Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long không chút khách khí vươn người ôm Bạch Nhạc Tiên. Lúc đầu Bạch Nhạc Tiền còn làm kiêu giãy dụa, sau đó rất nhanh đã bị Đỗ Long thuần phục dưới thế công miệng tay và sự ôn nhu, đôi mắt Bạch Nhạc Tiên như sao sáng mê say nhìn Đỗ Long, thâm tình nói:

- A Long, em rất nhớ anh.

Đỗ Long dịu dàng chân thành đáp lại:

- Anh cũng nhớ em, nhất là nó nhớ em nhất…

Bạch Nhạc Tiên nhìn đống lều trại nhô lên từ quần Đỗ Long, cô cười khanh khách. Con ngươi đảo một vòng, cô nói:

- Nếu không anh lái xe, để em…

Chevrolet màu bạc phóng về phía trước, người lái xe là Đỗ Long, Bạch Nhạc Tiên ngồi ở ghế bên cạnh, nhưng thân thể của cô lại nằm trên đùi Đỗ Long, cái miệng nhỏ nhắn và bàn tay xinh xắn đang cố gắng làm lụng…

- Đỗ Long cố lên!

Trong trường bắn tiếng hoan hô như sấm động, người tới cổ vũ cho Đỗ Long rất nhiều, vì tin Đỗ Long về trường cũ tham gia cuộc thi đấu võ đã được truyền ra. Học sinh trường cảnh sát đều rất sùng bái vị sư huynh vừa tốt nghiệp một năm đã đạt được vô số vinh dự và trở thành cán bộ cấp phòng, vì thế tập trung quy mô lớn đến cổ vũ Đỗ Long.

Quả nhiên Đỗ Long không làm họ thất vọng. Thành tích hai mươi phát trúng chín đã giúp hắn và đứng ở vị trí thứ nhất song song với một tuyển thủ khác, vào thẳng trận chung kết tại Bắc Kinh.

Sau thi đấu mọi người đều tỏ vẻ chúc mừng Đỗ Long. Các sinh viên khóa dưới thì vây quanh hắn như minh tinh, bắt hắn kể về phương pháp thành công và kí tên cho họ.

Những đám quỷ nhỏ không biết trời cao đất rộng khiến Đỗ Long rất phiền, nhưng hắn vẫn kiên trì kí tên, cũng nói cho chúng về ba yếu tố lớn giúp hắn thành công: cố gắng, cố gắng hơn nữa và cố gắng hơn những người khác!

- Cố gắng, cố gắng hơn nữa, cố gắng hơn những người khác?

Trên đường về, Thẩm Băng Thanh nói:

- Sao tôi thấy kiểu gì cũng không giống đang nói về anh vậy?

Đỗ Long cười nói:

- Chẳng lẽ tôi lại nói cho chúng biết thiên phú và quan hệ còn quan trọng hơn cố gắng cá nhân sao? Bọn chúng vẫn còn là học sinh, tôi không muốn để chúng bị sốc, nếu không chúng vừa tốt nghiệp đã đổi nghề hết thì trách ai đây?

Cục trưởng cục công an châu Đức Hồng Giang Thượng Đức ngồi ở phía trước quay đầu lại cười nói:

- Đỗ Long nói không sai, nỗ lực cũng không phải vô dụng. Dù gì hơn vạn người có một thiên tài cũng đã khó, đại đa số người vẫn phải cẩn thận cố gắng làm việc. Thành tựu của họ có lẽ không bằng thiên tài, nhưng tuyệt đối hơn những kẻ không có chí hướng.

Giang Thượng Đức làm người dẫn đội, tất cả mọi người nghi ngờ đó là vì Đỗ Long. Dọc đường đi lúc rảnh ông lại tìm Đỗ Long trò chuyện. Biểu hiện đó khiến tất cả mọi người hiểu được tầm quan trọng của quan hệ nhân mạch. Thiên phú không tốt chẳng sao, cố gắng xây dựng được các mối quan hệ vẫn có thể một bước lên mây.

Lạ là Đỗ Long cũng không có ấn tượng tốt với vị lãnh đạo trực tiếp này. Hắn có thể hòa mình với Uẩn Cảnh Huy, Lý Tùng Lâm mà chẳng phân biệt lớn nhỏ, nhưng đối với Giang Thượng Đức thì vẫn duy trì sự tôn kính và khoảng cách nhất định. Người chưa quen thuộc với Đỗ Long không nhận ra, nhưng Thẩm Băng Thanh lại thấy rất rõ.

- Tại sao?

Thẩm Băng Thanh tìm cơ hội hỏi Đỗ Long. Đỗ Long nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói:

- Người này có lòng dạ rất sâu, tôi không thích ông ta. Cậu cũng cẩn thận, đừng để vẻ ngoài của lão lừa.

Thẩm Băng Thanh kinh ngạc:

- Bị lão lừa? Lão là lãnh đạo đấy, việc gì phải lừa tôi?

Đỗ Long nói:

- Tóm lại cẩn thận hơn một chút.

Buổi trưa tất cả mọi người đi uống rượu chúc mừng, Đỗ Long không uống, lấy cớ còn có trận đấu buổi chiều, phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Sau khi ăn no liền đi, hắn quả thực không muốn tiếp xúc nhiều với Giang Thượng Đức.

Buổi chiều cuộc thi vẫn tiếp tục, Đỗ long và Thẩm Băng Thanh đi vào sân thể dục trường cảnh sát, chuẩn bị tham gia cuộc thi đấm bốc.

Trận đấu chuẩn bị bắt đầu thì trong sân đột nhiên huyên náo, đến cả trọng tài cũng tò mò nhìn về phía đó, chỉ thấy hiệu trưởng đang cung kính đứng bồi bạn bên một vị trung niên, cạnh đó là một cô gái đẹp như tiên nữ.

- Là Bí thư Đảng ủy công an tỉnh Bạch Tùng Tiết!

Giang Thượng Đức vừa mừng vừa sợ tiến lên đón, nói với Bạch Tùng Tiết:

- Bí thư Bạch, sao ngài lại tới vậy?

Bạch Tùng Tiết cười nói:

- Tôi đến xem chơi thôi, các anh cứ kệ tôi. Hôm nay diễn viên chính là các tuyển thủ, tôi không thể khách lấn chủ được!

Dù nói vậy nhưng làm thuộc hạ vẫn không dám thật coi lãnh đạo làm nền, hiệu trưởng trường cảnh sát lớn tiếng nói:

- Các học sinh, hãy cùng nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Bí thư đảng ủy công an kiêm Giám đốc sở công an Bí thư Bạch đến chỉ đạo!

Trong sân vận động vang lên tiếng vỗ tay rầm trời, cho dù Chủ tịch tỉnh đến cũng chưa chắc được hoan nghênh như vậy. Ai bảo nơi này là trường cảnh sát, mà Bạch Tùng Tiết lại là trùm của ngành công an tỉnh Thiên Nam. Ai không muốn được ông ta ưu ái, một bước lên mây?

Kết thúc tràng vỗ tay, hiệu trưởng tiếp tục nói:

- Mọi người hoan nghênh Bí thư Bạch lên nói với chúng ta vài lời!

Tiếng vỗ tay kịch liệt lần nữa vang lên, Bạch Tùng Tiết cười nói:

- Hôm nay tôi không dùng thân phận Bí thư Đảng ủy công an tỉnh để đến đây, vậy nên mọi người không cần gò bó. Tôi chỉ cùng con gái bảo bối đến xem thi đấu thôi. Nếu hiệu trưởng muốn tôi nói, vậy tôi xin tùy ý vài lời thế này. Trường cảnh sát tỉnh Thiên Nam chúng ta mỗi năm đều tiếp cho hệ thống công an một số lượng lớn nhân tài với những cống hiến to lớn. Thế nên mọi người đừng tự coi nhẹ mình, trước mắt còn có một tấm gương tốt, Đỗ Long có ở đây không? Nếu tôi không nhớ lầm, Đỗ Long cũng tốt nghiệp từ trường cảnh sát Thiên Nam đúng không?

- Bí thứ Bạch, trí nhớ của ngài thật tốt. Cháu chỉ nói một lần ngài cũng nhớ kỹ.

Đỗ Long cười hì hì đứng trên đài thi đấu lớn tiếng nói.

Nhìn thấy Đỗ Long dùng giọng điệu tí tửng nói chuyện với Bí thư đảng ủy công an tỉnh, người hữu tâm cũng không khỏi chấn động.

- A Long!

Bạch Nhạc Tiên đứng bên cạnh Bạch Tùng Tiết đang hết nhìn đông nhìn tây tìm Đỗ Long, nghe thấy tiếng Đỗ Long liền vội gọi hắn.

Đỗ Long thấy cô không hề cố kỵ trước mặt mọi người chào mình thân mật, không khỏi sững sờ. Bí thư Bạch còn ở bên cạnh, chẳng lẽ cô không sợ có ảnh hưởng không tốt?

Đỗ Long phất tay với Bạch Nhạc Tiên, bạch Tùng Tiết cười nói:

- Đỗ Long chính là tấm gương cho mọi người. Bằng cố gắng của chính mình, chỉ trong một năm ngắn ngủi cậu ta liên tục phá các vụ án lớn, tấn chức tới cán bộ phó phòng, hôm nay là phó tổ trưởng tổ trọng án cục công an thành phố Thụy Bảo. Chỉ cần mọi người cố gắng công tác cũng có thể đạt được thành tựu trác tuyệt như vậy!

Các học sinh trường cảnh sát được lời ủng hộ của Bạch Tùng Tiết kích thích nhiệt huyết sôi trào, tràn đầy hi vọng tới tiền đồ tương lai, lại không biết rằng không phải năm nào cũng có chuyện tốt, càng không phải người nào cũng có phần. Hy vọng thì tốt, nhưng thực tế lại tàn khốc…

Qua vài câu đối thoại, tất cả mọi người đều hiểu ý đồ Bạch Tùng Tiết tới đây, đó là để xem Đỗ Long thi đấu.

Tiếng vỗ tay tiếp tục vang lên. Hiệu trưởng an bài Bạch Tùng Tiết đến chỗ ngồi trước đài thi đấu của Đỗ Long. Lão còn lặng lẽ nói với trọng tài dù Đỗ Long đánh thế nào cũng phải tuyên bố hắn thắng trận.

Trận đấu bắt đầu, đối thủ của Đỗ Long rõ ràng bị ảnh hưởng bởi có vị lãnh đạo quan trọng tới xem, thân thể cứng ngắc. Mà Đỗ Long biểu hiện ra thực lực hùng mạnh, chỉ vài trọng quyền đã giải quyết xong đối thủ, được toàn trường vỗ tay reo hò ủng hộ.

Trọng tài trên sân cũng lau mồ hôi. May mà Đỗ Long rất mạnh, không cần gã thiên vị, bằng không thì đúng là rất đau đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui