Cảnh Lộ Quan Đồ

Khi cô bán hàng ở đó bận tính toán, Đỗ Long ra hiệu một tiếng “suỵt” với Bạch Nhạc Tiên, sau đó cầm điện thoại, tìm một số rồi gọi đi.

- Alo, anh tìm ai?

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng một người đàn ông, nghe giọng anh ta hình như không còn chút kiên nhẫn nào nữa.

Đỗ Long nói:

- Lý tổng phải không? Là một người bạn của Chu Dịch Thăng bảo tôi gọi cuộc điện thoại này…

Đầu dây bên kia ngay lập tức thay đổi giọng điệu, hỏi han rất nhiệt tình:

- Chu Dịch Thăng? Ồ, là Chu tiên sinh bảo anh gọi cho tôi sao? Chu tiên sinh có chỉ bảo gì sao?

Đỗ Long cười nói:

- Tôi muốn mua vòng tay phỉ thúy, Chu tiên sinh đã giới thiệu quý công ty cho tôi… Giờ tôi đang ở cửa hàng lớn của công ty tại thành phố Thụy Bảo, đã ngắm được một chiếc vòng tay vàng khảm ngọc…

Tổng giám đốc Lý Cương của công ty châu báu Á Long nói:

- Các anh đang ở cửa hàng? Vậy xin đợi cho một chút, tôi sẽ ra ngay, xin hỏi quý tính của anh?

Đỗ Long cười nói:

- Tôi họ Đỗ, giờ trong cửa hàng có hai người chúng tôi, rất dễ nhận ra…

Cô nhân viên bán hàng vẫn chưa tính xong, Lý Cương béo tròn trùng trục đã đi từ phía sau cửa hàng ra, ánh mắt anh ta quét qua một lượt về phía bọn Đỗ Long, nói với giọng nhiệt tình:

- Đỗ tiên sinh phải không ạ, vị này là bạn gái của anh? Đúng là trai tài gái sắc, hai vị đã ngắm được món châu báu nào rồi? Nếu các vị đã là bạn của Chu tiên sinh tôi có thể giảm giá 50%.

Bạch Nhạc Tiên kinh ngạc nhìn Đỗ Long, không biết hắn quen người tên Chu tiên sinh có máu mặt này khi nào, Đỗ Long đắc ý nhìn cô ta cười, rồi nói với Lý Cương:

- Chào Lý tổng, tôi thấy chiếc vòng tay này rất đẹp, muốn mua tặng mẹ vợ.

- Lý tổng…

Nhân viên bán hàng đưa chiếc vòng cho Lý Cương, anh ta liếc nhìn chiếc vòng, cười nói:

- Đỗ tiên sinh thật tinh mắt, chiếc vòng tay này rất tinh xảo, mang tặng người ta thật không có gì tốt hơn, thế này vậy, giảm 50% và chỉ lấy số chẵn, hai mươi lăm nghìn tệ anh thấy sao?

Đỗ Long cười nói:

- Vậy đa tạ Lý tổng rồi, nhưng lúc ghi hóa đơn có thể viết ít đi một chút được không, viết là mười tám nghìn tám trăm tám mươi tệ được rồi.

Loại khách gì Lý Cương cũng đã từng gặp, nên vừa nghe anh ta hiểu ngay, anh ta cười ha hả nói:

- Không thành vấn đề, bạn của Chu tiên sinh muốn ghi hóa đơn bao nhiêu cũng được. Hai vị còn muốn xem những trang sức khác không? Cặp dây chuyền long phụng cát tường này cũng không tồi đâu.

Đôi mắt của Lý Cương rất độc, anh ta tiện tay lấy một đôi dây chuyền bạch kim đã khiến Bạch Nhạc Tiên có cảm giác thích thú tới nỗi không muốn rời tay. Đỗ Long liếc tấm biển đề giảm giá bên cạnh một cái, nói:

- Cái này có thể giảm giá như cái trước không?

Lý Cương cười nói:

- Cái này…không được rồi.

Đỗ Long nói:

- Thôi bỏ đi, tôi cũng không có hứng thú gì với bạch kim.

Lý Cương cười nói:

- Đỗ tiên sinh muốn xem những trang sức phỉ thúy và vàng kim khác một chút không?

Đỗ Long nói:

- Thôi để lần sau đi, hôm nay không có thời gian rồi.

Khi tính tiền cho Đỗ Long, Lý Cương hỏi:

- Đỗ tiên sinh làm việc ở đâu vậy? Chu tiên sinh có nói khi nào thì liên lạc với tôi không ?

Đỗ Long hỏi ngược lại:

- Anh rất muốn liên lạc với Chu tiên sinh sao? Gần đây ông ta xuất hiện ở Thụy Bảo hai lần, có lẽ anh có thể đến Thụy Bảo “ôm cây đợi thỏ”.

Lý Cương cười khổ nói:

- Còn nói nữa, tôi tới đó hai lần rồi, đều là nghe nói rồi đến, kết quả là mất công toi, Chu tiên sinh đã đi mất rồi. Ôi, giờ chỉ cần là người kinh doanh phỉ thúy thì ai lại không muốn kết giao với Chu tiên sinh chứ. Tôi và Chu tiên sinh đã là bạn từ lâu rồi, vậy mà cũng không chiếu cố tôi một chút, thật khiến người ta đau lòng. Chắc hẳn anh Đỗ đây có cách liên lạc với Chu tiên sinh chứ? Có thể nói cho tôi biết không ?

Đỗ Long cười nói:

- Khi nào Chu tiên sinh chủ động liên lạc với tôi, tôi sẽ nói với anh một tiếng, tôi cũng không có cách nào liên lạc được với ông ấy.

Lý Cương cười khổ nói:

- Ai cũng nói như vậy, Chu tiên sinh cũng thật là thần bí. Ôi, được rồi, nếu Chu tiên sinh có liên lạc, hãy nói cho ông ấy biết, tiểu đệ Lý Cương từng giây từng phút đều nhớ tới ông ấy.

Đỗ Long cười nói:

- Được, chỉ cần Chu tiên sinh liên lạc với tôi, tôi đảm bảo sẽ chuyển lời tới Chu tiên sinh không thiếu một chữ.

Lý Cương bất đắc dĩ gật gật đầu, nói:

- Cảm ơn Đỗ tiên sinh, tôi đành từ từ ngồi đợi vậy.

Lúc Đỗ Long giao tiền chỉ quẹt thẻ mười tám nghìn tám trăm tám mươi tệ, số còn lại hắn đều trả bằng tiền mặt. Sau đó cầm món trang sức đã được gói cẩn thận và hóa đơn, cùng Bạch Nhạc Tiên đi ra khỏi công ty châu báu Á Long.

Vừa rời khỏi Bạch Nhạc Tiên đã không kìm nổi liền hỏi:

- Anh Long, cái ông Chu tiên sinh kia làm nghề gì? Sao anh lại quen ông ta? Hình như ông ta rất lợi hại, những ông chủ cửa hàng châu báu này bình thường rất hống hách mà lại nể nang ông ta như vậy.

Đỗ Long cười nói:

- Đúng vậy, vị Chu tiên sinh này lợi hại như vậy đó. Lai lịch của ông ta không ai biết, ông ta rất có tiếng nói trong giới cược thạch Phỉ Thúy, tất cả mọi người đều muốn tạo quan hệ với ông ta. Em có biết cược thạch không?

- Biết một chút.

Bạch Nhạc Tiên nói. Đỗ Long tiện thể nói với cô ta về chuyện cược thạch và Chu Dịch Thăng. Sau khi Bạch Nhạc Tiên nghe thấy cái tên Lâm Nhã Hân thì ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Đúng rồi, lần này trở về anh đã tới tìm chị Hân của anh chưa?

Đỗ Long cười nói:

- Quay về thì đi cùng em luôn, làm gì có thời gian đi tìm chị ấy, nếu như em rảnh, ngày mai hẹn chị ấy đi ăn một bữa?

Bạch Nhạc Tiên cười nói:

- Được... Long, không phải em muốn hạn chế anh qua lại với người khác, nhưng giờ anh đã là bạn trai chính thức của em rồi, em chỉ hy vọng anh tiết chế một chút.

Đỗ Long cười khô nói:

- Em nói cái gì đấy... Giờ chị Hân và ông Chu Dịch Thăng kia đang mặn nồng lắm, chưa chắc chị ấy có thời gian cùng chúng ta ăn cơm đâu. Em lại nghĩ ngợi lung tung rồi buồn lo vô cớ.

Bạch Nhạc Tiên vui vẻ cười nói:

- Thật sao? Vậy phải chúc mừng chị ấy rồi, hôm nào đó chúng ta mời chị ấy cùng Chu Dịch Thăng đi ăn một bữa cơm đi. Giờ chúng ta đi đâu? Mua quà cho cha em sao? Hình như anh chưa mua gì cho em, hừ, theo đuổi em dễ đến thế sao?

Đỗ Long cười nói:

- Em ấy à, ghen ít một chút thôi thì anh sẽ mua cho em nhiều quà. Hôm nay là mua quà cho ba mẹ em, buổi tối em sẽ đưa em ra ngoài mua quà cho em được không? Giờ chắc chúng ta đi tới chợ bán đồ cũ dạo một vòng.

Bạch Nhạc Tiên kinh ngạc nói:

- Anh muốn mua đồ cổ cho ba em sao? Anh có biết không đấy, ở nhà em đã chất đống không biết bao nhiêu thứ đồ hỏng ba em lôi về rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Chọn đồ cổ trừ nhãn lực ra, vận may cũng rất quan trọng. Chúng ta cứ đi xem một chút, được cái nào thì mua, dù sao đó cũng là tấm lòng, không nhất định phải mua được hàng thật. Nếu thật sự mua đồ có giá trị tặng cho cha em chẳng phải cha em cũng sẽ không nhận sao, đúng không nào?

Bạch Nhạc Tiên hừ hừ nói:

- E là cả hai người đều không có mắt nhìn, kết quả là bảo bối để đó chưa ai biết, mà người của Ủy ban Kỷ luật đã biết rồi...

Đỗ Long cười nói:

- Cứ cho là nói phét thì cũng đâu thể nào có vận may tốt như vậy. Anh thấy mười nghìn món hàng ở chợ bán đồ cũ chưa chắc có được một thứ là hàng thật, đi, cứ tới xem đã rồi tính.

Hai người lái xe tới chợ Hoa Điểu, ngắm nhìn các loại hàng mỹ nghệ rực rỡ muôn màu, chế tác theo hàng thật, nhất thời không biết nên chọn thế nào thì tốt.

Đồ cổ chủ yếu có thể phân thành mấy loại lớn như vàng bạc ngọc khí, gốm sứ, thư họa, còn có đồng thau, đồ tổng hợp. Vàng bạc ngọc khí và các sản phẩm đồng thau có thể bỏ qua luôn được, gốm sứ bình lọ gì đó có thể suy xét một chút, thư họa cũng có thể xem qua. Đồ tổng hợp à, nếu có thứ gì đó thích hợp thì mua một vài cái cũng chẳng sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui