Cảnh Lộ Quan Đồ

Sau khi nhận lại bức ảnh cô gái kia cười với Đỗ Long và nói:

- Cảm ơn sư huynh, thực ra tôi cũng rất sùng bái anh, nhưng không đến nỗi như Đình Đình. Anh là mục tiêu của tôi, sẽ có một ngày tôi vượt qua anh.

Đỗ Long cười nói:

- Vậy cùng cố gắng nhé!

Cô gái kia cười nói:

- Tạm biệt sư huynh!

Cô ta quay người đi, sải bước lên xe, cầm bức ảnh lên trước mặt thổi thổi, rồi một lần nữa nhét lại vào trong chiếc áo ngoài bó sát. Sau khi đội mũ bảo hiểm xong cô ta bỗng thể hiện một nụ hôn qua đó về phía Đỗ Long, rồi nổ máy phóng đi, đầu xe rõ ràng được nhấc lên khá cao, sau khi chạy được khoảng 50m mới hạ xuống, mới đó mà đã đi rất xa…

Xung quanh đều vang lên những tiếng khen ngợi, Bạch Nhạc Tiên bĩu môi nói:

- Thế đã là gì chứ, em còn làm tốt hơn cô ta, em còn vừa bốc đầu vừa có thể buông cả hai tay.

Đỗ Long ồ một tiếng rồi nhìn cô nói:

- Em đã từng làm bao nhiêu chuyện nguy hiểm rồi?

Bạch Nhạc Tiên cười ha ha nói:

- Em nói khoác đấy, anh đừng tin… Được rồi, mau lên xe đi. Nếu anh thích sau này em sẽ thường xuyên mặc bộ đó để anh nhìn cho chán mắt.

Đỗ Long nói nhỏ bên tai cô nàng:

- Là em nói đấy nhé, anh còn muốn khoét một khe hở ở bên dưới nữa cơ, hì hì…


Bạch Nhạc Tiên mặt đỏ tai hồng, đánh Đỗ Long một cái rồi hai người mới cùng lên xe.

- Đỗ Long, vừa rồi tên và số điện thoại của cô gái kia anh đã lưu vào điện thoại chưa?

Lưu Tử Huân men tới hỏi, những chàng trai khác cũng đều dựng tai lên nghe.

Đỗ Long cười nói:

- Các cậu nói xem? Nếu muốn biết sao vừa rồi không tự mình hỏi?

Lưu Tử Huân nhất thời thở dài, vừa rồi cậu ta nhìn tới nỗi chảy nước miếng, lúc tỉnh lại thì người ta đã đi mất rồi, cậu ta giận mình đã không làm gì.

Đỗ Long dùng bả vai đụng vào Bạch Nhạc Tiên một chút, cười nói:

- Vẫn không vui à? Đến tên của cô ta anh cũng còn không hỏi cơ mà.

Bạch Nhạc Tiên hừ một tiếng, nói:

- Em thấy cô ta không vừa mắt, không phải anh từng bảo em phải tin vào trực giác của mình sao?

Đỗ Long cười nói:

- Đúng thế, nhưng em cũng đừng thể hiện nó rõ ràng như thế chứ? Người khác lại tưởng anh bị vợ quản rất nghiêm đấy, cho anh chút sĩ diện được không? Có một số chuyện về nhà chúng ta hãy nói.

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Chuyện này không giống, đối mặt với kẻ xâm lược ác độc không được khách khí, phải đánh cho chúng chạy thật xa.

Đỗ Long thở dài, nói:

- Đáng ra em phải làm bộ trưởng Quốc phòng, nếu có thiết nương tử như em, không chừng Malaysia, Philipin, Ấn Độ, Nhật, Mỹ, đều ngoan ngoãn quy thuận…

Bạch Nhạc Tiên ngạo nghễ nói:

- Đấy là điều đương nhiên.

Đỗ Long cười, lắc lắc đầu, trong lòng bỗng buồn bã. Tối nay đến nhà Bạch Nhạc Tiên chắc sẽ không giống thường ngày. Mua một chút hoa quả sợ rằng không qua mắt được, phải mang gì tới mới được đây?

- Tiên nhi…

Đỗ Long nắm lấy tay Bạch Nhạc Tiên hỏi:

- Ba mẹ em có sở thích gì? Anh nên mang gì tới gặp hai vị Thái Sơn thì tốt?

Thấy chồng yêu để tâm như vậy, Bạch Nhạc Tiên vui mừng nói:

- Ba em thích chơi đồ cổ, còn mẹ em thích đồ bằng vàng bạc ngọc. Nhưng ba em sẽ không nhận những thứ quà đắt tiền đâu, dù anh có tiền cũng chẳng làm được gì.

Đỗ Long nói:


- Chẳng lẽ lần đầu tiên con rể tới nhà tặng lễ vật họ cũng không chịu nhận sao? Như thế này có thể gọi là làm khó người ta đấy.

Bạch Nhạc Tiên chẳng thèm để ý, cho dù Đỗ Long tay không tới nhà cô, cô cũng chẳng có ý kiến gì. Đối với cô, điều quan trọng nhất vẫn là cô yêu Đỗ Long, Đỗ Long cũng yêu cô, như vậy là đủ rồi.

- Chiều nay đi chọn quà với anh nhé.

Cuối cùng Đỗ Long cũng quyết định, Bạch Nhạc Tiên vui vẻ đồng ý.

Bữa tiệc mừng buổi trưa có rất nhiều người uống say, Đỗ long không uống nhiều lắm, một lần nữa hắn và Bạch Nhạc Tiên lại chuồn mất. Lần này Đỗ Long lái chiếc Chevrolet kia tới chợ trung tâm thành phố Ngọc Minh.

Sau khi đỗ xe xong, Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên đi dạo phố, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ cùng nhau dạo phố. Bạch Nhạc Tiên rất vui vẻ, cô mải chọn đồ cho mình mà quên mất trọng trách hôm nay, còn Đỗ Long thì nhìn ngó xung quanh, hình như đang tìm thứ gì đó.

- Anh Long, bộ quần áo này đẹp quá…

Bạch Nhạc Tiên vui mừng chỉ vào chiếc áo trong tủ.

Đỗ Long nói:

- Để tối anh đưa em đi ngắm, em muốn mua gì anh sẽ mua cho em. Giờ mục tiêu của chúng ta là … Quà cơ.

- Ừ…

Bạch Nhạc Tiên vẫn lưu luyến nhưng bị Đỗ Long kéo tới cửa hàng châu báu Á Long ở đối diện.

Một cô nhân viên hướng dẫn lập tức tới chào đón, mỉm cười hỏi:

- Chào mừng đến với cửa hàng châu báu Á Long thành phố Ngọc Minh. Xin hỏi quý khách cần mua trang sức gì ạ?

Đỗ Long nói:

- Ở đây có vàng khảm ngọc không... Tốt nhất là Phỉ Thúy ấy? Giá khoảng mười lăm đến hai mươi ngàn tệ.

Cô hướng dẫn bán hàng cười nói:

- Có ạ, mời hai vị đi theo tôi.


Đi tới trước quầy hàng, cô hướng dẫn mỉm cười hỏi:

- Hai vị muốn mua dùng hay để tặng ạ?

Đỗ Long liếc nhìn thấy trong quầy có một chiếc vòng tay vàng khảm ngọc, hắn nói:

- Tôi định mua tặng mẹ vợ, chiếc vòng này không tồi, lấy tôi xem một chút.

Bạch Nhạc Tiên trong lòng hân hoan, nhưng lại lấy tay nhéo lưng Đỗ Long một chút, cô bán hàng cười nói:

- Anh thực có mắt chọn đồ, rất nhiều người mua vòng ngọc lo lắng vòng tay không cẩn thận bị va đập hỏng mất. Chiếc vòng Phỉ Thúy này bên ngoài được trang trí một lớp trạm trổ bằng vàng nguyên chất, vừa thể hiện sự sang trọng, vừa có tác dụng giảm sự va chạm. Nếu có lỡ bị va đập cũng sẽ không ảnh hưởng tới lớp Phỉ Thúy bên trong. Nó là vàng mềm, nên nếu bị biến dạng anh có thể mang quay lại đây để thợ kim khí của chúng tôi sửa lại miễn phí…

Những lời hoa mỹ của cô bán hàng Đỗ Long vốn không để tâm. Với con mắt của hắn thì chọn một chiếc vòng Phỉ Thúy đâu cần đến người giới thiệu?

Chiếc vòng vàng bao ngọc này xem ra rất sang trọng, nhưng lớp vàng bên ngoài hơi mỏng, Phỉ Thúy bên trong cũng chỉ là loại vòng tay hôi thủy Thủy Chủng. Tính chất cũng không đặc biệt gì, giá niêm yết là bốn mươi tám nghìn tám trăm tệ, nhưng giá này cao quá.

Món hàng này Đỗ Long vốn không thích lắm, nhưng người hắn muốn tặng là vợ của Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh. Thứ này tặng người cao quý cũng không phải, tặng kẻ hạ tiện cũng không phải, thế nên mới đau đầu. Bằng không Đỗ Long mang Đế vương lục đi tặng cũng không sợ thiệt, hắn chỉ sợ Bạch Tùng Tiết không nhận.

Bạch Nhạc Tiên không hiểu về Phỉ Thúy cho lắm, nhưng giá của thứ đồ này cô cảm thấy hơi đắt. Theo quy định, quan chức chính phủ nếu nhận quà có giá vượt quá hai mươi nghìn tệ là nhận hối lộ nghiêm trọng. Thân là cán bộ Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Bạch Tùng Tiết vẫn rất cảnh giác với vấn đề này.

Thấy Bạch Nhạc Tiên khẽ lắc đầu, Đỗ Long cười nói:

- Không sao đâu, không phải Ủy ban kỷ luật tỉnh quan tâm đến cả đồ con rể tặng mẹ vợ chứ? Nhưng đúng là giá hơi cao, ở đây các cô có giảm giá không?

Cô bán hàng cười nói:

- Có ạ, gần đây công ty chúng tôi đang có hoạt động giảm giá 50% cho tất cả trang sức Phỉ Thúy. Tuy nhiên vì chiếc vòng này có vòng vàng bao ngoài nên không thể giảm trực tiếp trên tổng giá mà phải trừ vàng đi rồi nhân với bảy phẩy năm. Tôi sẽ tính cho anh nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận