Cảnh Lộ Quan Đồ

“Ở trên giường đợi tôi.”

Câu nói này của hắn làm Đường Lệ Phượng đỏ mặt tía tai, tim đập liên hồi, theo bản năng mà ồ một tiếng. Cô xoay người đi được mấy bước mới phản ứng lại, cô đường đường là một Bí thư hơn nữa đây còn là nhà của cô. Tên tiểu tử Đỗ Long này, như thế nào mà bất ngờ ra lệnh cho cô thế chứ?

Tuy bản thân thấy không ổn nhưng quay lại đôi co với hắn cũng không phải ý kiến hay. Đường Lệ Phượng dừng lại một chút rồi lại tiếp tục bước về hướng phòng tắm, trong lòng rối như tơ vò.

Đỗ Long thu dọn phòng bếp rất nhanh chóng, lúc đó Đường Lệ Phượng mới từ phòng tắm bước qua. Cô dùng khăn bông trắng quấn tóc, trên người mặc bộ quần áo ngủ, chân trần giẫm trên mặt đất, nhìn quả thực rất đáng yêu.

Đường Lệ Phượng nói với Đỗ Long:

- Nhanh như vậy đã xong rồi? Cứ như thế mà bước vào đi, sàn nhà vừa mới được lau xong.

Đường Lệ Phượng đi vào bên trong, đôi chân trắng nõn giẫm lên sàn nhà. Bởi vì lòng bàn chân cô chưa được lau khô nên khi giẫm lên sàn nhà vẫn để lại dấu chân rõ ràng.

Đỗ Long âm thầm nuốt nước miếng đi theo Đường Lệ Phượng vào phòng ngủ của cô. Căn phòng so với lần Đỗ Long tới trước đây căn bản không có gì khác biệt, có chăng chỉ thay chiếc ga trải giường khác.

- Bây giờ bắt đầu luôn sao?

Đường Lệ Phượng ngồi cạnh mép giường đưa tay cho Đỗ Long. Hắn lắc đầu nói:

- Chị vừa mới tắm xong, tuần hoàn máu trong cơ thể vẫn chưa khôi phục lại trạng thái bình thường, đợi mấy phút nữa đi.

Đường Lệ Phượng gật đầu nói:

- Vậy tôi đi sấy khô tóc…

Tiếng máy sấy tóc ong ong vang lên. Đỗ Long lên giọng hỏi:


- Bí thư Đường, chị vừa nói Phó chủ tịch thành phố bị bắt, y hiện tại thế nào rồi?

Đường Lệ Phượng nghiêng đầu nhìn Đỗ Long rồi nói:

- Cậu tại sao lại quan tâm tới tình hình của y?

Đỗ Long cười ha hả nói

- Bởi vì tôi với y có chút hiềm khích. Y càng xui xẻo thì tôi càng vui vẻ mà.

Đường Lệ Phượng thở dài:

- Cậu a… Số liệu Phùng Khải tham ô nhận hối lộ khá lớn, vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Cậu không cần phải lo y lại gây phiền toái cho cậu.

Đỗ Long cười nói

- Vậy thì tốt, vậy con trai y thì sao? Cái tên Phùng Vĩ Luân đó. Y cường bạo ít nhất mười mấy bạn học cùng với cô giáo, nhờ quan hệ của Phùng Khải mà hắn được thả ra, tên tiểu tử này sẽ bị bắt lại một lần nữa chứ?

Đường Lệ Phượng nói:

- Tôi không rõ, tại sao cậu không hỏi cô bạn gái bé bỏng của cậu ấy? Hôm đó tôi nhìn thấy cậu ở cửa tòa lầu chính phủ đón cô ta lên xe. Cô ta hình như là thư ký đi theo phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh.

Đỗ Long cười nói:

- Hỏi rồi, nhưng cô ấy không nói. Bắt được tham quan là một việc tốt nha, nên được tuyên truyền một chút mới phải, sao chị còn phải dấu dấu giếm giếm làm gì?


Đường Lệ Phượng cúi đầu sấy tóc nói:

- Cũng không phải chuyện gì cũng có thể mang ra mà tuyên truyền. Án tử hình của Phùng Khải đã rất ác liệt rồi, nếu như công khai chuyện này chỉ e sẽ có ảnh hưởng không tốt. Nói không chừng sẽ còn có những kẻ có ý đồ xấu lợi dụng. Cho nên không thể đem chuyện này tuyên truyền ra bên ngoài. Được rồi, Phùng Khải gặp rắc rối, cả nhà y có chạy cũng không thoát. Cậu yên tâm đi, bây giờ có thể xoa bóp cho tôi rồi chứ?

Đỗ Long nói:

- Trước tiên tôi bắt mạch cho chị, sau đó xem trọng điểm rồi xem xét điều trị như thế nào…

Đỗ Long nắm lấy cổ tay của Đường Lệ Phượng, nhắm mắt xem xét rõ ràng rồi đứng lên. Lần bắt mạch này so với trước đây thời gian có dài hơn. Đường Lệ Phượng không quấy rầy hắn, qua một hồi lâu hắn mới mở mất rồi nói:

- Tốt lắm, Bí thư Đường, có thể bắt đầu được rồi, chị nằm xuống đi.

Đường Lệ Phượng nằm xuống. Thời khắc này khi nghe hắn gọi là Bí thư làm cô cảm thấy không được tự nhiên. Đường Lệ Phượng nói:

- Đỗ Long, nghe nói cậu gọi ủy viên Lý là chị Lý, tôi và cô ấy bằng tuổi nhau. Bình thường không có người lạ có thể gọi tôi là chị Đường, gọi tôi là Bí thư, nghe cảm thấy thật mệt, thật buồn đấy.

Đỗ Long cười nói:

- Chỉ cần Bí thư Đường không thấy ngại thì tôi cũng không ý kiến. Kỳ thật gọi là chị Phượng cảm thấy thân thiết hơn một chút, nhưng tôi lại sợ Bí thư Đường mất hứng.

Đường Lệ Phượng cười nói:

- Trên mạng cái danh chị Phượng tôi đã nghe qua, nhưng không sao cả. Nếu cậu thích thì gọi là chị Phượng cũng không sao.

Đỗ Long cời ha hả:


- Hay là thôi đi, Bí thư Đường. Tôi cảm thấy chị Đường hay chị Phượng cũng đều không được, hay là gọi trực tiếp là chị? Sau này lúc không có người ngoài có thể gọi chị là chị. Nếu Bí thư Đường cảm thấy không thích hợp thì bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi tôi về.

Đường Lệ Phượng ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Được thôi, có một người em trai giỏi giang thế này xem như tôi kiếm đủ rồi. Mau gọi một tiếng chị nghe thử xem nào!

- Chị!

Đỗ Long thích thú mà kêu to lên. Đường Lệ Phượng trong lòng nóng lên. Cô có anh có chị, ở nhà cô là bé nhất, không ngờ hôm nay lại nhận thêm một cậu em kết nghĩa.

- Ừ, ngoan lắm. Lát chị sẽ mua kẹo cho em nhé, ha ha ha…

Đường Lệ Phượng mỉm cười nói:

- Sau này bệnh đau thắt lưng có tái phát, tìm đến em, lúc đó em cũng không có lý do gì để từ chối.

Đỗ Long xoa bóp cho cô. Cảm nhận vòng eo của cô co giãn thực mềm mại, sau đó giải thích:

- Em không phải là từ chối, mà thật tâm vì chị, cho dù em có giúp chị mát xa, nhưng chứng đau thắt lưng để lâu như vậy cũng không phải là biện pháp tốt. Chị, em thấy vấn đề bệnh của chị phần lớn là do tâm tư buồn phiền trong lòng mà dẫn tới. Nếu như chị có thể thoải mái hơn một chút, không nên quá buồn phiền kích động, đối với thân thể của chị như vậy sẽ tốt hơn.

Đường Lệ Phượng nhắm mắt cảm nhận sự dễ chịu khi Đỗ Long mát xa. Chỉ cảm thấy tay của hắn ấn qua từng chỗ giống như có luồng khí xuyên qua cơ thể, tê tê vô cùng thoải mái, cô nói:

- Tôi cũng không phải người sắt đá, con người chắc chắn phải có hỉ, nộ, ái, ố. Có một số chuyện không làm khác đi được…Nếu như cậu cảm thấy cả ngày mát xa cho tôi rất phiền toái…

Đỗ Long vội nói:

- Cũng không phải là phiền toái, tuy nhiên… Em lo lắng tới đây thường xuyên sẽ có những lời nói ảnh hưởng không tốt, em sợ…Sợ sẽ ảnh hưởng tới danh dự của chị.

Đường Lệ Phượng hừ một tiếng rồi nói:


- Danh dự? Bất kể bản thân có giữ mình trong sạch thì vẫn bị người khác nói xấu đấy thôi. Tôi từ lâu đã không thèm quan tâm tới nữa rồi. Cậu là em của tôi, cậu đến đây nhiều lần thì có vấn đề gì cơ chứ?

Lời nói ra tuy là như thế nhưng trong lòng cô vẫn có chút băn khoăn. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi mở to mắt hỏi:

- Tiểu Long, cậu nói xem tôi luyện khí công này liệu rằng thân thể có tốt lên chút nào không?

- Tốt, tất nhiên là sẽ tốt, nhưng mà…

Đỗ Long về sau chẳng phải sẽ mất đi một cơ hội được gần gũi cô hay sao?

Đỗ Long nói:

- Mỗi người có một thể chất khác nhau, luyện tập kết quả cũng không phải đều tốt như nhau. Chị nếu muốn học thì em có thể dạy chị, nhưng việc mát xa không nên gián đoạn là tốt nhất, lần sau em sẽ dạy chị.

Đường Lệ Phượng hài lòng nói:

- Được rồi, lần sau thì lần sau. Tiểu Long, thứ công pháp cậu luyện tên là gì? Không phải là không thể truyền lại đấy chứ?

Đỗ Long nói:

- Loại công pháp này tên là Động Huyền chân kinh, cũng không phải là không truyền lại được. Tuy nhiên chị cũng không nên truyền bừa bãi ra ngoài. Nếu không có người chỉ dẫn, có thành tàn phế thì không phải chuyện của em.

Đường Lệ Phượng cười nói:

- Tôi sẽ không truyền đi đâu hết. Tôi sợ cậu sẽ bị cấp trên trách mắng, như vậy là tốt rồi.

Đường Lệ Phượng bị đau thắt lưng, Đỗ Long chủ yếu mát xa huyệt đạo phía sau lưng, cho nên Đường Lệ Phượng liền xoay người nằm úp xuống. Đỗ Long rất tự nhiên vén áo ngủ của cô lên, vừa mát xa vừa nói chuyện phiếm với cô. So với lần trước thì kiên trì hơn một chút, cuối cùng cả người thư giãn thoải mái mà ngủ.

Sau khi hắn mát xa xong, nhìn lên đã thấy mỹ nhân ngủ say, nội tâm của hắn giằng co. Hắn có cách để cho Đường Lệ Phượng ngủ say, tới lúc đó hắn có thể muốn làm gì thì làm, vấn đề là như vậy thì có gì là lạc thú? Huống hồ một người chị hiểu lòng người như vậy, hắn làm sao có thể làm loại chuyện đó được chứ?

Nhưng nhìn thấy một mỹ nhân đẹp như vậy, cơ hội thật khó mà có được, huống chi hắn chỉ là một nam nhân bình thường, lẽ nào lại dễ dàng buông tha như vậy? Đến cuối cùng cầm thú vẫn chỉ là cầm thú, Đỗ Long thấy khó xử…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận