Cảnh Lộ Quan Đồ

Sau khi Đỗ Long rời khỏi, trong lòng Đường Lệ Phượng còn đang không ngừng tự hỏi vấn đề kia, đàn ông đến tột cùng là như thế nào mới khiến cô cho là tốt?

Đường Lệ Phượng mang theo vấn đề này vào phòng tắm, ngồi trong bồn tắm, dù đã dìm người vào dòng nước ấm áp nhưng trong lòng Đường Lệ Phượng vẫn còn cảm giác được lạnh lẽo. Cảm giác cô độc khiến cô phải cuộn người tự ôm chặt lấy mình. Giờ khắc này đây, cô hi vọng cỡ nào khi có thể có được một cánh tay ấm áp để dựa vào, nhiệt độ từ trên người ấy truyền đến cũng đủ làm cho cô không hề rét lạnh nữa... Trong lòng của cô đột nhiên hiện ra bóng dáng của Chu Dịch Thăng, đó là người đàn ông duy nhất của cô, lúc này đây cô cũng không còn lựa chọn nào khác nữa …

Đường Lệ Phượng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, hai tay của cô vuốt ve ngực lấy mình, cô thích loại cảm giác này, nhưng mà bất kể cô có cố gắng đến chừng nào đi nữa thì cũng vĩnh viễn không thể đạt tới cái loại cảm giác khi bị Chu Dịch Thăng mặc sức chơi đùa. Cảm giác đó khiến cho cô điên cuồng say mê, khiến cô như đang lơ lửng trên mây vậy …

Trượt theo thân thể trơn bóng, tay trái của Đường Lệ Phượng dần dần vuốt ve xuống dưới. Đây thật sự là một thân thể khiến người ta si mê, Đường Lệ Phượng cũng khó có thể tự kềm chế mà yêu lấy cơ thể của chính mình, cô phát hiện làn da dạo này hình như càng ngày càng trắng mịn, cơ thể cũng rất đàn hồi, cả người tựa như trẻ được vài tuổi.

Khi chơi đùa thân thể của mình, Đường Lệ Phượng cũng phát hiện ra chính mình hình như cũng càng ngày càng nhạy cảm. Chỉ cần đụng vào một chút sẽ khiến cho nội tâm của cô dâng lên cảm giác khát khao khó nhịn, loại cảm giác này khiến Đường Lệ Phượng vừa sợ hãi lại vừa có chút chờ mong.

Cũng giống như bây giờ, trong lòng Đường Lệ Phượng rõ ràng tự nhủ là không thể tiếp tục nữa, nhưng ngược lại, bàn tay phải của cô lại càng thêm dùng sức nhào nặn bộ ngực sữa, tay trái của cô cuối cùng cũng vượt qua thảo nguyên mờ mịt, thăm dò vào sâu trong cảnh đào nguyên...

- Ưm …

Đột nhiên thân thể của Đường Lệ Phượng trong nước bỗng dưng bắt đầu run rẩy, hai chân thon dài trắng như tuyết của cô xoắn chặt lấy nhau, đồng thời cố sức nâng lên phía trước, cô dùng sức ngẩn đầu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ si mê...

Đường Lệ Phượng kiệt sức nằm ở trên giường, màn chơi đùa vừa rồi cũng không có thể làm cho cô có cảm giác như trút được gánh nặng, ngược lại khiến cho cô cảm thấy càng thêm trống rỗng, mệt mỏi nằm ở trên giường. Đường Lệ Phượng sờ thấy cơ thể lạnh như băng liền lấy chăn bông che kín lại, ở sâu trong nội tâm của Đường Lệ Phượng càng hoài niệm được người khác ôm vào trong lòng, cái loại cảm giác ấm áp và hạnh phúc đó …

Hạnh phúc? Đường Lệ Phượng lập tức cười nhạt, trong lúc hỗn loạn, cô nặng nề ngủ...



Kỷ Quân San hạnh phúc nằm ở trong lòng Đỗ Long, hai người vừa mới tiến hành xong một cuộc đại chiến trên giường. Bây giờ Kỷ Quân San cảm giác mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.


Nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của Kỷ Quân San, Đỗ Long hỏi:

- Quân San, bên Trần Quế Quân có truyền tin tức lại không?

Kỷ Quân San ồ một tiếng, nói:

- Anh Long, thiếu chút nữa là em quên rồi, Trần Quế Quân liên hệ với ông nội em, nói chú em muốn trở về chủ trì đại cục, chuyện này có phải là thật thế không?

Đỗ Long nói:

- Đương nhiên là thật rồi, ông ấy có xác định thời gian trở về cụ thể không?

Kỷ Quân San nói:

- Hẳn là khoảng trong một tuần... Em cũng không khẳng định được …

Đỗ Long nói:

- Nhóc con, trong đầu em toàn nghĩ chuyện gì thế, ngay cả chuyện anh giao cho em vậy mà cũng không để ý nữa !

Kỷ Quân San cười hì hì nói:

- Người ta đang tập trung tư tưởng học tập nha …


Đỗ Long thiệt hết biết nói gì, bảo:

- Đợi khi nào có tin tức cụ thể của ông ấy thì nhớ nhắc nhở anh sớm đấy.

Kỷ Quân San ừ một tiếng, tò mò hỏi:

- Anh Long, ông nội rất lo lắng, cái khối nguyên liệu thô kia... đến tột cùng có giá trị hay không. Nếu lần này là công dã tràng thì chỉ sợ sẽ làm hụt mất nhuệ khí của chú em.

Đỗ Long cười nói:

- Nếu ông em không dám thì đem nửa khối nguyên liệu kia bán cho anh đi. Anh có thể ra giá gấp đôi, sáu mươi triệu thế nào?

Kỷ Quân San kêu oa một tiếng, nói:

- Vậy nhất định là có cái gì rồi, ông nội nói chỉ cần thứ ở bên trong có giá trị vượt qua một trăm triệu thì việc chú em trở về liền không thành vấn đề nữa.

Đỗ Long hừ một tiếng, không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, hắn vỗ vỗ cái mông nho nhỏ trắng mịn của Kỷ Quân San, nói:

- Quân San, đi lấy thứ đó trong túi quần của anh ra.

Kỷ Quân San ồ một tiếng, có chút không tình nguyện bò dậy. Đỗ Long thưởng thức nhất cử nhất động của cô, chỉ thấy Kỷ Quân San bò đến góc giường, sờ soạng trong túi quần của hắn một lát, a một tiếng lấy ra một con dấu bằng ngà voi có chút ố vàng, rồi quay đầu nói với Đỗ Long:


- Là cái này hả?

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Còn có cả hộp mực đóng dấu nữa, lấy lại đây hết đi.

Kỷ Quân San lấy con dấu nhìn nhìn trước, sau lại lấy ra mực đóng dấu rồi cùng đem đến giao cho Đỗ Long. Sau khi cô thuận thế lại nằm trở lại trong lòng Đỗ Long, co người như một con mèo nhỏ, cô hỏi:

- Anh Long, anh khắc con dấu này hồi nào vậy? Thiệt đẹp đó.

Đỗ Long cười nói:

- Sao em biết đây là con dấu do anh khắc chứ? Sáng nay anh mới mua được ở chợ tranh hoa điểu đấy.

Kỷ Quân San ồ một tiếng, nói:

- Em còn tưởng đây là do anh mới khắc chứ. Hoa văn trên con dấu rõ ràng là con rồng nè, núm ấn cũng là hình dáng con rồng vòng trên cây cột, em tưởng anh đặc biệt tìm người khắc chứ.

Đỗ Long cười nói:

- Em nói sai rồi, đầu tiên thứ này hẳn phải gọi là áp, là một loại con dấu, nó hẳn là một cái áp tư nhân, trên con dấu không chỉ khắc là một con rồng đâu mà nó chính là một chữ Long rất đẹp.

Kỷ Quân San ồ một tiếng, lại cầm con dấu kia lên cẩn thận ngắm nghía, nói:

- Thật vậy rồi, cái này cũng khắc tốt quá chứ. Anh Long, có phải anh định sử dụng cái này làm con dấu chuyên dụng của anh không?

Đỗ Long nhéo cô một cái, cười nói:


- Đúng vậy, lần này đoán đúng rồi. Vậy em đoán tiếp đi, anh định sử dụng con dấu này lần đầu tiên cho ai đây?

Kỷ Quân San ngẩn người, thấy Đỗ Long hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mình, mặt của cô đỏ rực, vừa ngượng ngùng lại có chút chờ đợi nói:

- Anh Long, anh thiệt xấu xa... Anh muốn ấn nó ở chỗ nào?

Đỗ Long cười ha hả, mở mực đóng dấu ra, ấn con dấu vào mực, sau đó cầm con dấu rồi ngắm tới ngắm lui trên người của Kỷ Quân San, mỗi lần ngắm tới đâu đều khiến cho tim Kỷ Quân San đập rộn lên, cuối cùng con dấu của Đỗ Long rơi vào cái mông hồng phấn beo béo của Kỷ Quân San.

- Yaaaa…

Con dấu ấn lên chỉ trong cái chớp mắt, Kỷ Quân San phát ra một tiếng thở dài ngân nga. Đỗ Long kỳ quái nhìn cô một cái, chỉ thấy thân thể mềm mại của cô khẽ run rẩy, không ngờ lại một trận cao trào.

- Có cần hưng phấn đến vậy không?

Đỗ Long nâng cằm Kỷ Quân San lên, nghi ngờ hỏi.

Kỷ Quân San kêu lên một tiếng yêu kiều, quay đầu lại nhìn dấu ấn đỏ tươi trên cái mông tuyết trắng của mình, nói:

- Cảm giác đó chỉ trong chớt mắt thôi nhưng giống như... giống như chính mình hoàn toàn chỉ thuộc về anh Long thôi vậy... A Long, em là của anh, vĩnh viễn đều là của anh …

Đỗ Long chỉ là thuận tay đùa giỡn một chút, lại không đoán được sẽ gợi lên cho Kỷ Quân San ảo tưởng như vậy, cảm giác như mình có chút giống như kiểm nghiệm viên ở chợ, tự đóng dấu cho heo vậy. Tuy nhiên cái ý tưởng này không thể cho Kỷ Quân San biết được, hắn cười ha hả, nói:

- Thế à? Vậy em đừng có rửa nó, lưu trữ cái dấu này cho anh, như vậy em sẽ vẫn thuộc về anh.

Đỗ Long chỉ là đùa chút thôi, lại không ngờ Kỷ Quân San nghiêm túc gật đầu, nói:

- Ừ, em sẽ làm vậy …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận