Cảnh Lộ Quan Đồ

- Con trai, con đã vì Kỷ gia mà hao tâm tổn trí... Những kế hoạch này chúng ta tạm thời gác lại không nói nữa, Kế tiếp phải tiến hành điều mà mọi người đã chờ đợi từ lâu... Lần giải thạch cách đây hai mươi mốt năm, mọi người hẳn đều rất rõ nửa khối phế liệu bày ở trước đại sảnh biểu thị cái gì. Năm đó bởi vì khối phế liệu trị giá ba mươi triệu bị cắt hỏng tôi đã đuổi Thủy Diễm ra khỏi nhà. Hôm nay Thủy Diễm đã quay về gia tộc, nó phải giải ngoan thạch (ngoan: cố chấp, ngang bướng, cứng). Dùng phương pháp này để vẽ một dấu chấm tròn viên mãn bù đắp cho quá khứ!

Mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay, Kỷ Lỗi tiếp tục nói một cách vô cùng kích động:

- Bên trong khối phế liệu đã bày hai mươi mốt năm rốt cuộc có cất giấu bảo vật vô giá hay không? Đáp án rất nhanh sẽ được công bố. Diễm nhi, chờ xem con đó!

Du Tinh Thần xoay người vái chào Kỷ Lỗi. Sau đó trong tiếng hoan hô của con cháu Kỷ gia bước nhanh đi tới bên cạnh nửa khối phế liệu kia. Nhìn nửa khối phế liệu này, lòng Du Tinh Thần buồn vui lẫn lộn. Hai mươi mốt năm rồi, tình cảnh của năm đó vẫn rõ mồn một ở trước mắt. Khi anh ta một nhát đã cắt bỏ đi niềm hy vong tràn trề. Tiếng hô điếc tai nhức óc ‘Vỡ rồi! vỡ rồi!. Lúc đó Du Tinh Thần hoàn toàn choáng váng. Ba mươi triệu đấy, hai mươi năm trước đối với một xí nghiệp gia tộc ở huyện mà nói, đây là một khoản tổn thất trí mạng.

Hôm nay thì sao? Ba mươi triệu năm đó ít nhất tương đương với ba trăm triệu bây giờ. Nếu như trong khối phế liệu này mở không ra Phỉ Thúy một trăm triệu trở lên, không biết sẽ đả kích trầm trọng như thế nào đối với đại kế phục hưng của toàn gia tộc. Nếu mở ra là Phỉ Thúy năm trăm triệu trở lên, thì địa vị của anh ta sẽ vững như núi Thái sơn. Những kế hoạch này của anh ta sẽ được thực hiện suôn sẻ. Kỷ gia cũng sẽ có tài chính sung túc và Phỉ Thúy xa hoa, nghênh đón sự chèn ép nối gót của Trần Thị.

Một nhát Thiên đường, một nhát Địa ngục. Du Tinh Thần lại lần nữa đứng giữa ngã tư đường của đời người, mà hôm nay trên lưng đeo gánh nặng của toàn gia tộc. Áp lực trong lòng so với hai mươi mốt năm trước càng thêm nặng nề. Khối nguyên liệu thô năm đó có mãng xà có hoa, nửa khối xinh đẹp kia bị cắt vỡ, nguyên liệu bên trong lấy ra cộng lại còn chưa đủ một triệu. Hiện giờ nửa bên này bụi bẩn giống như một khối ngoan thạch bình thường. Điều này khiến cho lòng Du Tinh Thần vốn đã xem quen các loại mãng xà hoa gấm vô cùng mờ mịt.

Kỷ Lỗi thấy con mình do dự, lão ta đi lên phía trước thấp giọng nói:

- Chu tiên sinh nói Phỉ Thúy bên trong có giá trị ít nhất một tỷ, con cứ yên tâm giải đi.


Du Tinh Thần trong lòng khẽ động, anh ta xoay người nhìn Đỗ Long, nói:

- Chu tiên sinh, đối mặt với khối nguyên liệu thô này tại hạ thật sự có chút không biết nên xuống tay như thế nào. Chu tiên sinh có thể chỉ vẽ cho tôi cách đi trên con đường mịt mờ này không?

Rất nhiều con cháu Kỷ gia chỉ biết đến Ngọc Quan Âm, còn đối với Chu Dịch Thăng lại không hề có khái niệm. Thấy Du Tinh Thần thỉnh giáo Chu Dịch Thăng, bọn họ đều tò mò xì xào bàn tán. Chỉ thấy Đỗ Long bước nhanh về phía trước, nhìn ngó khối nguyên liệu thô kia. Ngón tay hắn vẽ một đường lên khối đá, nói:

- Cắt dọc theo chỗ này đi, còn dư lại anh hẳn là biết nên làm như thế nào rồi.

Du Tinh Thần cũng là một cao thủ cược thạch nổi tiếng. Nhưng anh ta sửng sốt không nhìn ra đường vẽ kia của Đỗ Long rốt cuộc là có ý gì. Chỉ thấy đường vẽ kia gần như rạch khối đá tới một phần ba. Trong lòng Du Tinh Thần không khỏi sinh nghi ngờ.

Đỗ Long cười nhạt một tiếng, nói:

- Tin tôi thì cắt, nếu như không tin thì coi như tôi chưa nói gì.

Du Tinh Thần hít vào một hơi, khởi động máy cắt đá, nhắm trúng vạch Đỗ Long đã vẽ, dốc hết sức cắt...


Tất cả mọi người toàn hội trường gần như nín thở. Nhìn cái máy cắt đá xoay như bay trong tay Du Tinh Thần không chớp mắt.

Đỗ Long sớm đã biết kết quả, cho nên hắn không hề lo lắng quay người trở lại bên cạnh Kỷ Quân San. Chỉ thấy Kỷ Quân San cũng căng thẳng nhìn cái máy cắt đá chằm chằm. Một đôi tay nhỏ bé túm chặt, sau khi nắm lấy phát hiện tay cô đầy mồ hôi.

Đỗ Long khẽ mỉm cười, nhưng không an ủi cô. Dù sao kết quả cũng sẽ được phơi bày. Vả lại hắn cũng không muốn phá hủy cái cảm giác vui mừng bất ngờ này.

Máy cắt đá vang lên sàn sạt, mảnh đá vụn bay tán loạn. Mặc dù có ống nước đang tưới, nhưng hơi nước, khói bụi vẫn dày đặc. Ai cũng không thấy rõ rốt cuộc cắt được bao nhiêu, đã xuất lục hay chưa. (Xuất: xuất hiện; Lục: màu xanh, màu của Phỉ Thúy)

Bản thân Du Tinh Thần cũng không nhìn rõ lắm rốt cuộc đã xuất lục hay chưa. Anh ta vô cùng căng thẳng. Những giọt mồ hôi trên trán lăn xuống mặt đều không có thời gian để lau một chút.

Khối nguyên liệu thô kia đột nhiên phát ra tiếng BA~. Bộ phận bị cắt cuối cùng bởi mối quan hệ trọng lượng và trấn động đã tách ra. Một tiếng ầm phịch xuống đất, người mắt tinh lập tức hét rầm lên:

- Lục rồi! Xuất lục rồi!


Du Tinh Thần cũng nhìn thấy trên miệng cắt lộ ra lục ý tràn trề. Trong lòng anh ta vui sướng, rồi lại lo lắng. Bởi vì anh ta sợ mình cắt quá sâu, làm tổn hại Ngọc thịt. Một đường này cắt xuống nói không chừng sẽ tổn thất trên mấy chục triệu đấy.

Kỷ Lỗi là người đầu tiên ôm lấy nửa khối nguyên liệu thô bị cắt kia. Sau khi nhìn kỹ liền tấc tắc kêu kỳ lạ nói:

- Tuyệt, vừa mới cắt đến mép rìa, đừng lo. Thứ này không phải là không có mãng xà không có hoa, mà là vỏ quá dầy. Đem những dấu vết này bọc lại hết đi. Diễm nhi, cố lên tiếp tục cắt!

Du Tinh Thần quan sát tỉ mỉ một chút tình trạng xuất lục, chỉ thấy lục ý sâu không thấy đáy. Điều này khiến tinh thần anh ta phấn chấn. Tất cả đều trở về quỹ đạo quen thuộc của anh ta. Anh ta không cần phải thỉnh giáo Chu Dịch Thăng nữa. Anh ta điều chỉnh phương hướng tảng đá một cách thuần thục. Từng nhát một cắt xuống, thỉnh thoảng dùng đá mài mài một chút. Tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn mỗi một động tác của anh ta. Chốc chốc phát ra ngạc nhiên thán phục. Nụ cười trên mặt Kỷ Lỗi cũng càng ngày càng đậm. Bởi vì Phỉ Thúy cắt ra sắc chủng rất tốt. Toàn bộ Băng chủng trở lên, thậm chí bên trong có thể sẽ xuất hiện Pha lê chủng. Thể tích của thứ này xem chừng cỡ quả bóng rổ. Điêu khắc tỉ mỉ một chút bán ra một cái hơn mười hai tỷ không thành vấn đề!

Du Tinh Thần mất hai tiếng đồng hồ mới giải được toàn bộ Phỉ Thúy bên trong nửa khối nguyên liệu thô kia. Chỉ thấy hình dạng của nó có điểm giống gối mộc cổ đại, hình bầu dục lớn. Cả vật thể trong suốt sáng long lanh, đẹp không sao tả xiết. Tất cả mọi người trong lòng đều tính được giá trị của nó. Du Tinh Thần lại lắc đầu nói:

- Đáng tiếc...

Mọi người sửng sốt, chỉ nghe Du Tinh Thần tiếp tục nói:

- Nếu như không phải Kỷ gia chúng ta cần gấp một loạt nguyên liệu cao cấp. Chất liệu Phỉ Thúy này hoàn mỹ như thế, có thể mời cao thủ điều khắc thành vật trang trí truyền lại đời sau... Kỷ gia chúng ta hoàn toàn có thể mượn bảo bối này để danh dương thiên hạ!


Kỷ Lỗi nghe xong trong lòng khẽ động, lão ta nói khẽ với Du Tinh Thần:

- Tình hình tốt hơn so với dự đoán của con. Cái này chưa hẳn là không thể giữ lại...

Du Tinh Thần kinh ngạc ồ một tiếng, nhìn bộ dạng thần thần bí bí của Kỷ Lỗi anh không truy hỏi tiếp. Lúc này bên cạnh có người hỏi:

- Tiểu Diễm, tôi không biết giá trị của Phỉ Thúy bây giờ. Cậu có thể nói một chút thứ này hiện giờ có giá trị bao nhiêu không?

Du Tinh Thần lấy lại bình tĩnh, trong lòng ước lượng giá cả, sau đó chém đứt một nửa, nói:

- Ít nhất là bảy tám trăm triệu. Nếu như phân chia làm trang sức, hẳn là được khoảng một tỷ. Đây là tăng mạnh rồi!

Người chung quanh đều trầm trồ thán phục “một tỷ ư. Đặt ở đâu cũng không phải số lượng nhỏ. Thật không ngờ bên trong nửa khối phế liệu năm đó đã kéo gia tộc vào tình cảnh khốn đốn lại cất giấu một bảo bối như vậy. Thật sự là thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà!

Mọi người ai cũng hướng về tương lai tươi đẹp. Du Tinh Thần cũng không ngoại lệ. Anh ta nóng lòng biết tình hình kinh doanh của gia tộc, điều chỉnh tốt kế hoạch của mình. Hơn nữa anh ta không muốn giá trị đích thực của khối bảo bối trước mắt này bị quá nhiều người biết. Bởi vậy anh ta nói:

- Cha, tộc hội hôm nay kết thúc ở đây thôi. Nguyên liệu này phải lập tức bỏ vào kho tăng cường bảo quản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận