Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long tiến lên một bước, hai tay đè lên vai Tống Tư Nhạn, cúi người nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói:

- Vậy sao? Cô thật sự nghĩ như vậy sao? Tống Tư Nhạn, đừng nghĩ rằng chỉ có mình cô mới có thể đọc được tâm sự của người khác. Tôi là một cảnh sát hình sự, đám tội phạm cáo già kia ở trước mặt tôi cũng không che giấu được, đạo hạnh của cô còn kém lắm. Cô không lừa được tôi đâu, cô đến với Băng Thanh, chẳng qua là muốn lợi dụng cậu ta để che dấu sự háo sắc đặc thù của cô thôi, tôi nói đúng không?

Trong mắt Tống Tư Nhạn hiện lên vẻ bối rối, cô muốn đẩy tay Đỗ Long ra, nhưng chẳng ăn thua gì. Cô ta tức giận nói:

- Tôi không biết anh đang nói cái gì. Cảnh sát Đỗ, chỗ tôi có camera đấy, nếu anh còn không buông tay ra tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối tình dục đấy.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Đừng giả ngu trước nhân vật thật nữa, chuyện của cô tôi biết rất rõ, lần trước ở quán rượu, cô và em họ cô trên cổ tay cùng đeo chiếc vòng tình yêu giống hệt nhau, còn có hành động vô cùng thân thiết của hai người nữa, và hành vi cô giả nam, muốn đưa ra kết luận cũng không khó.

Bí mật của Tống Tư Nhạn bị Đỗ Long bóc trần, cô ta hoảng loạn nói:

- Anh nói bậy! Tôi căn bản không biết anh đang nói gì!

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Giả ngu không tác dụng gì đâu, tôi cảnh cáo cô, tránh xa Thanh Băng một chút, nếu không tôi sẽ giúp cô biết thế nào là hối hận đấy!

Hai hàng nước mắt oan ức lăn dài trên má Tống Tư Nhạn, cô gào lên thảm thiết:

- Đỗ Long, tôi nhìn nhầm anh rồi, hóa ra anh cũng chỉ là một tên xảo trá mà thôi, chẳng khác gì những kẻ khác cả! Anh mạnh miệng nói là suy nghĩ cho Băng Thanh, bề ngoài đối xử với anh ấy rất tốt, kỳ thật anh cũng chỉ lợi dụng anh ấy mà thôi!

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Cô thì hiểu cái gì. Tôi luôn cố gắng giúp đỡ cậu ấy, tôi vốn muốn cô dẫn đường để cậu ấy đi đúng hướng từ mặt tâm lý, không ngờ vấn đề của cô còn nặng hơn cậu ta. Cô muốn lợi dụng, lừa dối tình cảm của cậu ta, thừa dịp bây giờ còn chưa tạo ra sai lầm lớn, cô hãy mau dừng tay, nếu không…

- Nếu không anh sẽ giết tôi sao?

Tống Tư Nhạn nói:

- Anh dựa vào cái gì mà một mực chắc chắn tôi là đang dối gạt anh ấy? Lẽ nào chúng tôi không thể vừa gặp đã yêu sao? Tối hôm đó trong tiệc rượu, khi tôi phát hiện anh ấy nam giả nữ, tôi giống như bị sét đánh trúng vậy. Tôi phát hiện chúng tôi là trời sinh một cặp, tôi thích anh ấy là người đàn ông dịu dàng, anh ấy thích tôi là một cô gái mạnh mẽ… chúng tôi đều thích lẫn nhau, điều này có gì là không đúng chứ? Lẽ nào bởi vì vừa gặp đã yêu mà chúng tôi phải thay đổi hướng giới tính của mình, đây lẽ nào cũng là sai lầm lớn?

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Nói còn hay hơn hát nhỉ, đáng tiếc độ tin cậy trong lời nói của cô quá thấp. Cô dám nhìn thẳng vào mắt tôi mà thề cô thật sự yêu cậu ấy, quyết cả đời bên cạnh cậu ấy không?

Tống Tư Nhạn ngẩng mặt lên đối diện với Đỗ Long, ngang nhiên nói:

- Tôi yêu anh ấy, tôi có thể thề!

Đỗ Long nói:

- Nhớ kỹ lời của cô đấy, nếu tôi phát hiện cô đang lừa dối Băng Thanh, tôi đảm bảo sẽ khiến cô phải hối hận!

Tống Tư Nhạn cười lạnh nói:

- Anh lo cho thân anh trước đi. Mọi hành động của anh đều gây thương tổn lớn nhất với Băng Thanh. Còn nữa, tốt nhất anh đừng làm tổn thương dì của tôi, nếu không tôi quyết không tha cho anh đâu. Thân là một cảnh sát, biết luật phạm luật, không ngờ mang hai thân phận, thật không biết anh nghĩ thế nào, nhanh buông tay ra đi!

Đỗ Long buông tay ra, hắn nói:

- Chuyện giữa tôi và dì cô không đến lượt cô quản. Tôi dám chơi hai thân phận đương nhiên tôi có gậy chống của mình. Nếu cô sợ ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo thì đi tố giác tôi đi.

Tống Tư Nhạn cười lạnh nói:

- Có tật giật mình rồi sao? Đừng quên tôi cũng có thể nhìn xuyên nội tâm của anh, tôi mới là chuyên gia tâm lý chuyên nghiệp, cái vỏ bọc của anh cũng không dày lắm đâu!

Hai người đấu mắt nhau rất lâu, Đỗ Long đột nhiên cười phá lên, Tống Tư Nhạn trong lòng có chút sợ hãi, hỏi:

- Anh cười cái gì vậy?

Đỗ Long cười nói:

- Tôi đang cười hai chúng ta dường như đều mang bộ dạng ném chuột sợ vỡ đồ. Nếu đã như vậy, chúng ta sao không bắt tay giảng hòa chứ? Cô đối đãi tốt với Băng Thanh, tôi cũng chiều chuộng dì cô hết mức, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, thấy sao hả?

Tống Tư Nhạn ngẩn người, không biết tại sao Đỗ Long lại thay đổi nhanh như thế, cô còn chưa kịp mở miệng chất vấn, thì Đỗ Long đã hỏi trước:

- Tống Tư Nhạn, cô thật sự quyết định sẽ thay đổi sao, từ nay về sau sẽ bên cạnh Băng Thanh?

Tống Tư Nhạn nói:

- Đúng vậy, anh muốn tôi chứng minh cho anh thấy không?

Đỗ Long cười:

- Không cần, tuy nhiên cái cô em họ tên gì gì đó của cô, trông cũng không tệ. Nếu cô không cần cô ta nữa, thì nhớ giới thiệu cho tôi nhé, tôi đảm bảo sẽ đối xử tốt với cô ấy.

Tống Tư Nhạn tức giận đến mức dựng chân mày, hầm hầm nói:

- Cút đi tên khốn khiếp nhà anh!

Đỗ Long cười lớn rời khỏi văn phòng tư vấn tâm lý. Tuy hắn vẫn nghi ngờ suy nghĩ của Tống Tư Nhạn, nhưng sự tình đã nói đến nước này rồi, có nói thêm cũng không có tác dụng gì, về sau chú ý là được. Có lẽ vẫn có thể mượn tay của Lý Thụy Trân, cho cô nha đầu này về quê.

Đỗ Long đi tới khu chợ bán hoa và chim, hắn thừa dịp hôm nay không có việc gì, dự định dạo một vòng quanh chợ, xem có nhặt được thứ gì mà người khác nhìn lọt mắt không.

Nhưng chuyện mua rẻ bán đắt không phải dễ dàng như thế, Đỗ Long lượn lờ rất lâu, thứ ưng ý cũng không rẻ gì, giá hơi cao mua về cất cũng đẻ không ra bao nhiêu.

Đỗ Long lượn một vòng trong một cửa hàng có tên là Tứ Bảo Trai bán văn phòng tứ bảo, hắn nhìn thấy một con dấu giống như cái ngà voi, hắn đang suy tính làm thế nào để mua đứt con dấu bằng ngà voi kia mà không gây sự chú ý của ông chủ, thì ngoài cửa đột nhiên có một người thanh niên khoảng 21,22 tuổi đi vào, trong tay anh ta có ôm một vật được bọc vải xanh, vừa đi vào liền vội vàng hỏi:

- Ông chủ, mẹ tôi ốm nặng phải nhập viện, cần một món tiền lớn, tôi có một cái ống đựng bút cổ (http://news.163.com/12/0529/09/82LNG6VO00014JB6.html) này, ông xem được bao nhiêu tiền?

Ông chủ lạnh nhạt nói:

- Trước tiên chớ hỏi bao nhiêu tiền, xem nó như thế nào rồi hãy nói.

Người thanh niên đặt đồ vật đó lên trên quầy, sau khi mở vải bọc ra, một chiếc ống đựng bút màu vàng cam hiện ra trước mắt Đỗ Long.

Ông chủ cầm ống đựng bút lên nhìn, chỉ thấy trên chiếc ống đó có khắc hình sơn thủy, miếu thờ, mây, tùng, hạc. Đỗ Long cảm thấy đồ vật đó rất không tồi, nhưng ông chủ sau khi nhìn qua thì rất khinh miệt nói:

- Cái gì mà bảo gia truyền, tôi thấy cái này chí ít cũng mười năm trở lại đây, phỏng theo kỹ xảo điêu khắc đời Minh, đáng tiếc làm không được thật lắm. Cậu nhìn chỗ tùng hạc này đi, nét mộc mạc cổ xưa thì có thừa những sự nhẹ nhàng lại không đủ, rõ ràng là bắt chước người khác. Nếu mua thứ này cũng chỉ có thể mua với giá hàng mỹ nghệ. Thấy cậu là người có hiếu, tôi giả cậu 500 đồng.

Người trẻ tuổi nóng nảy, anh ta nói:

- Cái ống này là bà nội lấy ra để cho tôi bán, bà nói là bảo bối tổ tiên để lại, làm sao có thể mới mười mấy năm chứ!

Ông chủ lạnh nhạt nói:

- Không phải bà ta bị lừa thì là cậu bị lừa. Vật này chỉ đáng 500 đồng thôi, cậu muốn bán thì bán, không bán thì có thể đi hàng khác thử xem sao.

Văn phòng tứ bảo ở khu chợ này cũng chỉ có cửa hàng này, người thanh niên nghe xong lời của ông chủ thì lập tức lo sợ không yên. Đỗ Long đột nhiên nói:

- Tôi đang muốn mua một cái ống đựng bút, có thể cho tôi xem không?

Ánh mắt của ông chủ nọ như điện quét qua người Đỗ Long, dựa theo quy củ mua bán đồ cổ, nếu trước khi hai bên chưa thỏa thuận xong, thì người khác không được chen lời. Bây giờ Đỗ Long đề nghị muốn xem nó, rõ ràng đã phạm vào đại kỵ, cho nên ông chủ hết sức căm tức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui