Cảnh Lộ Quan Đồ

Bảy rưỡi sáng mọi người cùng nhau ăn bữa sáng, sau đó tiếp tục xuất phát theo tuyến đường đã định. Dọc theo con đường này Chu Chí Viễn quả nhiên rất biết điều, dính chặt lấy Tô Linh Vân không rời nửa bước. Mấy vị mỹ nữ bình thường mặc dù gần như đều ở cùng nhau, nhưng rõ ràng cũng có sự phân biệt thân sơ. Thí dụ như sau đêm đó quan hệ giữa Lâm Nhã Hân và Lý Thụy Trân bỗng chặt chẽ rất nhiều. Hai người thường xuyên tụ cùng một chỗ xì xào bàn tán. Còn Tô Linh Vân rõ ràng càng thích ở cùng Đường Lệ Phượng. Lý Văn Cẩm đương nhiên là ở cùng ông xã và con trai rồi.

Duy nhất có thể hòa nhập rất tự nhiên vào mấy tập đoàn nhỏ ngoài Đỗ Long ra còn có Trần Dật Lộ. Đứa nhỏ đáng yêu này ngoại trừ không vừa mắt với Chu Chí Viễn, đối với những người khác thì rất thân mật. Đặc biệt là mấy vị mỹ nữ kia, hoàn toàn không chút phòng ngự đối với Trần Dật Lộ. Nhìn cậu bé được các mỹ nữ ôm hôn tới hôn lui, Đỗ Long và Chu Chí Viễn đều thầm chảy nước miếng.

Đoàn du lịch nhảy vọt qua mấy thôn đi thẳng tới thôn Lĩnh Thượng. Mặc dù trước đó không lâu mới xảy ra việc ẩu đả giữa hai thôn, nhưng hiện giờ đã khôi phục yên ổn. Phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp của thôn Lĩnh Thượng khiến người ta mê say. Ngồi trong phòng có thể thưởng thức rừng rậm nguyên thủy kéo dài nghìn dặm ở dưới chân. Đây không phải là phong cảnh có thể dễ dàng hưởng thụ được.

Đứng trên núi nhìn ánh mặt trời phía xa đang từ từ chìm vào trong đại dương xanh biếc. Đường Lệ Phượng không kìm nổi ngạc nhiên thở dài nói:

- Nơi này thật sự là quá đẹp... Nhã Hân, ánh mắt của cô thật sự rất độc đáo!

Lâm Nhã Hân rất tự đắc nói:

- Khi tôi và Đỗ Long lần đầu tiên đến đây, tôi đã cảm thấy phong cảnh ở đây tuyệt đẹp hơn so với tất cả những nơi tôi từng tới. Cho nên tôi chụp không ít ảnh mang về cho người bạn làm ngành du lịch xem. Anh ấy cảm thấy nơi này đáng để khai thác. Thế là tôi liền quyết định biến nơi này thành địa điểm du lịch.

Lý Thụy Trân nói:


- Nhã Hân, nghe nói cô định mỗi năm đầu tư một trăm triệu khai thác xã Mãnh Tú. Cuối cùng đầu tư lên tới hơn mười tỷ. Đầu tư nhiều như vậy, có thể kiếm về sao?

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Còn chưa bắt đầu đưa vào hoạt động, kiếm về bao nhiêu ai cũng không nói được chính xác. Một trăm triệu đồng giai đoạn trước chủ yếu dùng vào làm đường và các loại phương tiện cơ sở. Trước một hai năm chỉ dựa vào khai thác, phát triển du lịch e là không thể nào hồi vốn được. Cũng may tôi vẫn còn nhiều kế hoạch đầu tư khác. Có một số chắc chắn trong thời gian ngắn có thể thu lợi nhuận. Cho nên áp lực về mặt tài chính có lẽ không quá lớn.

Tô Linh Vân cũng bị khơi gợi lòng hiếu kỳ. Suy cho cùng một tỷ đồng bất luận đầu tư ở hạng mục gì cũng đều là một số tiền lớn, thế là cũng tham gia thảo luận. Mấy người phụ nữ không phải làm kinh doanh cũng là làm quan chức, mọi người triển khai nghiên cứu thảo luận đối với các hạng mục đầu tư có thể thực thi của xã Mãnh Tú. Đối với Chu Chí Viễn mà nói những thứ như gieo trồng dược liệu Đông y, gia công nông sản phẩm, khai thác vật liệu xây dựng gì gì đó đều là kinh doanh nhỏ nhặt vô vị. Cho nên gã ta nghe có chút nhàm chán.

Có lẽ thật sự rất nhàm chán. Chu Chí Viễn sau hai ngày, lần đầu tiên chủ động chào hỏi với Đỗ Long:

- Chu tiên sinh, anh cảm thấy dựa vào du lịch và kinh doanh nhỏ vụn, phải bao nhiêu năm mới có thể thu hồi một tỷ đầu tư kia?

Đỗ Long cười nói:

- Kinh doanh không có phân chia lớn nhỏ. Chỉ cần có doanh thu, thịt muỗi cũng là thịt. Tích tiểu thành đại, thu nhập trong tương lai vẫn khá khả quan.


Chu Chí Viễn bĩu môi, nói:

- Tôi tại sao lại nghe nói hình như Lâm tổng là vì giúp một tiểu cảnh sát kiếm thành tích mới chạy tới khe núi này đầu tư? Bước đầu đã đầu tư một tỷ, quan hệ giữa Lâm tổng và tên tiểu cảnh sát kia không giống bình thường nhỉ.

Đỗ Long thầm cười nhạt, người này nhịn được hai ngày lại chạy tới châm ngòi ly gián rồi. Buồn cười nhất chính là người kia tuyệt đối không thể tưởng được đối tượng gã châm ngòi không ngờ đều là một người... Đóng giả đấy

Đỗ Long lạnh nhạt nói:

- Đỗ cảnh quan là ân nhân cứu mạng của Nhã Hân. Cô ấy vì hắn bỏ ra một chút cũng là bình thường.

Chu Chí Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định nói:

- Đây cũng không phải là một chút, mà là một tỷ đấy. Làm không tốt toàn bộ đều như nước dội lá khoai. Bởi vậy mới thấy được quan hệ giữa Lâm tổng và tên cảnh quan kia rất không tầm thường.


Đỗ Long lạnh nhạt nói:

- Chu tổng e là có điều không biết. Tiền Nhã Hân kiếm được phần lớn đều từ sự hỗ trợ của Đỗ cảnh quan. Cho nên cho dù cô ấy dùng tất cả tiền để trợ giúp Đỗ cảnh quan cũng không có gì lớn lao. Còn về phần có thể bồi thường tiền được hay không, Chu tổng càng không cần lo lắng.

Chu Chí Viễn kinh ngạc nói:

- Cái gì? Tiền của Lâm tổng phần lớn là họ Đỗ giúp cô kiếm ư? Điều này sao có thể? Hắn chẳng qua chỉ là một cảnh sát nhỏ mà thôi, hắn có bản lĩnh giỏi giang gì chứ?

Đỗ Long cười nhạt một tiếng, hoàn toàn chẳng muốn cùng gã ta nói chuyện, chỉ khiến cho hắn nghĩ ngợi lung tung mà thôi.

Mấy vị mỹ nữ tán gẫu sục sôi ngất trời. Đêm nay mọi người liền ở lại trên núi này. Bởi vì thôn Lĩnh Thượng giai đoạn trước phối hợp không tốt cho lắm, cho nên mọi sự chuẩn bị cũng chưa làm xong. Điều kiện nghỉ ngơi cũng không tốt bằng thôn Nhị Lang. Đỗ Long nghĩ rằng mọi người sẽ có không ít than oán. Nhưng không ngờ ngoài trừ Chu Chí Viễn ra, mọi người đều không nói gì.

Qua một đêm, mục đích kế tiếp khiến người ta chờ mong chính là suối nước nóng. Tuy rằng hiện giờ vẫn là tháng tám, nhưng đã qua lập thu, sáng tối đều có chút lạnh. Hơn nữa lại là trong rừng sâu, cho nên mọi người cũng không lo sẽ nóng đến mức không thể xuống nước được.

Thông với suối nước nóng vốn không có đường, nhưng Đỗ Long đã nhờ người của thôn Bình Đầu hỗ trợ mở tạm một con đường đi đến đó. Người của thôn Bình Đầu có sẵn máy móc chuyên nghiệp, mở một con đường trong rừng thực sự vô cùng nhẹ nhàng. Con đường này mặc dù chỉ là mở tạm thời, nhưng cảm giác lại tốt hơn nhiều so với con đường thôn rách nát lâu năm chưa tu sửa. Cho nên mới xóc nảy nửa ngày đã tới nơi.


Giữa trưa suối nước nóng vẫn còn tương đối nóng, mọi người không vội xuống ngâm nước. Mọi người dự định ở đây chơi một đêm, sau đó sáng mai mới quay về xã Mãnh Tú. Trước tiên mọi ngươi đem lều trại ra dựng chắc chắn, sau đó đốt lửa nấu cơm trưa. Sau khi ăn no, mọi người nghỉ ngơi vui đùa. Đám người Lã Á Vĩ của đồn công an vác súng đi săn. Đêm nay có thể dùng đến nướng nhắm rượu.

Sau bốn giờ chiều nhiệt độ trong rừng giảm thẳng xuống, nước của suối nước nóng cũng có vẻ không nóng lắm. Mọi người mặc áo tắm từng người từng người xuống nước. Mấy vị mỹ nữ giống như những nàng tiên cá quẩy ở trước mặt, thật sự là rất bổ mắt.

- Bí thư Đường, tại sao chị không xuống nước?

Tô Linh Vân ngồi tựa bên bể bơi, khoan khoái dễ chịu hỏi han.

Đường Lệ Phượng cũng rất muốn xuống nước ngâm, nhưng lại có nổi khổ tâm riêng. Mặc dù mấy ngày này cô biểu hiện rất điềm tĩnh, nhưng điều này không có nghĩa là cô đã quên được chuyện kia. Chu Dịch Thăng gần như đã có thể nhận định chính là kẻ bịt mặt kia rồi, Đường Lệ Phượng làm sao có thể mặc đồ tắm xuất hiện ở trước mặt y?

Bí thư Đường, mọi người đều xuống nước rồi, cô như thế là tách rời quần chúng đấy.

Đỗ Long cũng niềm nở có lời mời. Hắn càng nói như vậy Đường Lệ Phượng lại càng không dám xuống. Cô lắc đầu cười lớn nói:

- Mọi người chơi đi, hai ngày nay tôi có chút bất tiện nên không xuống được.

Mọi người chợt bừng tỉnh, cũng không khuyên nữa. Đường Lệ Phượng ngồi bên cạnh suối nước nóng nhìn một hồi, thấy Chu Dịch Thăng kia cùng Lâm Nhã Hân và Lý Thụy Trân đang chơi rất hăng hái. Tất cả mọi người chơi rất vui vẻ, trong lòng Đường Lệ Phượng lại có chút thèm muốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận