Cảnh Lộ Quan Đồ

- Đã xảy ra chuyện gì?

Hàn Ỷ Huyên hỏi.

- Cô có biết vì sao sáng sớm hôm sau Lưu Lỵ Thanh liền gọi điện thoại cho cô nói không đi xã Mãnh Tú không?

Đỗ Long hỏi ngược lại.

Hàn Ỷ Huyên nhíu mày, nói:

- Cô ấy nói trong đài đột nhiên có việc, cô ấy không đi được. Chẳng lẽ không phải như vậy?

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Đương nhiên không phải rồi. Buổi tối hôm đó sau khi cô và Lưu Đức Phức vào khách sạn được không lâu, có hai tên vô lại đi theo Lưu Lỵ Thanh vào một con đường nhỏ. Bọn chúng đã bắt Lưu Lỵ Thanh, và...

Hàn Ỷ Huyên vẻ mặt trở nên hồi hộp. Đỗ Long đột nhiên cười với cô rồi nói:

- Hai tên vô lại kia vừa muốn cướp tiền lại muốn cướp sắc. Đúng lúc đó có vị cảnh sát đi ngang qua ngõ hẻm kia và cứu cô ấy ra. Sau khi hai tên vô lại bị bắt về cục Công an thẩm tra, bọn chúng thừa nhận là Lưu Đức Phức phái chungsg làm. Bởi vì Lưu Đức Phức không muốn Lưu Lỵ Thanh phá hỏng chuyện tốt của gã ta.

Hàn Ỷ Huyên yên tâm, cô nhìn Đỗ Long không vui vẻ nói:

- Anh làm gì mà căng thẳng quá như vậy, hại tôi còn tưởng rằng Tiểu Thanh cô ấy... Hừ, anh đã phát hiện ra âm mưu của Lưu Đức Phức, vì sao không nói trước với tôi? Hại tôi uống phải nước Lưu Đức Phức hạ độc, thiếu chút nữa bị dọa chết.

Đỗ Long cười nói:

- Nếu như tôi lèm nhèm nhắc nhở cô rằng Lưu Đức Phức có vấn đề. Cho dù cô tin, hành trình đi xã Mãnh Tú cũng vì thế mà bị hủy. Huống chi cô phần lớn sẽ không tin, bởi vì cô và Lưu Đức Phức đã làm việc với nhau lâu như vậy. Khẳng định là cô tin gã ta còn hơn cả tin tôi. Đến lúc đó cô không trách tôi châm ngòi ly gián cũng không tệ rồi.


Hàn Ỷ Huyên hừ một tiếng, nói:

- Tôi là người không biết phân tốt xấu sao? Hừ, anh đấy, tiếp tục ba hoa chích choè cũng vô dụng. Anh cuối cùng cũng là vì không muốn phá hỏng kế hoạch quay chụp của anh, mà khiến cho tôi gặp nguy hiểm lớn như vậy... Nếu như anh thoáng cái mất dấu thì phải làm sao?

Hàn Ỷ Huyên nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm hôm đó, trong lòng cảm thấy uất ức, hai mắt nóng lên. Mặc dù cố gắng kìm chế, nhưng trước mặt Đỗ Long vẫn lộ ra bộ dạng ướt át đáng thương.

Đỗ Long đưa khăn tay cho cô và nói:

- Tôi là vì tuyên truyền cho xã Mãnh Tú, hại cô bị sợ hãi. Tuy nhiên dựa vào sự quen thuộc của tôi đối với xã Mãnh Tú, Lưu Đức Phức một người ngoại lai không thể nào bỏ rớt được tôi đâu. Cho nên cô vẫn rất an toàn.

Khả năng tự kiềm chế của Hàn Ỷ Huyên vẫn rất mạnh. Cô ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn, nén nước mắt lại. Sau khi cô khống chế tốt tâm trạng của mình, liền hỏi ngược lại Đỗ Long:

- Vậy sao? Anh đã luôn theo sát như vậy, vì sao không xuất hiện đúng lúc Lưu Đức Phức bộc lộ bộ mặt dữ tợn? Vì sao mãi đến khi gã ta ném tôi lên giường, cởi quần áo muốn nhào lên thì anh mới xuất hiện?

Hàn Ỷ Huyên không hổ danh là là kí giả kiêm phát thanh viên từng trải với các mặt của xã hội, không dễ dàng lừa gạt như vậy. Đỗ Long cười khổ, nói:

- Để không kinh động gã ta, khoảng cách của tôi hơi xa một chút, cho nên...

Hàn Ỷ Huyên cười lạnh không tha thứ, nói:

- Cho nên anh vẫn là thiếu chút nữa mất dấu rồi. Tôi cũng thiếu chút đã bị tên khốn khiếp đó phá hoại. Tôi nói không sai chứ? Đỗ cảnh quan?

Đỗ Long bất đắc dĩ gật gật đầu, thành khẩn nói:

- Rất xin lỗi...

Khuôn mặt Hàn Ỷ Huyên thể hiện vẻ châm biếm, nói:


- Tôi vốn tưởng rằng anh là vị cứu tinh của tôi. Không ngờ thật ra là anh cố ý mặc kệ tôi lâm vào hoàn cảnh khốn nạn. Đỗ Long, tôi nhìn nhầm anh rồi, anh hoàn toàn không đáng để tôi cảm kích. Anh và Lưu Đức Phức chẳng qua cũng xấu xa như nhau mà thôi.

Đỗ Long nhíu mày, hắn nói:

- Cô nói như vậy có phần hơi quá mức. Tôi làm như vậy chẳng lẽ là vì mình sao? Lưu Đức Phức là ai? Không ngờ cô đem tôi so với gã ta. Một khi đã như vậy, thì cô có thể đi rồi. Ở cùng với người như tôi sẽ rất nguy hiểm đấy.

Hàn Ỷ Huyên nhịn nửa ngày nước mắt cuối cùng cũng ào ào chảy ra. Đỗ Long cau mày nói:

- Khóc cái gì, cô vẫn còn để ý tới? Lần này không nói đến, lần trước chẳng lẽ tôi cũng cứu lầm cô sao?

Hàn Ỷ Huyên ngẩng đầu, nước mắt như mua nói:

- Anh cái tên ngu ngốc này! Ngu ngốc! Tôi không cần anh cứu. Cho dù chết đi, tôi cũng không cần anh cứu!

Đỗ Long bình tĩnh nhìn cô, lại một lần nữa đem khăn tay đẩy đến trước mặt cô. Hàn Ỷ Huyên bất chấp tất cả rút khăn tay ra lau nước mắt rồi lau nước mũi, hoàn toàn phá hủy hình tượng của một phát thanh viên xinh đẹp.

Đỗ Long lúc này vẫn dứt khoát nói:

- Đừng khóc nữa, cô lại một phen nước mắt nước mũi đấy. Ông chủ qua đây đuổi chúng ta đi đó. Nhìn bộ dạng của cô kìa, sắp biến thành một bộ mặt quỷ rồi.

- Ai cần anh lo!

Hàn Ỷ Huyên trách móc, sau đó dần dần ngừng nước mắt lại. Đỗ Long nói:

- Được rồi, tôi có chút không đúng, nhưng cô cũng không nên đem tôi so với Lưu Đức Phức. Hai chúng ta coi như hòa được không?


Hàn Ỷ Huyên thầm trách tại sao tối nay mình lại yếu đuối như vậy. Sau khi lau xong nước mắt mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô nói:

- Đâu có dễ dàng làm hòa như vậy. Đối với tôi mà nói mất đi sinh mạng không coi là gì. Nhưng...nếu như bị người ta ức hiếp…

Hàn Ỷ Huyên hồi lâu không nói gì. Đỗ Long buông lỏng nói:

- Vậy cô muốn thế nào? Coi như tôi lại nợ cô một cái mạng?

Hàn Ỷ Huyên lắc đầu nói:

- Thôi đi, theo như lời anh nói, làm hòa được rồi. Đỗ Long, sau khi chúng tôi xử lý xong video đã quay sẽ gửi cho anh. Xã Mãnh Tú đúng là một nơi rất đẹp, hy vọng khai thác phát triển thương mại không phá hủy sức hấp dẫn của nó.

Đỗ Long nói:

- Điều này cô yên tâm. Trong bước đầu khai thác, chúng tôi đã có kế hoạch bảo vệ môi trường hết sức chuyên nghiệp. Chúng tôi sẽ cố gắng giảm thiểu tối đa thiệt hai của việc phát triển du lịch đối với môi trường. Một khi lượng người đến du lịch đạt tới bão hòa, chúng tôi sẽ áp dụng các biện pháp giới hạn, giới hạn lưu lượng người tràn vào.

Hàn Ỷ Huyên nói:

- Vậy là tốt rồi... Đỗ Long, sự việc coi như kết thúc mỹ mãn. Sáng sớm ngày mai tôi sẽ quay về thành phố Ngọc Minh...

Đỗ Long nói:

- Ừ, chúc cô lên đường bình an. Cô sẽ không đi cùng Lưu Đức Phức chứ? Gã ta tạm thời có lẽ biết điều rồi. Tuy nhiên cô vẫn phải cẩn thận một chút mới được.

Hàn Ỷ Huyên nói:

- Tôi ngồi máy bay gã ta lái xe. Đã biết gã ta không phải là người tốt, tôi chắc chắn sẽ không cho gã ta cơ hội nữa đâu.

Hàn Ỷ Huyên dừng một chút, cuối cùng không kìm nổi tò mò liền hỏi:


- Đỗ Long, rốt cuộc anh đã nắm được thóp gì của Lưu Đức Phức? Thóp bình thường không thể khiến gã ta không ngừng than thở.

Đỗ Long cười nói:

- Cái này không thể nói cho cô biết rồi. Tóm lại đây là một bí mật chỉ cần tiết lộ bảo đảm Lưu Đức Phức sẽ chết lềnh bà lềnh bềnh. Có nó trong tay thì không sợ Lưu Đức Phức có thể lật trời.

Hàn Ỷ Huyên cắn chặt răng không hỏi lại. Cô đứng lên nói với Đỗ Long:

- Được rồi, nếu là bí mật thì tôi sẽ không hỏi nữa. Đỗ Long, mặc dù tôi vẫn có chút khó chịu, tuy nhiên việc anh đã cứu tôi hai lần là thật sự. Cảm ơn anh, Đỗ Long. Tôi xin lỗi những lời vừa rồi đã nói. Anh là người tốt, chỉ có điều có đôi khi lại có chút khiến cho người ta ghét tới mức ngứa cả răng...

Đỗ Long đưa tiền cho ông chủ, cùng Hàn Ỷ Huyên sóng vai đi thẳng về phía trước. Hắn mỉm cười nói:

- Vậy sao? Tôi cảm thấy như thế này thật là tốt. Thực ra tôi cảm thấy tôi không có ý định làm người tốt gì đó, cái tôi muốn làm nhất chính là kẻ vô lại! Cô có biết tại sao không?

Hàn Ỷ Huyên nhìn lại Đỗ Long, hỏi:

- Vì sao?

Đỗ Long trừng mắt nhìn Hàn Ỷ Huyên, nói:

- Bởi vì mỹ nữ ngày nay đều thích đàn ông vô lại không phải sao?

- Anh đúng là một tên vô lại!

Hàn Ỷ Huyên nói. Nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của Đỗ Long, trong lòng Hàn Ỷ Huyên đột nhiên có chút xúc động khó hiểu. Cô đột nhiên lại gần Đỗ Long, hôn một cái cực nhanh lên mặt hắn, sau đó cười khanh khách chạy nhanh về phía trước.

Đỗ Long sờ khuôn mặt bị hôn trộm, chỉ thấy Hàn Ỷ Huyên ở phía trước vẫy tay với hắn nói:

- Vô lại, có bản lĩnh anh hãy đuổi theo tôi.

Đỗ Long lấy lại bình tĩnh, không chút do dự bước nhanh đuổi theo cô...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận