Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long nói:

- Chuyện gì? Nói đi, hay là em định cùng anh đi làm giấy đăng ký kết hôn?

Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Nhạc Tiên nóng bừng lên, trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Anh nghĩ hay quá nhỉ, em còn chưa chơi chán đâu. Cũng không biết anh có đáng tin hay không nữa, nên chuyện kết hôn gì gì đó tạm thời anh cũng đừng nghĩ tới.

Đỗ Long vẻ mặt thất vọng nói:

- Tiên nhi... Em khiến người ta thất vọng quá... Nếu không phải việc này, vậy em định nói gì với anh?

Bạch Nhạc Tiên vờ đá Đỗ Long một cái, nói:

- Đừng đánh trống lảng nữa, chắc chắn vừa rồi anh đã thầm thở phào, em nói đúng không?

Đây là điều mà có đánh chết hắn cũng không thể thừa nhận, giằng co một hồi, cuối cùng Bạch Nhạc Tiên nói:

- Long, em muốn được chuyển tới thành phố Lỗ Tây với anh. Anh có chịu không?

Đỗ Long không hề nghĩ ngợi nói:

- Tốt, em đến thành phố Lỗ Tây vậy thì ngày nào chúng ta cũng được ở bên nhau. Em có thể bớt nghi ngờ thời gian của anh, mà anh cũng có thể giảm bớt thời gian suy nghĩ sẽ ra ngoài tái gái như thế nào…

- Anh đi chết đi!

Bạch Nhạc Tiên muốn làm hành động của sư tử cái Hà Đông, nhưng ở đây không chỉ có nhiều người mà cha cô đang ở trên khán đài, làm như vậy có thể sẽ rất mất hình tượng. Nên cô chỉ còn cách dậm chân oán hận, trừng mắt nhìn Đỗ Long.

- Ba mẹ em đồng ý sao?

Đỗ Long hỏi.

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Là ý kiến của ba em đấy. Mẹ em chắc là chưa biết đâu.

Sự nghi ngờ trong lòng Đỗ Long càng lớn, với sự yêu thương của ông bà Bạch Tùng Tiết dành cho Bạch Nhạc Tiên, làm sao họ nỡ để con gái một mình đến sống ở nơi xa như thế? Suy nghĩ tới những hành động dị thường gần đây của Bạch Tùng Tiết, cảm giác điềm xấu bao trùm.

Bạch Nhạc Tiên thấy sắc mặt Đỗ Long trầm xuống, cô lo lắng nói:

- Anh Long, anh không thích em tới thành phố Lỗ Tây cùng anh sao?

Đỗ Long lắc đầu, nói:

- Không phải, đột nhiên anh nghĩ đến một chuyện khác... Em đừng nghĩ lung tung, dĩ nhiên là anh muốn em tới Lỗ Tây cùng anh rồi. Không thì thế này đi, tối nay anh sẽ chủ động đề xuất chuyện này với ba mẹ em, em thấy thế nào?

Bạch Nhạc Tiên vui vẻ nói:

- Vâng, nhưng có thể anh sẽ bị mẹ em lấy chổi đuổi ra khỏi nhà đấy, hì hì...

Sáu giờ chiều, Bạch Nhạc Tiên lái xe đưa Đỗ Long về khuôn viên của ủy ban Tỉnh. Đây là lần đầu tiên Đỗ Long đến nơi này, hắn không khỏi liếc ngang liếc dọc. Kỳ thật cái nơi được truyền tụng là thần bí này ngoại trừ có cảnh sát có vũ trang canh giữ, phòng vệ khá nghiêm ngặt ra, cũng chẳng có gì khác với mấy khu chung cư hạng sang thường thấy.

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Đừng nhìn nữa, sau này có thời gian từ từ xem. Em có thể kể cho anh nghe từng câu chuyện của mỗi một cái cây ở đây, mau lên đi, mẹ em đang giục rồi.

Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên đi tầng năm, Bạch Tùng Tiết ra mở cửa, thấy trong tay Đỗ Long cầm theo đồ nhất thời ông ta vờ cả giận nói:

- Ai bảo cháu mang đồ tới? Như thế này là góp phần cổ vũ những thứ không lành mạnh đấy biết không? Tiên, sao con cũng không nói cho cậu ấy chứ.

Bạch Nhạc Tiên chỉ lo cười khanh khách, Đỗ Long cười ha ha nói:

- Bí thư Bạch, hôm nay là tình huống đặc biệt, bác bỏ qua cho cháu lần này đi, lần sau cháu cam đoan sẽ không mang gì đến cho bác nữa.

Bạch Tùng Tiết để Đỗ Long vào, nói:

- Ý cháu là sau này tiếp tục mang quà cho hai mẹ con nó chứ gì? Đúng là đồ giảo hoạt.

Bạch Nhạc Tiên cười nói:

- Đầu năm thì giảo hoạt một chút cũng tốt mà, cứ thành thật mãi thiệt thòi lắm... Ba, chúng con cũng không mua gì đâu, chỉ mua cho mẹ chiếc vòng tay, cho cha ba bức tranh thôi. Đỗ Long mua ở chợ bán đồ cũ, không dám bảo đảm là đồ thật đâu ạ.

Bạch Tùng Tiết không hỏi tiêu hết bao nhiêu tiền, chỉ nói:

- Đúng là tiêu tiền linh tinh, chắc chắn là hai đứa bị lừa rồi, mấy nơi kiểu chợ bán đồ cũ đấy đào đâu ra hàng thật.

Đỗ Long cười nói:

- Chính là mua dựa theo giá đồ dởm ạ. Nhưng cháu cảm thấy trong đó có một bức có thể là thật, hay là bác xem qua một chút đi ạ?

Triệu Tuệ Anh từ phòng bếp đi ra, bà nói:

- Ăn cơm trước đã, chợ bán đồ cũ có thể mua được vật gì tốt chứ. Ông ấy còn mua một đống rác lớn chất đầy trong phòng nhỏ kia kìa.

Giọng Triệu Tuệ Anh hơi lạnh nhạt, Đỗ Long đã biết trước bà ta sẽ có thái độ như thế này, nên cũng không có cảm giác gì. Bạch Tùng Tiết khẽ cau mày, Bạch Nhạc Tiên khéo léo lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gấm rất tinh xảo, nói với Triệu Tuệ Anh:

- Mẹ, Đỗ Long mua chiếc vòng tay này cho mẹ, mẹ xem xem có thích không?

Triệu Tuệ Anh gần như đem sự khó chịu viết rõ lên mặt, bà ta tiện tay nhận chiếc hộp, mở nắp hộp lên, nhìn thấy chiếc vòng tay ánh vàng rực rỡ, màu xanh mượt mà, sắc mặt của bà ta lập tức thay đổi.

Triệu Tuệ Anh đã cùng Bạch Tùng Tiết đi qua nửa đời người, bề ngoài thì rất hạnh phúc, nhưng trên thực tế còn không được bằng những người phụ nữ bình thường. Bà ta không cần phải lo lắng mấy vấn đề mua nhà, học hành, khám bệnh, uống thuốc giống như những người phụ nữ bình thường, nhưng bà cũng không thể nhận được những thứ đồ mà một người phụ nữ bình thường nên có. Ví dụ như không thể mặc quần áo mình thích, đeo trang sức châu báu lộng lẫy, đây đều là niềm yêu thích của phụ nữ, nhưng đời bà lại chỉ có thể hưởng thụ những thứ đó trong mơ mà thôi.

Thân là vợ lãnh đạo, đồng thời bà cũng là lãnh đạo Chi Đoàn thanh niên, bà nhất định phải giữ mình trong sạch, quần áo đẹp đẽ và hoàn toàn vô tư. Còn về mấy thứ như châu báu trang sức, đeo trên người thứ rẻ tiền thì mất mặt, còn đắt tiền thì... Bất luận là tự mình mua hay là nhận quà tặng của người khác thì đều không thỏa đáng. Nên cho dù có tiền cũng không thể mua, dù chỉ cần hơi mấp máy miệng thôi thì sẽ có vô số người đưa tới tận cửa nhưng bà cũng không thể nhận. Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy một chiếc vòng tay xa xỉ, đáng giá ngay trước mắt, thiên tính của người phụ nữ trong Triệu Tuệ Anh bỗng bị kích thích, bà nhìn kinh ngạc, trong mắt bà chiếc vòng tay đó rực rỡ vô cùng... Sửng sốt tới nỗi không dám giơ tay ra lấy.

Bạch Nhạc Tiên không thể quan tâm nhiều như thế, cô cầm lấy chiếc vòng tay đeo vào tay trái Triệu Tuệ Anh, cười nói:

- Mẹ, chiếc vòng này rất hợp với mẹ, ba, ba xem, mẹ đeo chiếc vòng tay này thật đẹp.

Bạch Tùng Tiết nhìn chiếc vòng tay đó khẽ cau mày, Triệu Tuệ Anh thấy thế trong lòng đau xót, đang định tháo chiếc vòng tay ra, Bạch Tùng Tiết lại buông mày, nói dịu dàng:

- Đúng là đẹp thật, Tuệ Anh, bà đeo đi, đừng tháo ra. Đỗ Long, chiếc vòng này bao nhiêu tiền, lát nữa ta trả cho cháu.

Ánh mắt Triệu Tuệ Anh lộ ra vẻ vui sướng và khó tin, Đỗ Long cười nói:

- Đây là chút thành ý cháu tặng bác gái, sao có thể lấy tiền chứ ạ? Cũng không đáng là bao, chỉ mười tám ngàn tám trăm thôi ạ.

- Mười tám ngàn tám trăm?

Bạch Tùng Tiết nhíu mày một chút, Triệu Tuệ Anh lo lắng nhìn ông ta, sợ ông ta lại đổi ý, Bạch Tùng Tiết nói:

- Mười tám ngàn tám trăm cũng không phải ít, Đỗ Long, cháu vào làm mới được một năm, đâu có nhiều tiền như vậy? Không phải là ba mẹ cháu cho đấy chứ?

Bạch Nhạc Tiên cười nói:

- Ba, Đỗ Long tự mình đầu cơ cổ phiếu, kiếm được không ít đâu. Năm ngoái anh ấy đã mua nhà ngay gần bệnh viện Nhân dân, cả tiền trang hoàng thêm hết một triệu năm trăm nghìn tệ, đều dùng tiền tự mình kiếm được để mua đó.

Đỗ Long cười cười rồi bổ sung:

- Phải nói là dùng tiền lời từ số vốn năm nghìn tệ của mẹ cháu cho để mua mới đúng.

Triệu Tuệ Anh nghe nói Đỗ Long tự mình mua nhà hơn một triệu, ánh mắt bà ta nhìn Đỗ Long lại thay đổi. Bạch Tùng Tiết kinh ngạc nói:

- Đầu cơ cổ phiếu? Đầu cơ cổ phiếu có thể kiếm nhiều tiền như vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui