Cảnh Lộ Quan Đồ

Sau khi đã cộng tất cả các món lại, lão bán hàng hét giá những 1200 nhưng bị Đỗ Long chặn ngang. Cuối cùng thì hắn mang đi hết chỉ với giá 750.

Đỗ Long cầm tất cả các thứ đó đi tìm một cái bưu điện, đem mấy món thư phòng tam bảo cộng thêm cái ống đựng bút kia gửi cho Bạch Nhạc Tiên đến địa chỉ đơn vị cô ấy đang công tác.

Gửi đồ riêng cho văn phòng Ủy ban Kỷ luật tỉnh… Loại chuyện này Đỗ Long không biết có gì không nữa, nói tóm lại chính hắn còn cảm giác thấy là lạ nữa là.

Đến nỗi cô nhân viên ở bưu điện đang đóng gói giúp hắn đều dùng ánh mắt kỳ dị mà nhìn hắn, hoài nghi mấy thứ bên trong có gì khác thường hay không. Dân thường gửi đồ cho Ủy ban kỷ luật đều là chứng từ tố cáo cả mà.

- Này, bà xã, dựa theo chỉ thị của em, vừa rồi anh đã ra chợ bán tranh hoa chim, mua mấy thứ đồ, đa số đều là gửi cho cha em cả. Anh nghe nói là lãnh đạo tỉnh của họ trước cuối năm sẽ thay phiên đi du lịch ở Quảng Châu, đây là phúc lợi ở tổ chức đó... Anh mua cho ông ấy giấy và bút mực để cho ông ấy có thứ tiêu khiển lúc tu dưỡng rảnh rỗi đó. Ngoài ra còn có cái ống đựng bút, thứ đó là đồ cổ thiệt đó, anh chỉ mua có 10000 thôi, thế mà vừa quay đầu lại là có người trả giá 100000 mà anh còn không bán đấy.

- Cái gì?

Bạch Nhạc Tiên lớn tiếng hỏi:

- Anh mua mất 10000 mà bán những 100000 còn chưa chịu nữa sao? Nó là thứ gì tốt vậy chứ?

Mấy người bạn đang ở cạnh Bạch Nhạc Tiên đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô. Sau khi Bạch Nhạc Tiên và Đỗ Long nói chuyện điện thoại xong thì cô lập tức bị mọi người vây quanh hỏi han. Quỷ kế của Bạch Nhạc Tiên thực hiện được, bắt đầu tuyên truyền cho mọi người nghe Đỗ Long là một chuyên gia đồ cổ như thế nào.

Đỗ Long sau khi gọi điện cho Bạch Nhạc Tiên xong cũng chưa về nhà, ăn trưa tùy tiện một chút thì hắn đi vào thư viện thành phố Thụy Bảo để tra tư liệu. Những hiểu biết về phương diện đồ cổ của hắn còn quá ít, nếu nói muốn giả mạo chuyên gia đồ cổ thì... hắn cần phải khẩn cấp nâng cao khả năng của mình.

Đến năm giờ rưỡi Đỗ Long mới rời khỏi thư viện. Hắn gọi điện cho Đường Lệ Phượng, hỏi:

- Chị gái ơi, tôi sắp qua đó rồi, hôm nay tôi tự đến đó hay chị kêu người đón tôi đây?

Đường Lệ Phượng đáp:

- Cậu tự lại đây đi, tôi đã nói với bảo vệ cậu là em trai kết nghĩa của tôi. Mà cậu cũng đã nổi tiếng rồi, tất cả mọi người đều biết mặt cậu cả đấy, cứ trực tiếp đi vào là được.

- Hả? Chị nói với mọi người à?

Đỗ Long kinh ngạc há to miệng hỏi.

Đường Lệ Phượng nói:

- Sao đây? Không thể nói được à? Cái này cũng đâu phải bí mật gì, nếu cứ giấu giếm thì người khác suy đoán lung tung là sẽ ảnh hưởng không tốt rồi. Chẳng lẽ cậu sợ người khác nói ra nói vào nên không dám làm em kết nghĩa của Bí thư Thành ủy sao?

Đỗ Long cảm động nói:

- Làm sao có thể như vậy được chứ? Tôi thì không có sợ đâu, tôi chỉ là lo lắng thay cho chị mà thôi... Công khai thì công khai đi, chẳng qua sau khi công khai xong tôi không thể muốn làm gì thì làm rồi, tôi cũng phải suy nghĩ cho chị chứ, phải giữ gìn hình tượng của chị chứ …

Đường Lệ Phượng cười nói:

- Cậu có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi. Hồi lúc trước không phải cậu thích nhất là vừa bóp còi cảnh sát vừa phóng xe như điên ngoài đường sao? Mấy việc ảnh hưởng không tốt như vậy, sau này hạn chế lại đi. Được rồi, cậu nhanh lại đây đi, thức ăn cũng sắp được làm xong rồi đấy.

Đỗ Long lái xe chạy đến tòa nhà Thành Ủy. Trước cánh cổng lớn, cảnh sát có vũ trang ra hiệu cho Đỗ Long dừng xe, kiểm tra chứng minh của hắn một chút, sau đó cúi đầu chào rồi cho hắn đi vào.

Đỗ Long đi đến trước cửa nhà của Đường Lệ Phượng, vừa ấn chuông cửa, Đường Lệ Phượng liền mở cửa rồi nhìn hai tay của Đỗ Long, chỉ thấy Đỗ Long xách theo một cái gói. Đường Lệ Phượng nhướn mày, nói:

- Sao cậu lại lãng phí nữa rồi? Không phải chị đây đã bảo là không cho cậu mua đồ mang đến đây sao?

Đỗ Long cười hì hì lắc lắc gói to trước mặt Đường Lệ Phượng, nói:

- Chị à, mấy thứ này cũng không phải là đưa cho chị đâu. Đây là sách tôi mới mượn từ thư viện đấy.

Đường Lệ Phượng thấy trong túi quả nhiên là hai quyển sách thật dày, lúc này cô mới hài lòng nói:

- Vầy mới được chứ, nhanh vào nghỉ ngơi một chút đi, sắp có cơm ăn rồi.

Đỗ Long cũng không ngồi nghỉ mà đòi đi vào phòng bếp hỗ trợ. Đường Lệ Phượng thấy hắn chịu khó, cũng không ngăn cản hắn. Thức ăn nhanh chóng được sắp lên bàn, Đỗ Long vừa mới nếm thử liền khen không dứt lời, nói:

- Chị, hôm nay chị nấu ăn ngon hơn lần trước nhiều, tay nghề làm bếp cũng có thể tiến bộ nhanh như vậy sao?

Đường Lệ Phượng cười nói:

- Cậu quên rồi à? Lần trước chị bị đau thắt lưng, bảo cậu tới ăn cơm nhưng có thể chịu đau đứng nấu đã giỏi lắm rồi, còn việc mùi vị nó thế nào thì chịu thôi. Hôm nay không bị ảnh hưởng gì hết, nấu ăn đương nhiên sẽ ngon hơn nhiều rồi.

Đỗ Long nhìn kỹ Đường Lệ Phượng, nói:

- Sắc mặt của chị cũng không tệ lắm, xem ra tâm tình dạo này tốt hơn trước rồi.

Đường Lệ Phượng nói:

- Cũng đâu có tốt hơn chỗ nào đâu, có lẽ nguyên nhân là do gần đây thường xuyên rèn luyện thân thể đấy. Dạo này cũng không thấy bị bệnh gì nữa cả.

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Tập thể dục cũng không có hiệu quả nhanh như vậy đâu. Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, thân thể có liên qua với tinh thần mà, gần đây chị cũng không mơ gặp ác mộng nữa chứ?

Đường Lệ Phượng gật gật đầu, nói:

- Ừ, quả thật dạo này không còn gặp ác mộng thường xuyên nữa, bất quá chị vẫn cảm thấy đấy là do hiệu quả của việc rèn luyện thôi.

Đỗ Long cũng không cãi cọ với cô nữa, cười nói:

- Mặc kệ như thế nào, thân thể khỏe mạnh mới là trọng yếu nhất, thấy chị có tinh thần như vậy, tôi cũng vui mừng thay cho chị nha.

Đường Lệ Phượng cười nói:

- Cậu vui là phải rồi..., tôi mà hết bệnh thì sau này cậu cũng không cần cả ngày cứ bị tôi gọi đến xoa bóp giúp tôi.

Đỗ Long thực lòng nói:

- Chị, chỉ cần chị muốn thì có thể gọi tôi đến bất cứ lúc nào, dù cách núi đao biển lửa, tôi cũng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ chị.

Bị ánh mắt sáng quắc của Đỗ Long nhìn khiến cho Đường Lệ Phượng đột nhiên có chút bối rối, cô vội vàng cúi đầu nói:

- Tôi cũng đâu phải là người vô lý đến thế, cho dù muốn gọi cậu đến tôi cũng sẽ phải nghĩ đến tình cảnh của cậu chứ, sẽ không để cậu khó xử đâu.

Đỗ Long cười hì hì nói:

- Tôi biết mà, nếu không thì tôi đâu dám nói anh dũng đến vậy chứ. Nếu là người khác thì tôi đâu có đáp ứng mau lẹ đến thế được.

Đường Lệ Phượng cười nói:

- Giỏi nhỉ, hóa ra đây mới là ý định của cậu, sau này cậu có nói gì thì tôi chắc phải hỏi dò trước rồi mới nghe…

Hai người vừa nói chuyện vừa đùa giỡn với nhau, ăn một bữa cơm vô cùng khoái trá. Sau khi ăn xong Đỗ Long liền giành đi rửa chén, thuận tiện dọn dẹp luôn cả phòng ăn lẫn nhà bếp.

- Đỗ Long, cậu có bạn gái chưa đấy?

Đường Lệ Phượng hỏi:

- Cậu chịu khó như vậy, con gái mà gả được cho cậu nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Đỗ Long cười nói:

- Chỉ biết làm việc nhà cũng đâu phải là một người chồng tốt, tuy nhiên con gái mà gả cho tôi thì khẳng định sẽ hạnh phúc đấy.

Đường Lệ Phượng cười nói:

- Lại bắt đầu tự sướng rồi đấy, Đỗ Long, cậu cảm thấy đàn ông tốt và người chồng tốt có gì khác nhau không?

Đỗ Long nói:

- Có khác nhau chứ, tuy nhiên nói chung không nhiều. Đàn ông tốt rất dễ dàng biến thành người chồng tốt, người chồng tốt trước khi kết hôn hơn phân nửa là một người đàn ông tốt. Đương nhiên, cái nhìn của mỗi người đều không giống nhau, trong mắt tôi kẻ đó là người đàn ông tốt nhưng chưa chắc là người đàn ông tốt trong lòng chị.

Đường Lệ Phượng hỏi ngược lại:

- Vậy tiêu chuẩn người đàn ông tốt theo cậu là như thế nào?

Đỗ Long đắc ý cười nói:

- Đương nhiên là giống như tôi vậy... Đàn ông tốt mà, đương nhiên là sẽ có tinh thần trách nhiệm, lại sẽ không làm tổn thương người phụ nữ của mình…

Đỗ Long nói một đống tiêu chuẩn theo hắn là của một người đàn ông tốt, Đường Lệ Phượng hoài nghi nhìn hắn, Đỗ Long sau khi nói xong hỏi:

- Chị, tiêu chuẩn đàn ông tốt trong lòng chị là như thế nào?

Đường Lệ Phượng mê man nói:

- Tôi... Tôi không biết...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui