Cảnh Lộ Quan Đồ

Bạch Nhạc Tiên rất vui vẻ nói cho Lâm Nhã Hân biết cô sẽ chuyển đến thành phố Lỗ Tây cùng với Đỗ Long, rồi lại chúc mừng Lâm Nhã Hân đón mùa xuân thứ hai. Đối mặt với hành động tuyên thệ chủ quyền rõ ràng của Bạch Nhạc Tiên, Lâm Nhã Hân chỉ có thể thỉnh thoảng thừa dịp Bạch Nhạc Tiên không chú ý quăng cho Đỗ Long một nỗi oán hận trong lòng.

Ở trong bữa tiệc Đỗ Long đã hai lần ra hiệu cho Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân hiểu ý của hắn, lúc này mới bắt đầu vui vẻ lên.

Sau khi ăn xong Bạch Nhạc Tiên và Lâm Nhã Hân hẹn nhau đi dạo phố. Đỗ Long đương nhiên phải đi cùng. Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ thì quay về tiếp tục tu luyện.

Đỗ Long nói:

- Trang sức gì gì đó không cần xem nữa. Trở về để chị Hân làm cho em hai bộ trang sức Phỉ Thúy tốt nhất, đảm bảo trang sức nào đó đều không thể sánh bằng.

- Vậy thì ngại lắm?

Bạch Nhạc Tiên nói.

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Chẳng có gì phải ngại cả, chúng ta đều là người một nhà. Nếu như không phải Đỗ Long giúp tôi, tôi bây giờ còn không biết đang ở đâu uống nước nguội ấy chứ.

Bạch Nhạc Tiên nghe xong vẫn còn có chút không hiểu. Đỗ Long thấp giọng giải thích nói:

- Ở chỗ chị Hân anh vẫn còn có chút cổ phần, chị Hân không tính toán với anh. Nhưng nếu anh cần, chị ấy sẽ dùng cách khác để đưa cho anh.

Bạch Nhạc Tiên thấp giọng nói:

- Vậy cũng không được. Anh đã quên lời cha nói với anh rồi hả? Trang sức Phỉ Thúy tốt một chút nhưng động một tí là tiền triệu. Em tuy rằng thích, nhưng em không thể hại anh phạm sai lầm.

Đỗ Long cảm động nói:

- Tiên nhi, em đối với anh thật tốt. Vậy chúng ta gửi đồ ở chỗ chị Hân, chừng nào em muốn đeo, thì tìm chị Hân lấy ra đeo một tí. Coi như là chị Hân cho chúng ta mượn được không?


Bạch Nhạc Tiên do dự nói:

- Như vậy cũng ổn sao?

Đỗ Long nói:

- Không có gì không ổn cả, cứ như vậy đi.

Đỗ Long giả vờ giả vịt cùng Lâm Nhã Hân thương lượng một chút, Lâm Nhã Hân cười nói:

- Tiên nhi em đừng lo lắng, không có vấn đề gì đâu. Trừ phi em không tin tưởng tôi.

Bạch Nhạc Tiên vội hỏi:

- Đâu có? Chị Hân là một trong những người em tin tưởng nhất … Được rồi, chị Hân, vậy thì làm phiền chị.

- Trở về anh sẽ nói tiếp với em. Bây giờ em cứ thoải mái, thả lỏng tinh thần đi chọn quần áo đi.

Đỗ Long nói với Bạch Nhạc Tiên.

Bạch Nhạc Tiên vẫn có chút không yên tâm, tuy nhiên cô không nói thêm nữa. Kỹ càng chọn mấy bộ quần áo, giầy dép... tiêu hết mấy nghìn đồng. Đỗ Long hiện giờ trong tài khoản có mấy triệu, đây là công khai. Thật ra cô không cần phải ... uất ức bản thân quá.

Lâm Nhã Hân cũng mua ít đồ, bảo là mua cho bạn trai Chu Dịch Thăng của cô. Bạch Nhạc Tiên còn giúp cô đưa ra không ít ý kiến.

Mua đồ xong Lâm Nhã Hân liền đi trước. Bạch Nhạc Tiên và Đỗ Long tiếp tục đi dạo một lúc. Bạch Nhạc Tiên nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn không kìm nổi liền nói với Đỗ Long:

- Anh Long, có vài điều em muốn nói với anh, nhưng lại sợ anh tức giận…

Đỗ Long nói:

- Có liên quan tới chị Hân ư?

Bạch Nhạc Tiên gật đầu, nói:

- Anh Long, dựa vào năng lực của anh, sau này nhất định sẽ trở thành một nhân vật lớn. Có một số việc anh nên bắt đầu chú ý một chút từ bây giờ. Chị Hân là người tốt, nhưng trước cửa nhà quả phụ lắm thị phi. Anh không nên lui tới thân thiết quá với chị ấy thì tốt hơn. Còn chuyện vừa rồi nói, em thà đeo một bộ trang sức mấy nghìn đồng, cũng không muốn anh tốn kém. Em thật lòng muốn tốt cho anh. A Long, anh đừng tức giận nhé...

Nhìn mặt Đỗ Long trầm xuống, trong lòng Bạch Nhạc Tiên không khỏi có chút sợ. Cô thật sự đã quá yêu Đỗ Long, cô sợ lời của mình sẽ khiến Đỗ Long không vui.

Trên mặt Đỗ Long hòa hoãn chút, hắn gượng gạo cười nói:

- Em vẫn còn chưa gả cho anh, sao mà nhập vai nhanh thế. Anh không phải đã nói với em rồi sao? Anh sẽ cố gắng ít qua lại với chị ấy. Em đã không muốn Phỉ Thúy Bảo Thạch đó, vậy thì hãy để chị Hân thay đổi. Kể cả cổ phần còn thừa đều trả đi. Về sau nhiều nhất cũng chỉ giữ quan hệ cùng nhau uống trà thôi.

Bạch Nhạc Tiên ừ một tiếng, nói:

- Cũng không cần phải quá mức như vậy. Chỉ cần mình bình thường chú ý một chút, không nên để cho người khác nắm thóp mình là được.

- Biết rồi... bà chủ nhỏ. Đỗ Long vuốt một cái lên mũi Bạch Nhạc Tiên, trong lòng có chút rầu rỉ. Mới xác định quan hệ không bao lâu, Bạch Nhạc Tiên đã quản nhiều như vậy, về sau sẽ như thế nào. Thực ra cũng không cần phải coi chừng đến loại tình huống này. Ở tuổi này chỉ cần không làm gì sai trong lĩnh vực chính trị, một chút vấn đề về kinh tế và trong cuộc sống hoàn toàn không cần thiết phải quá kinh ngạc.

Trong lòng mặc dù có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến Bạch Nhạc Tiên dù sao cũng là bạn gái chính quy của hắn bây giờ, cô ghen tuông một chút là đương nhiên. Hơn nữa Đỗ Long đã đồng ý với bố cô sẽ chăm sóc tốt cô, không để cô buồn, Đỗ Long cũng liền bình thường trở lại.


- Đồ mua đủ chưa? Chúng ta về nhà đi...

Đỗ Long nói.

- Về nhà?

Bạch Nhạc Tiên nói:

-Không, chúng ta hãy lái xe đi hóng gió, chơi chán rồi hãy về nhà.

- Hóng gió?

Đỗ Long kinh ngạc nói:

- Đã trễ thế này, còn đi đâu hóng gió chứ?

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Tìm chỗ nào không có người, sau đó... Ha hả... Anh không phải chưa từng nghe đến xe chấn động chứ? Em vẫn chưa từng thử, nghe nói chơi rất vui đó.

Đỗ Long cười nói:

- Vui thì vui thật, tuy nhiên... chiếc xe kia của em dường như hơi nhỏ. Hay là chúng ta mượn chị Hân chiếc Hummer đi chơi?

Bạch Nhạc Tiên do dự nói:

- Thế này... Không tốt lắm? Hay là thôi vậy.

Đỗ Long nghĩ ra một chủ ý, hắn cố ý nói:

- Không sao đâu, anh gọi điện thoại mượn chị ấy, chị ấy sẽ đồng ý thôi.

Sau khi gọi điện thoại qua cho Lâm Nhã Hân, quả nhiên cô đồng ý rất vui vẻ. Bạch Nhạc Tiên mặc dù có chút cảm thấy không ổn, nhưng cô không muốn biểu hiện quá mức, cũng chỉ đành nghe theo Đỗ Long.

Đỗ Long lái chiếc Chevrolet vào nhà Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân nhiệt tình tiếp đãi hai người. Hôm nay thứ Sáu, Đông Đông cũng đang ở nhà. Nhìn thấy Đỗ Long đến, nó vui mừng gọi bố bố, lại đòi Đỗ Long cùng nó chơi trò chơi. Lâm Nhã Hân để cho nó chơi cùng cô Bạch. Kêu Đỗ Long giúp cô chuyển ít đồ trên xe xuống. Bạch Nhạc Tiên cũng rất thích chơi trò chơi, liền cùng Đông Đông chơi rất vui vẻ.


Đỗ Long và Lâm Nhã Hân đi vào ga ra, Lâm Nhã Hân lập tức lao vào vòng tay của Đỗ Long. Đỗ Long hôn hít vào cái miệng nhỏ của cô, áy náy nói:

- Anh xin lỗi...

Lâm Nhã Hân nói:

- Không cần nói xin lỗi, lúc trước khi quyết định quyến rũ anh, em biết sẽ có một ngày như thế này. Chịu chút uất ức em không quan tâm. Chỉ cần trong lòng anh vẫn có em, bất luận khổ cực thế nào em đều chấp nhận. Huống chi có một chút uất ức…

Đỗ Long nói:

- Chỉ cần có cơ hội, anh sẽ đền bù cho em.

Lâm Nhã Hân cười nói:

-Đợi tí nữa có tính là một cơ hội không?

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Tính, đương nhiên tính rồi. Nhanh lên chuẩn bị một chút, còn nhớ bờ cát lần trước không? Đêm nay anh muốn cùng em vui vẻ trên bờ cát…

Đôi mắt Lâm Nhã Hân quyến rũ như tơ cười nói:

- Chủ nhân, nô tì cũng rất muốn trở lại chốn cũ.

- Vậy thì phải tranh thủ thời gian đi.

Đỗ Long nói. Lâm Nhã Hân nhanh chóng cởi hết quần áo trên người, đi lên xe Hummer. Cô hít vào một hơi, quỳ trên xe lật ngược hai tay. Mặc kệ Đỗ Long dùng dụng cụ trói bằng da trói cô lại. Trước khi bị nhét vào trong cái hòm kia, chiếc miệng nhỏ của cô đã bị Đỗ Long bịt lại….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận