Cảnh Lộ Quan Đồ

Tiệc tối còn chưa kết thúc, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh, Lâm Nhã Hân xin về trước, trên Rolls-Royce Phantom, Đỗ Long hỏi Thẩm Băng Thanh:

-Như thế nào? Đêm nay trôi qua vui vẻ chứ?

Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:

-Buồn chết thôi, tôi không thích nhất là môi trường này đấy.

Đỗ Long nói:

-Kỳ thật tôi cũng không thích môi trường này, tôi ưa thích đêm khuya không người, bờ cát màu vàng... Cùng người yêu của tôi ôm nhau... Tôi vốn lo lắng cậu sẽ nhàm chán đấy, nhưng mà lúc sau cậu cùng cô bé giả trai trò chuyện rất vui vẻ mà, nên tôi đã không đến làm phiền các cậu.

Thẩm Băng Thanh trầm giọng nói:

-Không có gì hay ho để nói với cô ta, tôi sớm nhận ra cô ta rồi, tôi cũng lo lắng rằng cô ta sẽ nhận ra tôi.

Đỗ Long cười nói:

-Chắc không đâu... Tôi thấy dì nuôi của cô bé kia rất là lo lắng, cô ta giống như không yên tâm sở thích đặc biệt gì đấy của cô cháu gái.

Thẩm Băng Thanh ánh mắt hoài nghi, nói:

-Thật sao? Tôi thật ra không chú ý...

Đỗ Long cười nói:

-Thật ra tôi cảm thấy các cậu khá xứng đấy... Đừng chằm chằm nhìn tôi, tôi nói thật lòng, lúc mới nhìn thấy các cậu nhảy với nhau, tôi đã khoái rồi.

Thẩm Băng Thanh nhắm hai mắt lại, Đỗ Long nói nhỏ nhẹ:


-Được rồi, đêm nay vẫn có thu hoạch đấy. Quen biết không ít người, chúng ta ở thành phố Thụy Bảo cũng coi như cũng có danh tiếng... Đêm nay tôi còn có việc, Băng Thanh cậu tự về trước nha.

Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng, nói:

-Anh tất nhiên là có chuyện, phải đi tìm Kỷ Quân San hoặc là Lâm Nhã Hân hoặc là Lý Thụy Trân? Hoặc là tìm luôn cả ba?

Đỗ Long cười nói:

-Cậu thật là hiểu tôi, nhưng tôi cũng không phải ngựa nào cũng không từ, Lý Thụy Trân thì miễn đi, đêm nay... chắc là an ủi Quân San một chút quá...

Khi xác định tình hình không có người theo dõi, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh mỗi người đi một ngả, chỉ chốc lát Đỗ Long liền lên xe Lâm Nhã Hân. Lúc này Lâm Nhã Hân đã cho vệ sĩ của cô đi về trước, chiếc Hummer này đã qua cải tạo đặc biệt, vì không muốn người khác biết bí mật, cho nên Lâm Nhã Hân luôn luôn tự mình lái xe, người khác còn tưởng rằng cô yêu xe như yêu bản thân mình, không biết bên trong có điều huyền bí.

Hummer rất nhanh liền chuyển cho Đỗ Long lái, mà Lâm Nhã Hân cũng bất ngờ thần bí biến mất, Đỗ Long đậu Hummer đứng ở ven đường, sau khi khóa kỹ xe liền hướng đi đến khách sạn nhỏ mà hắn từng hẹn Kỷ Quân San mấy lần trước.

Khách sạn tuy nhỏ, được cái yên tĩnh và sạch sẽ, Đỗ Long đi đến quầy phục vụ phía trước, ông chủ khách sạn vừa thấy hắn liền cười híp mắt rồi trao chìa khóa cho hắn, Đỗ Long cảm ơn, lên thẳng lầu hai.

Kỷ Quân San đã ngủ rồi, mặc dù Đỗ Long rất nhẹ nhàng khóa trái cửa, nhưng cô đã bị đánh thức, nhìn thấy Đỗ Long đi về phía cô Kỷ Quân San lập tức đứng lên, lao vào lòng hắn, nói:

-A Long, em rất sợ, em còn tưởng rằng anh sẽ không tới.

Đỗ Long lau nước mắt trên mặt cô, cười nói:

-Anh nói đến thì nhất định sẽ đến, trừ phi gặp vấn đề gì ngoài ý...

Kỷ Quân San bịt miệng của hắn, nói:

-Không cần nói nữa, em sợ...

Đỗ Long hôn vào lòng bàn tay của cô, nói:

-Quân San, em nếu đã đến đây chờ anh, thì trong lòng đã suy nghĩ kĩ rồi, anh không hy vọng về sau em sẽ hối hận vì lựa chọn của mình.

Kỷ Quân San lắc đầu nói:

-Em tuyệt đối không hối hận, tất cả mọi thứ đều do em tạo ra, em chỉ hận chính mình lúc trước vì sao không kiên cường một chút, A Long, em không yêu cầu cái gì xa vời, một tháng anh có thể đến với em một giờ, chỉ là để nói chuyện thôi, em cũng mãn nguyện lắm rồi.

Đỗ Long cười nói:

-Đã đến đây, sao có thể nói là chỉ nói chuyện đơn giản như vậy? Ở trên giường đợi anh một chút, anh tắm rửa xong lại cùng em vừa chơi vừa trò chuyện, chỉ sợ đến lúc đó em không có thời gian nói chuyện với anh thôi...

Đỗ Long tắm rửa nhanh chóng rồi đi ra, Kỷ Quân San nằm trườn ở trên giường, chiếc mềnh mỏng manh quấn vòng quanh thắt lưng thẳng và cái mông cong của cô, Đỗ Long bước nhanh đến, lấy cái mềnh ra, phía dưới Kỷ Quân San hiện ra mồn một.

Đỗ Long lên giường, liền sờ sờ vào eo và hông của cô, sau đó vỗ nhẹ vào mông của cô và nói:

-Đừng vùi đầu nữa, mau đứng lên, anh đang đợi cảm nhận sự phục vụ nhiệt tình của em đấy.

Kỷ Quân San đỏ mặt, cô không ngừng nhớ lại lần đầu tiên của mình và Đỗ Long...

Kỹ thuật của Kỷ Quân San bây giờ tất nhiên không thể so sánh với thời ấy rồi, hơn nữa cô hôm nay cũng phá lệ, nhìn cô cố gắng thỏa mãn chính mình, Đỗ Long cực kỳ vui.


Vuốt ve cái mông nhỏ nhắn, lại xoa bóp bàn chân nhỏ của Kỷ Quân San, Đỗ Long nói:

-Tuyệt lắm, được rồi, được rồi để cái miệng nhỏ phía dưới của em thưởng thức mùi vị của nó...

Kỷ Quân San nghe lời nằm xuống, Đỗ Long ôm lấy một đùi của cô, xem xét nhìn đúng mục tiêu và nhắm thẳng vào...

Sau cuộc đại chiến dữ dội kết thúc, Kỷ Quân San mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, cô phát hiện mình nằm đối diện ngực Đỗ Long, Đỗ Long dùng một ngón tay tiếp tục đùa giỡn, Kỷ Quân San sung sướng ngẩng mặt lên, nhẹ vỗ về thân thể Đỗ Long, nói:

-A Long, cảm ơn anh...

Đỗ Long để điện thoại di động xuống, ánh mắt nhìn về cô, cười nói:

-Cảm ơn cái gì? Cảm ơn anh vì anh vừa mới cho em vui sướng ba lần?

Kỷ Quân San lắc đầu nói:

-Không, cảm ơn anh không có ghét bỏ em...

Đỗ Long nói:

-Ồ, là ý này sao... Thân thể của em đến nay vẫn là một mình anh độc chiếm, có cái gì mà ghét với không ghét? Về phần trên danh phận, anh đã nói rồi và sẽ không nói nữa.

Kỷ Quân San nói:

-Em biết... Nhưng em vẫn rất cám ơn anh, em sẽ vì anh ở vậy cả đời ...

Tay của Đỗ Long lướt nhẹ qua lưng cô, nói:

-Em thích như thế nào thì làm như vậy, tóm lại anh không cưỡng ép em, em bất cứ lúc nào cũng có thể lựa chọn rời bỏ anh, một khi em có người đàn ông khác, mối quan hệ của chúng ta sẽ chấm dứt.

Kỷ Quân San vội vàng kiên định nói:

-Sẽ không đâu, em đời này sẽ là người của anh, nếu phạm lời thề trời tru đất diệt!

Mặc dù không tin chắc, nhưng Đỗ Long rất vui mừng, tay của hắn vuốt ve, bóp thật chặt mông của Kỷ Quân San nói:


-Anh rất vui khi nghe em nói như vậy... Quân San, lần trước ở trong nhà em... Anh đối với em quá khắc nghiệt rồi, suy nghĩ lại, anh cảm thấy hay là em đừng thừa kế cái địa vị gia chủ kia, em vẫn chưa bỏ giấc mộng của em đúng không? Nên em cứ tiếp tục về bệnh viện làm việc được rồi, như vậy anh bất cứ lúc nào cũng dễ dàng tìm em.

Kỷ Quân San vui mừng nói:

-Thật không? A Long, anh không phải là đang thử dò xét em chứ?

Đỗ Long nói:

-Anh nói là sự thật, em trở về bệnh viện Nhân dân đi, có thời gian có thể học thêm chút này nọ, cũng không nhất định cả đời làm y tá, làm bác sĩ cũng được mà.

Kỷ Quân San khát khao nói:

-Bác sĩ? Em cũng muốn lâu rồi, nhưng... Chỉ sợ mình kém cỏi...

Đỗ Long cười nói:

- Ngay cả Lâm Khai Thái ngu ngốc như vậy cũng có thể làm bác sĩ, sao em không được chứ? Nếu như em muốn, anh sẽ giúp em, nói cho anh biết em muốn làm bác sĩ gì?

Kỷ Quân San ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên ấp a ấp úng nói:

-Em... Em muốn làm bác sĩ pháp y...

Đỗ Long sửng sốt, sau đó lại có chút cảm động, cô gái ngốc nghếch này, vì muốn được gặp mình nhiều hơn, không ngờ cam tâm làm bác sĩ pháp y...

Đỗ Long không có thành kiến gì với bác sĩ pháp y, hắn nói:

-Em suy nghĩ cho thật kỹ đi rồi trả lời sau, bây giờ đến lúc làm việc chính sự rồi, nghỉ ngơi đủ rồi chưa? Đêm nay anh không có ý định cho em nghỉ ngơi lâu lắm đâu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận