Cảnh Lộ Quan Đồ

Ngọc Yến Kiều nổi giận nói:

- Anh dám! Nơi này là thôn chúng tôi. Chỉ cần chúng tôi mở miệng hô một tiếng, các anh tuyệt đối sẽ chạy không thoát!

Giọng của Chu Chí Viễn vẫn bỉ ổi như vậy, gã ta cười ha hả nói:

- Nhìn tuổi của các cô chắc là vẫn chưa có bạn trai đúng không? Chi bằng đi theo tôi, tôi sẽ cho các một cuộc sống khiến người trong thôn phải ngưỡng mộ. Chỉ cần các cô đồng ý giúp tôi làm một chuyện, đến chỗ Tô tổng nói rằng chuyện chiều tối nay là do các cô bị mua chuộc hãm hại tôi… Nếu như các cô không nghe lời, ha hả, tôi sẽ kêu người bán các cô sang nhà chứa ở Campuchia, ngày ngày phải hầu hạ những con khỉ Nam Á vô cùng bẩn thỉu...

- Đây không phải là tôi nói đâu!

Chu Chí Viễn không ngờ giọng thu âm của mình lại có một đoạn bức người lương thiện làm kỹ nữ như vậy. Sắc mặt gã ta trắng bệch nói với Tô Linh Vân:

- Tô tổng, xin hãy tin tôi. Những lời này thật sự không phải tôi nói đâu! Các cô ấy hãm hại tôi! Các cô dám cả gan hãm hại tôi! Nói, là ai đầu têu!

- YAA.A.A.....

Chị em tiểu Lưỡng bị bộ dạng dữ tợn của Chu Chí Viễn hù sợ tới mức bổ nhào về phía trước, chia ra ôm lấy hai chân Tô Linh Vân. Tô Linh Vân cười nhạt nói:

- Chu tổng, anh không cần phải chứng minh gì nữa. Bây giờ sự thật đã rất rõ ràng, xin anh sau này tránh xa các cô ấy một chút. Nếu không tôi rất khó bảo đảm sẽ xảy ra điều gì.

Chu Chí Viễn há hốc miệng, gã ta biết dù giải thích thế nào đi nữa cũng đều vô ích. Kẻ khác đã đào xong hố cho gã nhảy, hoàn toàn không có chỗ chống cho gã làm sáng tỏ. Hai cô gái này dù có thay đổi lại lời cũng thế mà thôi. Điều khiến Chu Chí Viễn nghĩ mãi vẫn không ra chính là, ghi âm trong di động tại sao lại biến thành một đoạn như vậy... Gã rõ ràng không nói những lời đó. Lẽ nào tất cả đều là đang nằm mơ?

Tô Linh Vân thấy mặt Chu Chí Viễn trắng bệch không còn giọt máu, ngẩn ngơ đứng ở đó. Cô đỡ chị em Ngọc Yến Kiều và Ngọc Tước Kiều lên, nói:

- Đứng lên, chúng ta đến chỗ khác đi. Mượn lời của Chu tổng... Có tôi ở đây, không ai có thể làm hại các cô đâu.

Chị em Ngọc gia dựa chặt vào Tô Linh Vân, dần dần đi xa. Chu Chí Viễn nhìn bóng lưng Tô Linh Vân thảm thương hô lớn một tiếng:


- Tô tổng... Tôi thật sự bị oan...

Tô Linh Vân không quay đầu lại, cứ như vậy đi khỏi. Triệu Khánh từ bên cạnh lặng lẽ đi tới, nói với Chu Chí Viễn:

- Tổng giám đốc, anh đừng buồn. Chỉ cần cô ấy chưa bị kẻ khác đạt được, anh sẽ còn có cơ hội!

Chu Chí Viễn hít một hơi thật sâu, nói:

- Triệu Khánh, hãy nói cho tôi biết vì sao đoạn ghi âm tốt như vậy lại biến thành một đoạn... Một đoạn lời nói không hiểu ra sao cả? Tôi rõ ràng không nói những lời đó!

Triệu Khánh nói:

- Đoạn ghi âm nhất định là bị người ta thay đổi. Có lẽ là dùng máy tính mô phỏng. Có lẽ... có người bắt chước giọng của tổng giám đốc. Chúng ta nhất thời không kiểm tra, kết quả là bị trúng kế rồi.

Chu Chí Viễn cúi đầu nhìn vết muỗi trên cánh tay, trong lòng của gã dần dần hiểu được, gã ta nói:

- Tối hôm qua tôi ngủ rất sâu, màn không hiểu sao lại bị vén lên, toàn thân đều bị vô số nốt muỗi cắn. Bình thường tôi ngủ không sâu như vậy, cũng không động tĩnh lớn như vậy...

Chu Chí Viễn và Triệu Khánh liếc nhau một cái, trong ánh mắt hai người đều lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ. Triệu Khánh thấp giọng nói:

- Tổng giám đốc, hoặc là tên Chu Dịch Thăng kia là người phi thường, hoặc là bên cạnh của y có cao nhân. Tôi thấy hay là anh tạm thời nhẫn nhịn, đợi chúng ta tra ra lai lịch của y rồi tính sau.

Chu Chí Viễn chậm rãi gật đầu, nói:

- Được rồi, lần này tôi coi như thật sự đang đi du lịch. Trái lại tôi muốn xem tên Chu Dịch Thăng này còn muốn dở trò gì!

Tô Linh Vân dắt chị em Ngọc gia đi được một đoạn. Dưới sự xoa dịu của Tô Linh Vân, chị em Ngọc gia dần dần ngừng nức nở. Đỗ Long đột nhiên từ một ngõ bên cạnh của ngã ba chạy ra với tinh thần phấn chấn. Sau khi đuổi kịp bọn Tô Linh Vân, Đỗ Long thả chậm bước và cười nói với Tô Linh Vân:

- Tô tổng sớm như vậy đã dậy tập thể dục rồi ư?

Tô Linh Vân cười nói:

- Chu tiên sinh cũng thức dậy sớm nhỉ...

Đỗ Long cười ra ám hiệu với chị em Ngọc gia, nói:

- Hai người các cô khỏi phải khóc nữa. Tô tổng không dễ lừa như Chu Chí Viễn đâu. Cô ấy sớm đã biết các cô đang diễn trò rồi.

Chị em tiểu Lưỡng ya một tiếng, đồng thời nhìn lại Tô Linh Vân có phần sợ hãi nói:

- Tô tổng... xin lỗi...

Tô Linh Vân nhẹ nhàng nói:

- Tôi biết, cái này không thể trách các cô. Các cô vô tội. Các cô về trước đi, tôi nghĩ Chu tiên sinh sớm đã thu xếp rồi, các cô sẽ rất an toàn.

- Oh..


Chị em tiểu Lưỡng buồn bực bước thẳng đi. Các cô nghĩ mãi không ra mình lộ chân tướng ở chỗ nào, bản thân vẫn cho là đã biểu hiện rất hoàn mỹ...

Sau khi hai chị em họ đi rồi Đỗ Long mỉm cười hỏi Tô Linh Vân:

- Tô tổng, diễn xuất của các cô ấy cũng không tệ nhỉ?

Tô Linh Vân nói:

- Rất tốt. Chu tiên sinh, làm sao anh biết tôi có thể nhìn ra đó là một trò bịp?

Đỗ Long cười nói:

- Việc này cũng thật khéo. Dựa vào sự thông minh sắc sảo của Tô tổng, coi như là lúc ban đầu chưa nhìn ra, nhưng qua một thời gian chắc chắn sẽ nhìn ra. Vi thế cùng với việc chờ Tô tổng vạch trần, tôi vẫn nên thành thật nói thẳng cho Tô tổng.

Tô Linh Vân lạnh nhạt nói:

- Nói như vậy chuyện chiều tối hôm qua cũng là do Chu tiên sinh trước đó đã sắp xếp sao?

Đỗ Long thẳng thắn nói:

- Đúng vậy, là tôi đã sắp xếp trước.

Tô Linh Vân đảo con mắt nhìn lại, nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, nghi ngờ nói:

- Vì sao?

Đỗ Long cười nói:

- Tôi không thích gã ta, chỉ đơn giản như vậy.

Tô Linh Vân một cước đá một cục đá lăn ra xa. Cô thu ánh mắt về, lạnh nhạt nói:


- Thật ư...

Đỗ Long cười nói:

- Chỉ đơn giản là như vậy thôi. Chỉ có điều Chu tổng chưa chắc nghĩ như vậy. Sau cái đêm tôi cùng với Tô tổng nhảy điệu nhảy đầu tiển, gã ta liền xem tôi như cái đinh trong mắt. Lúc nào cũng khiêu khích tôi, nếu không tôi cũng không chỉnh gã đâu. Thực ra gã ta hoàn toàn nhầm mục tiêu. Gã ta theo bản năng coi tất cả đàn ông tiếp cận Tô tổng là kẻ thù, cũng không suy xét râu của tôi đã thành một bó to như vậy. Tô tổng trẻ trung xinh đẹp, làm sao có cái nhìn khác đối với người như tôi? Tôi nhiều nhất chỉ xem Tô tổng như thế hệ trẻ tuổi, thậm chí là con cháu. Tô tổng có thể đừng tức giận, bởi vì điều tôi nói là nhận xét thực sự.

Tô Linh Vân gật đầu, nói:

- Thực ra tôi luôn coi Chu tiên sinh là một trưởng bối khiến người ta tôn trọng... Chỉ có điều cách đối nhân xử thế của Chu tiên sinh vẫn khiến cho tôi có chút... không dễ dàng chấp nhận như vậy…

Đỗ Long cười nói:

- Tô tổng cứ thờ ơ lạnh nhạt, Chu Chí Viễn nếm qua lần giáo huấn này chắc chắn sẽ biết điều một thời gian… Đối phó với loại kẹo da trâu này, Tô tổng hình như không phải lành nghề. Nếu như Tô tổng không chê..., tôi có thể giúp một chút.

Tô Linh Vân nói:

- Cảm ơn ý tốt của Chu tiên sinh. Sau khi rời khỏi thành phố Thụy Bảo, tôi phải quay về nhà một chuyến. Chu Chí Viễn da mặt dù dày thế nào cũng không thể lại gần?

Đỗ Long cười nói:

- Đến lúc đó chỉ sợ một chiếc kẹo da trâu khác lại muốn dính lên thôi.

Tô Linh Vân cũng nhớ Triệu Ngọc Hoa, có chút bất đắc dĩ nói:

- Kẹo da trâu khắp nơi đều không thiếu. Chu tiên sinh, cảm ơn anh đưa tôi về. Hẹn gặp sau!

Thoát cái đã đi tới lầu trúc Tô Linh Vân trọ. Đỗ Long nhìn Tô Linh Vân đi vào trong lầu trúc, sau đó lắc đầu với Chu Chí Viễn đang đi theo đằng xa, rồi xoay người đi thẳng về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận