Cảnh Lộ Quan Đồ

Giám đốc khánh sạn còn nhớ Đỗ Long rất rõ, có thể trước mặt mọi người đánh con của Chủ tịch thành phố, hơn nữa còn khiến Chủ tịch thành phố đích thân đến đây mang con về, ông ta vẫn nhớ như in cái ngày hôm đó, ông ta vội vàng bước lên trước khen tặng nói:

-Cảnh sát Đỗ, may mắn anh ở đây, bằng không sẽ có nhiều phiền phức rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Sao như vậy được? Đây là trách nhiệm của tôi, anh ta cũng là cảnh sát... À? Sao cô lại đến đây?

Đỗ Long nhìn cô gái chế phục tên say rượu với vẻ mặt kinh ngạc, hiện tại gã đã rơi vào tay Thẩm Băng Thanh rồi.

Cô gái vuốt tóc hai bên tai, cười nói:

-Chẳng lẽ tôi không thể tới ăn cơm sao? Thật đúng là trùng hợp, Anh nói anh ấy là đồng sự? Thảo nào lợi hại như vậy, xin chào, cảm ơn anh vừa rồi đã cứu tôi, tôi là Tống Tư Nhạn, anh tên gì?

Thẩm Băng Thanh và cô gái bắt tay, nói:

-Tôi là Thẩm Băng Thanh, cô và Đỗ Long quen biết à? Tôi hình như chưa thấy qua cô?

Tống Tư Nhạn cười nói:

-Tôi hai ngày trước mới biết anh ta, trong phòng làm việc của tôi.

-Phòng làm việc?

Thẩm Băng Thanh chợt nói:

-Cô chính là chuyên gia tâm lý xinh đẹp mà anh ta nói đây sao? Quả nhiên danh bất hư truyền.


Tống Tư Nhạn liếc nhìn Đỗ Long mỉm cười, nói:

-Anh ta giới thiệu tôi như vậy sao? Tôi đây phải cảm ơn anh ta mới được.

Cô gái sau lưng Tống Tư Nhạn liếc mắt nhìn bọn Đỗ Long một cái, lắc tay Tống Tư Nhạn nói:c

- Nhạn Nhạn, chúng ta đi thôi, nơi này thật rối loạn, sau này đừng đến đây nữa.

Tống Tư Nhạn cười nói:

-Em nha, thật là nhát gan, được rồi được rồi về thì về, đừng lắc, lắc nữa là rơi ra đấy.

Tống Tư Nhạn nhìn bọn người của Đỗ Long cười nói:

-Đây là em của tôi Trương Tịnh Tịnh, nó rất là nhát gan, vất vả lắm mới mời nó ra ngoài dùng bữa cơm, không ngờ gặp chuyện như vậy, làm nó sợ. Vốn định cảm ơn hai vị cảnh quan, xem ra chỉ có thể đi về trước, cảnh sát Đỗ, cảnh sát Thẩm, lần tới gặp!

Kịch bản của Đỗ Long không phải như vậy, hắn nhíu mày, nói:

-Đừng lo sợ như vậy nữa? Tịnh Tịnh, anh là cảnh sát, kẻ xấu đã bị anh đánh chạy rồi.

Trương Tịnh Tịnh bĩu môi bằng cái miệng nhỏ nhắn, nói:

-Em thấy các anh mới là kẻ xấu! Nhạn Nhạn, đừng để ý đến anh ta, chúng ta nhanh về nhà đi!

Tống Tư Nhạn quay lại nhìn Đỗ Long áy náy, nói:


-Tịnh Tịnh tính tình trẻ con, thật sự xin lỗi, tôi cáo từ trước, lúc khác cám ơn các anh sau nhé...

Đỗ Long vừa nói câu đi thong thả, Tống Tư Nhạn đã bị Trương Tịnh Tịnh kéo đi, Đỗ Long quay đầu nhìn một cách luyến tiếc, hai tên say rượu cũng sắp tỉnh lại, đang đứng ở quầy thu tiền, Đỗ Long dựng thẳng cái ngón tay cái hướng Thẩm Băng Thanh, nói:

-Lợi hại, anh hùng cứu mỹ nhân!

Thẩm Băng Thanh nhìn theo Tống Tư Nhạn, nói:

-Cô ta không phải bác sĩ tâm lý sao? Sao lại có cô em gái điêu ngoa như vậy?

Đỗ Long cười nói:

-Điêu ngoa, nhát gan cũng không phải tâm lý có vấn đề, ai cũng có chuyện khó nói, để ý làm gì, cậu trở về đi, tôi phải đi vệ sinh đây.

Đỗ Long vào nhà vệ sinh, gọi điện cho Tống Tư Nhạn hỏi cô sao lại như thế, vì sao bỏ dở nửa chừng, Tống Tư Nhạn trả lời:

-Tôi cũng không muốn, sự việc bất ngờ, hai tên say rượu kia không phải sắp đặt trước... Đừng lo nữa, hai ngày nữa tôi lại hẹn các anh, đến lúc đó rồi nói sau... Tịnh Tịnh đừng làm ồn... Ai... Cứ như vậy đã, chào...

Mọi người rất hào hứng, uống rượu đến 8:30 mới tan, đồ ăn đã lên đợt hai, bàn toàn người trẻ tuổi, sức chiến đấu quả nhiên dũng mãnh.

Đỗ Long trên bàn rượu nói với mọi người thông tin cuộc thi tỷ võ cảnh sát toàn quốc, xem mọi người có hứng thú hay không. Đường Minh Hoa đầu tiên lắc đầu tỏ vẻ bất lực, y đã ngoài 30 rồi, không muốn cùng với những người trẻ tuổi tranh giành những danh hiệu này.

Những người khác sẽ về nhà suy nghĩ lại, Đỗ Long khuyến khích mọi người báo danh, quan trọng là có tham gia.


Ngày thứ hai Đỗ Long đi làm lại, thành phố Thụy Bảo là một địa phương nhỏ bé, án giết người cũng không nhiều, những vụ trọng án thì càng ít, tổ trọng án không có việc gì làm, nên điều tra lại những vụ án đã lâu chưa phá được, cũng là tiếp tục phá án, nhờ đó mà tỷ lệ phá án tăng cao, tổ trọng án trên tường treo cờ thưởng cũng dần dần nhiều hơn.

Cuộc thi tranh tài cảnh sát toàn quốc cuối cùng cũng được công bố, Đỗ Long như nguyện vọng đã được đăng kí ba hạng mục, là chạy 10 km, súng lục bắn bia 50m, vật lộn tự do hạng 70kg. Tổ trọng án ít nhiều cũng đăng kí một số hạng mục, đa số đều là thi đấu súng ống.

Thông báo công bố cùng với lịch sắp xếp cuộc thi vòng loại của tỉnh Thiên Nam, trong đó vòng đấu loại của thành phố Thụy Bảo diễn ra từ ngày 5 đến ngày 7 tháng 8, loại trực tiếp nếu không đạt điểm tiêu chuẩn.

Cuộc thi vòng loại của Châu Đức Hồng sắp xếp từ ngày 25 đến 27 tháng 8. Cuộc thi vòng loại của tỉnh Thiên Nam sắp xếp từ ngày 13 đến 15 tháng 9, lựa chọn ra các tuyển thủ xuất sắc sau khi tập luyện sẽ tụ hợp ở Bắc Kinh, thi đấu trong 6 ngày từ ngày 15 đến ngày 20 tháng 10.

-Lần này cuộc thi tổ chức ở Bắc Kinh phải không?

Đỗ Long niềm nở hỏi han.

Lý Tùng Lâm ừ một tiếng rồi nói:

-Ừ, bởi vì ảnh hưởng của cuộc thi càng lúc càng lớn, có tác dụng kích thích kinh tế địa phương hết sức rõ ràng, cho nên khi bắt đầu tổ chức cuộc thi, các thành phố cấp tỉnh cùng với thành phố trực thuộc trung ương cả nước đều xin tổ chức, cho nên tất nhiên sẽ tổ chức ở Bắc Kinh rồi.

Đỗ Long giờ mới hiểu được, hắn không ngừng tưởng tượng tháng mười sẽ đến Bắc Kinh... Nếu nói cho Nhạc Băng Phong tin tức này, không biết cô ấy có vui lắm không?

Đỗ Long còn chưa kịp kể cho Nhạc Băng Phong nghe, hắn đã nhận được một tin tốt lành, là Bạch Nhạc Tiên đã tới:

-Đỗ Long, em có một người bạn vừa đến thành phố Thụy Bảo, anh giúp em tiếp đón nhé, là một cô gái xinh đẹp đấy, bây giờ cô ấy đang ở trước Ủy ban nhân dân thành phố, anh mau đến đón cô ấy. Nếu trong vòng nửa tiếng mà không thấy anh đâu, thì tự nhận lấy hậu quả!

Nghe lời vui vẻ ngọt ngào của Bạch Nhạc Tiên, Đỗ Long chưa còn chưa biết chuyện gì xảy ra? Hắn cười ha hả nói:

-Thật không? Vậy đêm nay anh nhất định được ôm mỹ nhân rồi!

Bạch Nhạc Tiên cao giọng kêu lên:

-Anh dám!

Đỗ Long cười đùa nói:


-Có cái gì không dám? Em chờ xem!

Bạch Nhạc Tiên hừ một tiếng, nói:

-Anh không biết hài hước gì cả, cho dù đoán được ý của em, anh cũng phải làm bộ như không biết để đùa cùng em một chút chứ, thật là... Mau tới đây, còn chưa đến 15 phút...

-Đang trên đường đến. Đỗ Long nói:

-Lập tức tới ngay!

Đỗ Long chỉ cần gần 10 phút, Bạch Nhạc Tiên thấy hắn lái xe cảnh sát còi inh ỏi đến, sau đó thắng gấp đứng ở trước mặt cô, Bạch Nhạc Tiên đá bánh xe và nói:

-Sao lại chậm như vậy, còn hú vang còi cảnh sát, anh có biết là trái với quy định không! Anh có phải đang xem thường cán bộ Ủy ban Kỷ luật đúng không?

Đỗ Long cười nói:

-Đừng dài dòng, mau lên xe, đây là trước cổng Thành ủy, không thể dừng xe đâu. Em kêu anh tới nơi này đón em, rõ ràng chính là hãm hại anh mà.

Bạch Nhạc Tiên lên xe, mỉm cười duyên dáng nói:

-Dừng một lát có gì mà phải gấp chứ, đâu phải đang lái xe tải mà tông sập cổng chính đâu….

Xe cảnh sát rời khỏi cổng chính của Thành ủy. Ở Thành ủy, trên đại lầu Ủy ban nhân dân thành phố, rất nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn cảnh tượng này, bao gồm Bí thư Thành ủy Đường Lệ Phượng với tâm trạng đầy lo lắng.

-Ôi...

Đường Lệ Phượng ngồi trở lại trên ghế sa lon, xoa huyệt Thái Dương, nghĩ thầm rằng:

-Đỗ Long tiểu tử này… Sao mà lúc nào cũng đùa giỡn như không có suy nghĩ vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận