Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long đi rồi, đi thật rồi. Hắn biết nếu mình nhân cơ hội ôm Đường Lệ Phượng đi khách sạn cũng không phải việc khó, nhưng điều đó không giải quyết được gì. Tuy hắn vô lại nhưng vẫn là vô lại có lý tưởng có đạo đức. Nếu đã đàm phán hiệp ước với Đường Lệ Phượng, hắn không thể chủ động phá hỏng. Hắn muốn Đường Lệ Phượng tâm phục khẩu phục trở thành nữ nhân của hắn, vậy nên hắn rất kiên nhẫn.

Bị Đường Lệ Phượng câu lên dục niệm, hắn chỉ có thể tìm Kỷ Quân San nhờ giải quyết. Vẫn là nơi cũ, Kỷ Quân San nhanh chóng chạy tới. Đỗ Long mưa gió cùng cô vài hiệp mới ôm cô nghỉ trên giường. Kỷ Quân San nỉ non bên tai Đỗ Long:

- A Long, em yêu anh…

Đỗ Long hơi áy náy vuốt ve bờ lưng non mềm của cô, nói:

- Anh cũng yêu em. Quân San, anh phải nói với em chuyện này. Mai anh phải khởi hành tới thành phố Ngọc Minh tham gia buổi tuyển chọn cuối, trung tuần tháng mười sẽ đi Bắc Kinh tham gia trận chung kết. Hết chung kết, cuối tháng mười anh phải điều tới thành phố Lỗ Tây rồi.

Kỷ Quân San dạ một tiếng, không hề bất ngờ:

- Anh có tài như vậy, nổi bật là chuyện bình thường. Đáng tiếc ánh mắt em hạn hẹp, không thể nhìn đến tiềm lực của anh…

Đỗ Long nói:

- Chính anh trước đó cũng không ngờ… Sự tình đã qua rồi, đừng nói nữa. Ý của anh là anh sắp phải tới thành phố Lỗ Tây công tác, sau này anh muốn gặp em sẽ rất khó.

Kỷ Quân San nói:

- Em hiểu, em sẽ cố gắng trở thành một pháp y đủ tư cách, sau đó anh đi đâu em sẽ theo anh công tác ở đó, anh có chịu không?

Đỗ Long nói:

- Cũng tốt, nhưng anh không muốn em cố gượng. Thật sự, em làm y tá cũng rất tốt, không cần thiết phải làm pháp y.

Kỷ Quân San nói:

- Em đã quyết định, anh đừng khuyên em nữa. Gần đây em thường thực tập với thầy Hoàng, tuy lúc đầu không quen nhưng thầy Hoàng khen khả năng thích ứng của em rất tốt. Thầy ấy dùng thi thể ghê nhất để dọa em sợ, vậy mà em cũng vượt qua.

Đỗ Long nhéo lưng cô một cái, cười nói:

- Anh biết, thật ra chính anh bảo pháp y Hoàng dọa em đấy, không ngờ em lại không sợ… Nếu em đã quyết định thì cố học cho tốt, sau này trở thành nữ pháp y giỏi nhất của Hoa Hạ! Anh sẽ ủng hộ em!

Kỷ Quân San cười nói:

- Sao phải thêm chữ “nữ”? Chẳng lẽ anh thấy em không bằng được nam pháp y sao? Đây có phải gọi là trọng nam khinh nữ không?

Đỗ Long cười nói:

- Cho đấng trượng phu chút thể diện mà… Đúng rồi, anh sắp đi thành phố Ngọc Minh rồi. Em có cần nhờ nhắn gửi tin cho cô bạn gọi gì gì không?

- Là Trương Hiểu Lan!

Kỷ Quân San nói nhấn mạnh, ánh mắt chớp đảo:

- Em đã mất liên hệ với cô ấy lâu rồi. Lần này anh về thành phố Ngọc Minh bận nhiều việc, không cần phải đi tìm cô ấy.

Đỗ Long ừ một tiếng, nói:

- Thế thì thôi vậy, để anh xem nên mang thứ gì cho mấy người anh em của anh…

Đỗ Long suy nghĩ hồi lâu liền ngủ quên. Kỷ Quân San vẫn co mình vào ngực hắn tiếp tục suy nghĩ. Cô không còn là cô gái ngây thơ năm đó nữa. Tuy cô không biết Trương Hiểu Lan và Đỗ Long có chuyện gì, nhưng cô có thể cảm nhận thái độ khác lạ của Trương Hiểu lan với Đỗ Long. Cô có thể chịu được Bạch Nhạc Tiên cùng Đỗ Long, nhưng với Trương Hiểu Lan, tốt nhất đừng cho cô ấy bất cứ cơ hội nào.

Vừa rạng sáng thứ hai Đỗ Long cùng mấy người Thẩm Băng Thanh lên xe của huấn luyện viên Hạ Vũ tới thành phố Lỗ Tây hội hợp với cảnh sát của đợt tuyển cuối tỉnh Thiên Nam, sau đó cùng đi máy bay tới thành phố Ngọc Minh.

Tới thành phố Ngọc Minh, trước tiên họ đi tới trường cảnh sát thành phố Ngọc Minh xem sân đấu. Không có gì bất ngờ xảy ra. Tuy nơi này là trường cũ của Đỗ Long nhưng Đỗ Long lại chẳng có cảm tình gì ở đây. Khi hắn thấy tranh tuyên truyền hắn dán ở lan can, hắn cũng chỉ cười nhạt một tiếng. Kẻ đáng thương vật vã mãi mới tốt nghiệp trước đây giờ lại thành niềm kiêu ngạo của trường học, đúng là sự châm chọc.

Nhìn sân bãi sắp xếp xong xuôi, mọi người trở về khách sạn. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh thì trực tiếp về nhà. Cũng như lúc trước về, nhà Đỗ Long khá sạch, không hề giống nơi đã lâu không có người ở.

Đặt hành lý xuống, hắn nói với Thẩm Băng Thanh:

- Đi, gọi mấy tên kia cùng đi ăn cơm.

Vẫn chỗ khách sạn Kim Long. Những người nghe tin Đỗ Long trở về gần như đều bỏ hết mọi chuyện, tới khách sạn Kim Long tụ hội.

Hoàng Kiệt Hào đến, Mạnh Hạo, Triệu Hưng Chinh cũng tới, nhưng cuối cùng lại thiếu một vị nữ chính.

Đỗ Long đặt điện thoại xuống nói:

- Cô ấy đang bận công tác, nói tối nay mời tôi ăn khuya sau. Mọi người không cần chờ, ăn thôi!

Gần ba tháng không gặp mặt, mọi người náo nhiệt kể cho nhau những chuyện xảy ra trong thời gian này. Triệu Hưng Chinh đã kết hôn, tuy nhiên anh ta lại hơi hối hận vì kết hôn mà bán mất cổ phần, giờ chỉ có thể nhìn người khác chia hoa hồng. Đỗ Long rất hào sảng cho anh ta cơ hội nhập cổ phần, Triệu Hưng Chinh vui sướng nói Đỗ Long đúng là bạn tốt.

Mọi người rất quan tâm tới cuộc sống và công tác của Đỗ Long. Biết hắn quay về để tham gia giải đấu loại cảnh sát đều tỏ vẻ chắc chắn sẽ rút thời gian đến cổ động.

Khi rượu đã uống hơn phân nửa, Hoàng Kiệt Hào hỏi Đỗ Long có muốn điều về không. Bằng quan hệ của Đỗ Long, điều về là chuyện khá đơn giản. Đỗ Long suy xét mãi nhưng vẫn quyết định tạm không về. Hắn không muốn để người khác mượn cớ nói hắn dựa vào Bí thư Bạch mới có thành tích như vậy. Về phương diện khác thì suy xét theo hướng phát triển dài lâu.

Bạch Tùng Tiết là Bí thư Đảng ủy tỉnh Thiên Nam kiêm Cục trưởng Cục công an. Ông ta có thể giúp Đỗ Long không ít, nhưng vấn đề là tuổi của ông ấy sắp đến điểm dừng, vài năm sau phải lui về rồi. Người đi trà lạnh, nếu giai đoạn trước Đỗ Long ỷ lại Bạch Tùng Tiết thì sau này nhất định phải bị ảnh hưởng.

Lúc này Đỗ Long khá coi trọng triển vọng của Mã Quang Minh. Tuy ông ấy vừa bị giáng chức tới Châu Đức Hồng, nhưng căn cơ thì vẫn còn. Chỉ cần kinh doanh cho tốt, chưa chắc không thể vọt lên trời. Tiền lệ Bí thư Châu ủy của châu Đức Hồng được trực tiếp điều lên tỉnh không ít. Mã Quan Minh còn trẻ, tiền đồ vô lượng. Theo sát bước chân của ông ấy thì tiền đồ của mình cũng sẽ khó lượng.

Hơn nữa hắn và Mã Quan Minh cùng trải qua một số việc nên càng thêm tín nhiệm và ăn ý. Điều này rất có lợi cho sự hợp tác về sau của hai người. Chí hướng của Đỗ Long không chỉ là làm một Cục trưởng cục công an.

Hoàng Kiệt Hào thấy Đỗ Long đã quyết ý nên không khuyên thêm. Mọi người uống đến tận hứng rồi giải tán. Thẩm Băng Thanh tự về nhà. Đỗ Long đi bộ từ từ trên đường. Một chiếc Chevrolet màu bạc từ biên lái tới, chậm rãi dừng trước mặt Đỗ Long. Bạch Nhạc Tiên hạ cửa kính, thò đầu nói với Đỗ Long:

- Lên xe!

Đỗ Long chậc lưỡi:

- Không tồi, đổi từ súng bắn chim sang pháo rồi. Xe của mình hay của bạn đấy?

Bạch Nhạc Tiên cười nói:

- Của một người anh em cho mượn chơi vài ngày đấy. Sao anh đột nhiên trở về vậy? Chấp hành nhiệm vụ à?

Đỗ Long nói:

- Em không nghe cha em kể về đại hội đấu võ của cảnh sát sao? Anh đại biểu Châu Đức Hồng đến tham gia vòng loại cuối.

Bạch Nhạc Tiên ồ một tiếng, nói:

- Nghe rồi, hóa ra không phải anh đến để thăm em, hừ! Không để ý tới anh nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui