nói ông và Chu tiên sinh đang bàn chuyện làm ăn, cháu không kìm nổi nên mới đến đây, sau khi suy nghĩ kỹ, cháu đã đưa ra một điều kiện với Chu tiên sinh, Chu tiên sinh đã đồng ý rồi, hiện tại còn chờ ông nội và các ông chú xem xét.

Kỷ Lỗi trong lòng vui vẻ, vội hỏi:

-Cháu nói đi, chỉ cần là điều kiện hợp lý, chúng ta chắc chắn sẽ đồng ý.

Kỷ Quân San nói:

-Điều kiện để gia nhập hiệp định hợp tác mà cháu đưa ra chính là, ông nội và các ông chú đều nên dưỡng lão ở nhà, trách nhiệm trấn hưng Kỷ gia hãy giao cho vãn bối đi. Cháu tình nguyện gánh vác trọng trách gia chủ, ông nội, người hãy giao cho cháu Kỷ gia và công ty Thái Hưng đi.

Mấy vị tiền bối bị một phen cả kinh đứng ngây ra, sau khi hắng giọng vài tiếng, trong phòng khách mấy người già phải dựa vào Kỷ Kim Sâm, còn Trần Vũ Sấu thì phải dìu Kỷ Lỗi đang run rẩy đứng đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận