Cảnh Lộ Quan Đồ

Đao Cương Hãn phấn chấn nói:

- Lịch sử ủ rượu của dân tộc Thái chúng tôi có thể đi ngược dòng về hơn một nghìn năm trước. Rượu ống trúc là dùng gạo nếp và cao lương ủ thành. Hương thuần mĩ vị, càng lâu năm càng quý giá. Loại rượu ống trúc hơn hai mươi năm này, bình thường không dễ dàng uống say được. Bất luận mọi người biết uống rượu hay không, ít nhất cũng nên thử một ngụm. Bằng không không thể xem là đã tới thôn của dân tộc Thái chúng tôi.

Các chiến sĩ trẻ tuổi này của dân tộc Thái lần lượt đi tới phía sau mỗi ghế ngồi. Sau khi kéo cái nút gỗ ra, mùi rượu lập tức tràn ngập toàn hội trường. Chỉ mới ngửi cái hương vị kia, đã cho người ta cảm giác giống như ngửi được hương vị tự nhiên. Tươi mát, ngọt, thuần khiết, khiến người ta vui vẻ thoải mái...

Chu Chí Viễn ngửi thấy cái hương vị kia cũng không khỏi tò mò. Gã ta tiện tay đem bia trong cốc đổ sạch. Cậu thanh niên dân tộc Thái đứng ở sau lưng lập tức rót cho gã ta một cốc rượu đầy. Màu rượu màu da cam trông giống như mật ong. Chu Chí Viễn nhẹ nhàng nhấp miệng, cảm nhận được độ rượu cũng không cao lắm, khẩu vị khá mềm ngọt. Cũng không tệ lắm, gã ta khen:

- Quả nhiên không tệ! Rượu ngon, tôi sẽ dùng rượu ống trúc để tự phạt chín cốc, xin mọi người thứ lỗi.

Ở trước mắt bao người, Chu Chí Viễn uống ừng ực liên tục ba cốc. Nhân dân thôn dân tộc Thái đều vỗ tay. Đường Lệ Phượng khuyên nhủ:

- Chu tổng, đủ rồi đấy. Tôi thấy tất cả mọi người đều tha thứ cho anh rồi.

Chu Chí Viễn hào khí ngất trời nói:

- Rượu ngon như vậy mới uống ba cốc làm sao đủ? Bí thư Đường cô không cần phải để ý đến tôi, tôi không sao?

Và thời điểm Chu Chí Viễn uống hết cốc thứ năm, thân thể gã ta bắt đầu lắc lư. Một luồng nhiệt từ bụng vọt thẳng lên đầu, Chu Chí Viễn bưng cái cốc, ha ha hỏi cậu thanh niên cầm rượu phía sau:

- Rượu này... bao nhiêu độ?

Cậu thanh niên cầm rượu nhếch miệng cười, lộ ra chiếc răng hô màu vàng đen, cậu ta nói:

- Chừng khoảng năm mươi đến sáu mươi độ. Sức ngấm về sau của rượu này rất lớn. Cho dù người thường xuyên uống cũng không dám bụng không mà uống điên cuồng như thế. Tửu lượng của anh thật không tồi, muốn thêm một cốc nữa không?


Trong đầu Chu Chí Viễn cuối cùng cũng hiện lên ý niệm là lại bị lừa... Sau đó gã ta liền ngã xuống. Vệ sĩ của gã ta vội vàng díu lấy. Chỉ nghe Đao Cương Hãn lớn tiếng cười nói:

- Chu tổng gục rồi! Mặc dù chưa uống xong chín cốc, nhưng mọi người vẫn sẽ tha thứ cho anh ấy, mọi người nói đúng không?

Mọi người cười phá lên, chuốc say khách cũng là một trong những truyền thống của thôn Nhị Lang. Sau khi mọi người hạ cốc cười to, quả nhiên đều bỏ qua hết tất cả sự vô lễ của Chu Chí Viễn.

Đường Lệ Phượng nhìn Chu Chí Viễn được khiêng đi nghỉ ngơi. Cô thở dài bất đắc dĩ, nói:

- Mang một chút rượu và thức ăn tới phòng cho Chu tổng nhé.

Đỗ Long cười nói:

- Bí thư Đường thật sự là săn sóc chu đáo quá.

Đường Lệ Phượng lạnh nhạt nói:

- Chính phủ luôn luôn quan tâm chu đáo đối với những nhà đầu tư đấy.

Đỗ Long cười nói:

- Vậy sao? Xem ra tôi cũng phải suy xét quăng chút vốn ở thành phố Thụy Bảo mới được. Hưởng thụ cảm giác được săn sóc chốc lát cũng không tệ. Ít nhất cả ngày không bị nghi ngờ này đến nghi ngờ kia.

Lâm Nhã Hân nói:

- Dịch Thăng, anh cũng uống rượu say sao? Nói bậy gì đấy. Bí thư Đường, rất xin lỗi, Dịch Thăng buổi trưa uống nhiều rượu, bây giờ e là có chút say.


Đường Lệ Phượng cười nhạt nói:

- Không vấn đề…Tô tổng, cô cảm thấy trạm đầu tiên của khu du lịch xã Mãnh Tú này thế nào?

Tô Linh Vân cười nói:

- Cũng khá lắm. Nhưng tôi lại càng kỳ vọng vào đại hội lửa trại buổi tối.

Đỗ Long cười nói:

- Nghe nói đại hội lửa trại ở thời cổ là dành cho các nam nữ chưa kết hôn kết đôi với nhau, chính là tiết mục ghép đôi của thời cổ đấy. Tô tổng vẫn chưa có có bạn trai sao? Chút nữa không nên dễ dàng chấp nhận lời mời của người khác đấy.

Tô Linh Vân liếc Đỗ Long một cái, nói:

- Thật ra tôi thật sự lo lắng cho Chu tiên sinh đấy. Bạn gái Chu tiên sinh hôm nay không ở đây, nơi này nhiều mỹ nữ trẻ tuổi như vậy, Chu tiên sinh phải nhớ cầm chừng đó.

Đỗ Long cười nói:

- Mặc dù cùng là họ Chu, nhưng tôi cũng không phong lưu giống như Chu tổng. Uhm, tối nay hay là Tô tổng cùng tôi nhảy điệu đầu tiên nhé?

Đường Lệ Phượng cười nói:

- Xem, còn nói không phong lưu. Cái đuôi hồ ly sắp lộ ra rồi đấy.


Tô Linh Vân cười nói:

- Chu tiên sinh là một bạn nhảy rất tốt. Có điều tối nay... Tôi chỉ muốn làm một người đứng bên ngoài xem thôi…

Đỗ Long nói:

- Tô tổng lo mình không biết nhảy vũ điệu dân tộc Thái sao? Yên tâm, vũ điệu này rất dễ học. Cho dù nhảy không đẹp lắm, cũng sẽ không có ai chê cười cô đâu. Tô tổng thật sự không muốn thử một chút sao?

Tô Linh Vân nhớ lại những lời của Đỗ Long lúc trước hai người khiêu vũ. Tuy nhiên cô vẫn lắc đầu, nói:

- Chu tiên sinh lần này đã đoán sai rồi. Hôm nay tôi hơi mệt, buổi tối muốn nghỉ ngơi một chút. Chu tiên sinh hãy mời người khác đi vậy.

Đỗ Long nhún nhún vai, nói:

- Vậy thì hết cách rồi... Bí thư Đường, lát nữa tôi có thể vinh hạnh mời cô khiêu vũ không?

Đường Lệ Phượng ha hả cười nói:

- Chu tiên sinh, bên cạnh anh đã có một đại mỹ nhân đang trông chờ mòn mỏi rồi. Anh thế này gọi là tìm người trăm ngàn lần nhưng không thấy, quay đầu lại thấy người đó đang tàn tạ bên ngọn đèn dầu.

- Vậy sao?

Đỗ Long quay đầu nhìn lại Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân cười nói:

- Tôi cũng hơi mệt. Bí thư Đường không ngại thì cứ việc khiêu vũ cùng anh ấy.

Đường Lệ Phượng nhấp nháy mắt, cười nói:

- Lắc lư cả một ngày, tôi cũng mệt rồi. Tôi thấy ngày đó Chu tiên sinh cùng uỷ viên Lý đã nhảy mấy điệu đúng không nhỉ? Không bằng...


Đỗ Long cười nói:

- Tôi đương nhiên là muốn rồi, chỉ sợ sếp Lý cũng mệt rồi…

Lý Thụy Trân vẫn dựng lỗ tai nghe câu chuyện, cuối cùng cũng nói đến mình rồi. Cô vội vàng xoay đầu lại, a một tiếng, nói:

- Có người nhắc tới tôi phải không?

Tô Linh Vân cười nói:

- Chu tiên sinh đây muốn mời chị Lý khiêu vũ. Nhưng lại xấu hổ không dám mở miệng này.

Đỗ Long quay sang Lý Thụy Trân mỉm cười vuốt cằm, Lý Thụy Trân cười nói:

- Chu tiên sinh thật quá khách khí rồi. Tôi vẫn còn nhớ rõ lần trước khiêu vũ cùng Chu tiên sinh. Có thể cùng Chu tiên sinh đây khiêu vũ là vinh hạnh của tôi mới đúng.

Tất cả mọi người đều nhận ra Lý Thụy Trân có ý với Chu Dịch Thăng. Nghĩ đến cảnh ngộ cô ta đã gặp phải trước đây, trong lòng mọi người đều có chút thông cảm. Không trêu trọc cô nữa , Đỗ Long cười nói:

- Vậy tôi không khách khí nữa. Chỉ cần Nhã Hân không ghen, sếp Lý muốn cùng tôi nhảy bao lâu đều được.

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Tại sao lại nhắc tới tôi chứ? Tôi đã nói tối nay muốn nghỉ sớm một chút rồi mà. Hai người đừng suy tính tới tôi.

Mọi người đều nghĩ Lâm Nhã Hân thật sự mệt. Thực ra gần đây cơ thể cô khỏe hơn rất nhiều. Chút tròng trành này làm sao có thể đánh gục cô? Cô chỉ không muốn vì chuyện khiêu vũ nhàm chán mà bỏ lỡ thời gian vui chơi của mình thôi.

Bữa tiệc này ăn đến gần sáu giờ mới kết thúc. Mọi người có một tiếng nghỉ ngơi, vì thế ai ai cũng quay về phòng đã được sắp xếp để nghỉ. Tất cả đồ vật đều là mới. Là đoàn khách đầu tiên, hơn nữa thân phận cao quý. Trong thôn cũng không dám có một chút qua loa.

Dân tộc Thái củaThôn Nhị Lang sinh sống thường thường là kiểu nhà có kết cấu lan can được xây dựng từ trúc mộc, tên gọi là lầu trúc. Tuy nhiên nơi bọn Đỗ Long ở lại là nơi mới tu sửa. Vì bảo vệ môi trường, dùng kết cấu ngói bê tông thay thế trúc mộc, nhưng vẫn giữ lại hình thức "lan can" và kiểu mái nón hình chữ thập. Bên trong đình viện gieo trồng dưa leo và cây rừng, hoặc đào ao cá nhỏ. Vừa có thể che nắng giữ ấm, lại là “Bức tường vây” màu xanh tự nhiên. Bên ngoài hàng rào trúc dựng tùy tiện, không phải là để phòng vệ con người, mà chỉ có tác dụng phòng tránh súc vật xâm nhập.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận