Cảnh Lộ Quan Đồ

Hạ Vũ nói tỉ mỉ cho mọi người nghe một lượt ma- ket dự án và quy tắc thi đấu. Mọi người thì không vấn đề gì. Mặc dù huấn luyện viên đề nghị tất cả phải nghỉ ngơi thật tốt, thế nhưng các chàng trai tinh lực dồi dào này làm sao rảnh rỗi được? Mọi người bình thường đi làm đều bộn bề nhiều việc, khó có thời gian tới Lỗ Tây 'Thành phố lớn "như thế này. Vì thế ai ai cũng hẹn nhau ra đường đi chơi. Khó khăn lắm mới có được một chuyến, dù sao cũng nên mua chút gì về tặng bạn gái hoặc là vợ con chứ?

Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh cũng rời khỏi nhà khách, đi dạo trên đường phố phồn hoa của thành phố Lỗ Tây.

Đỗ Long chỉ là đi dạo tùy tiện thôi, nhưng trong lòng Thẩm Băng Thanh lại có toan tính. Cậu ta liên tiếp vào các cửa hàng bán trang sức và giày mũ túi để xem. Đỗ Long cho rằng cậu ta muốn chọn đồ cho mình, nên thuận miệng đưa ra chút ý kiến. Nhưng chút ý kiến chọn lựa tùy thích lúc trước, lúc này đã không linh nghiệm. Thẩm Băng Thanh chọn tới chọn lui vẫn chưa chọn đúng ý. Đỗ Long có chút phiền. Thạch Siêu Vũ vẫn hăng hái cùng Thẩm Băng Thanh ở đó vừa thương lượng vừa chọn đồ.

- Tôi nói này, các cậu ăn ý với nhau như vậy từ lúc nào?

Đỗ Long khó hiểu lạ lùng.

Thạch Siêu Vũ cười nói:

- Đều phải mua quà cho bạn gái, đương nhiên là phải ăn ý rồi… Ai giống như tổ trưởng anh, chưa bao giờ thấy mua quà cho bạn gái. Chúng tôi đâu có sức hấp dẫn lớn như anh, nên đành phải cực nhọc một chút thôi.

Đỗ Long kinh ngạc nói:

- Mua quà cho bạn gái? Băng Thanh, cậu có bạn gái sao? Tôi tại sao không biết nhỉ?

Trên khuôn mặt trắng bóc của Thẩm Băng Thanh chợt hây hây đỏ xấu hổ. Cậu ta không nói gì, Thạch Siêu Vũ trả lời thay cậu ta:

- Tôi cũng là lúc cùng bạn gái đi dạo phố ngẫu nhiên bắt gặp bọn họ đấy. Bằng không cũng chẳng hay biết gì. Bạn gái của tiểu Thẩm đẹp lắm, cậu ta còn không cho tôi nói ra. Tuy nhiên giấu ai cũng không nên dấu tổ trưởng Đỗ chứ? Quan hệ của hai người tốt như vậy mà...

Thẩm Băng Thanh gật gật đầu, nói với Đỗ Long:

- Đúng thế... Tôi có bạn gái rồi. Là người anh quen đấy. Cô ấy chính là Tống Tư Nhạn...

Đỗ Long mở to hai mắt, kinh ngạc nói:

- Tống Tư Nhạn? Bác sĩ tâm lý kia ư? Ách... Hai người thật sự hẹn hò rồi hả?

Thẩm Băng Thanh bất ngờ gật đầu. Đỗ Long nhớ lại cảnh hai người gặp nhau ở hội quyên tiền từ thiện, một người giả gái và một người giả trai. Đỗ Long từng muốn Thẩm Băng Thanh đi tìm Tống Tư Nhạn nói chuyện. Không ngờ bây giờ Thẩm Băng Thanh quả nhiên cua được người ta rồi. Tình huống này thật sự Đỗ Long không lường trước được.

Đỗ Long vội kéo Thẩm Băng Thanh sang một bên thấp giọng hỏi:

- Cậu thật sự cùng Tống Tư Nhạn xác định quan hệ yêu đương ư? Cô ấy biết thân phận kép của cậu rồi sao?

Thẩm Băng Thanh lườm hắn một cái, nói:

- Anh nói xem? Tôi có thể dấu được người ta bác sĩ tâm lý sao? Tuy nhiên anh yên tâm, tôi đã nói với cô ấy rồi. Cô ấy sẽ không đem chuyện anh giả thần giả quỷ nói ra đâu.

Đỗ Long nhìn Thẩm Băng Thanh, hỏi:

- Có phải cô ấy dùng việc này bức cậu không?

Thẩm Băng Thanh trợn mắt liếc Đỗ Long một cái, nói:

- Anh đừng suy đoán lung tung. Thực ra chúng tôi đều cảm thấy rất hợp nhau. Cho nên thường xuyên đi dạo phố gì gì đó. Cô ấy không bức tôi, tôi cũng không bức cô ấy. Tất cả đều rất tự nhiên, anh cũng nên vui mừng thay tôi.

Đỗ Long buông tay Thẩm Băng Thanh ra và nói:

- Xem ra là thật rồi. Chúc mừng cậu, Băng Thanh...

Trên mặt Đỗ Long lộ ra nụ cười xấu xa, nói:

- Băng Thanh, có muốn tôi dạy cho cậu bản lĩnh không. Trước tiên phải đem gạo nấu thành cơm rồi hãy tính!

Thẩm Băng Thanh liếc mắt, nói:

- Tôi đâu có phong lưu được như anh. Tôi khá là truyền thống đấy. Tôi tính trước tiên cùng cô ấy ở chung một thời gian, nấu cơm gì gì đấy... Vẫn là đợi vào động phòng rồi hãy nói.

Đỗ Long mỉm cười, nói:

- Được rồi, vậy cậu cứ từ từ đưa cô ấy vào động phòng đi... Hôm nay cậu muốn mua gì cho cô ấy? Tôi có thể tham khảo một chút giúp cậu.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Cũng bởi vì không biết mua gì, nên mới do dự.

Đỗ Long nói:

- Như thế này đi... Tôi suy nghĩ giúp cậu... Tống Tư Nhạn nhìn không giống người thiếu tiền. Cậu tặng đồ cho cô ấy không cần phải suy xét giá trị, tấm lòng mới là quan trọng nhất. Hai người phát triển tới giai đoạn nào rồi? Tặng cô ấy một chiếc áo lót hoặc gối ôm tình nhân gì gì đó cũng không tệ đâu.

Thẩm Băng Thanh nhất thời vẫn chưa đưa ra quyết định. Đúng lúc ba đại nam nhân đang đau đầu vì món quà cho bạn gái, trước mắt Đỗ Long đột nhiên hiện lên một bóng hình quen thuộc, Đỗ Long vội hô:

- Hàn Ỷ Huyên!

Hàn Ỷ Huyên phát thanh viên nổi tiếng của đài truyền hình tỉnh Thiên Nam không ngờ mình đeo kính râm hóa trang còn có thể bị người ta nhận ra ở thành phố Lỗ Tây này. Cô dừng lại mấy bước chân, quay đầu nhìn về phía Đỗ Long. Đỗ Long nhìn cô phất phất tay, Hàn Ỷ Huyên lập tức nhận ra ngay Đỗ Long. Cô mỉm cười đi tới, nói:

- Hóa ra là Đỗ cảnh quan. Đỗ cảnh quan làm sao lại rảnh rỗi đến thành phố Lỗ Tây thế này?

Hôm nay Hàn Ỷ Huyên mặc một bộ váy lụa màu lam nhạt, lộ ra vẻ tao nhã rất có khí chất. Đỗ Long nhớ lại việc thu thập tài liệu Hàn Ỷ Huyên từng nói, hắn cười nói:

- Tôi tới để tham gia tuyển chọn thi đấu. Cô đến để thu tập tài liệu đấy ư? Trước khi đến tại sao không nói với tôi một tiếng, tôi dẫn cô tới thành phố Thụy Bảo chơi.

Hàn Ỷ Huyên nghĩ thầm rằng quan hệ của chúng ta vẫn chưa thân mật như vậy chứ? Tôi dựa vào cái gì mà đem hành tung nói cho anh biết? Miệng lại cười nói:

- Chẳng phải là lo anh bận công việc sao? Nếu biết anh còn có thời gian dạo phố mua quà cho bạn gái thế này, tôi đã sớm đi tìm anh rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Bây giờ tìm cũng chưa muộn đâu. Cô xuống đây bao nhiêu ngày rồi? Vẫn chưa tìm đủ tài liệu phải không? Dù thế nào cũng phải đi một chuyến đến thành phố Thụy Bảo. Thật đấy. Không đi cô sẽ hối hận đấy.

Đỗ Long quay đầu lại nói với Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ:

- Hai cậu cứ từ từ đi dạo. Tôi phiếm vài câu với phát thanh viên Hàn.

Hàn Ỷ Huyên cười nói:

- Tôi xuống đây một hồi rồi. Tài liệu sưu tập cũng được kha khá rồi. Thành phố Thụy Bảo có thể sẽ không đi được.

Đỗ Long nói:

- Vậy sao? Thế thì tiếc quá nhỉ... Thành phố Thụy Bảo gần đây có một khu du lịch mới. Bên trong có rất nhiều phong cảnh đẹp. Không tới xem thật sự rất đáng tiếc.

Hàn Ỷ Huyên cười nói:

- Tôi đưa cho anh địa chỉ hòm thư. Nếu anh có ảnh chụp hoặc là video thì hãy gửi vào hòm thư cho tôi để tôi đưa cho biên tập xem. Nếu mọi người cảm thấy không tệ, trái lại có thể suy xét một chút. Tôi còn có chút việc, không phiếm chuyện với anh được rồi.

Hàn Ỷ Huyên dứt khoát lôi một cái bút từ trong túi xách ra, viết địa chỉ hòm thư cho Đỗ Long và bước đi.

Nhìn dáng yểu điệu vội vàng bước đi của Hàn Ỷ Huyên, Đỗ Long thở dài. Hắn coi Hàn Ỷ Huyên là người bạn tốt, tuy nhiên trong lòng người ta chưa chắc cũng nghĩ như vậy. Rõ ràng không có việc gì chạy tới đây dạo phố, lại nói có chuyện gấp. Một thời gian không gặp, Hàn Ỷ Huyên có vẻ lạnh nhạt hơn. Chẳng lẽ là bởi vì mình không thể tiếp tục cung cấp cho cô ta những tin tức đắt khách sao?

Đỗ Long quay về tìm bọnThẩm Băng Thanh. Dưới sự nhắc nhở của Thẩm Băng Thanh, Thạch Siêu Vũ đã biết Hàn Ỷ Huyên là ai. Cậu ta có phần tiếc nuối nói:

- Sớm biết là cô ta, tôi đã cùng cô ta chụp ảnh xin chữ ký rồi.

Đỗ Long lạnh nhạt nói:

- Người ta phát thanh viên nổi tiếng chưa chắc sẽ nể cái mặt này đâu. Được rồi, các cậu cũng tăng tốc nhanh đi. Thứ đồ này càng xem càng không biết nên chọn thế nào đấy. Tôi thấy cái ôm gối đồng tâm này cũng không tệ, mua nó đi, Tống đại tiểu thư sẽ thích đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui