Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long cau mày nói:

- Bác trai, cháu tin vào trực giác của mình, năm đó bố mẹ bạn học của cháu cũng mắc bệnh giống thế, bệnh viện Nhân dân giữ lại điều trị nửa năm, bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu, bác sĩ bệnh viện Nhân dân bó tay không có cách nào, họ đành phải đến Quảng Đông nhưng đã muộn. Cháu không hi vọng bi kịch đó xảy ra với bác, bác hãy tin cháu một lần đi, chẳng lẽ bác còn cái gì không bỏ được sao?

Bạch Tùng Tiết mỉm cười, ông ta nói:

- Đỗ Long, cậu hoài nghi ta không bỏ được quyền lực và địa vị hiện nay sao? Vậy ta có thể rất rõ ràng mà nói cho cậu biết, cái duy nhất ta không bỏ xuống được chỉ có gia đình ta, ta đã xin tổ chức nghỉ dài hạn, mấy ngày nữa sẽ đi Quảng Đông an dưỡng, điều này cậu có thể yên tâm rồi phải không?

Đỗ Long nổi giận nói:

- Cháu không nghĩ như vậy, Cháu chỉ một lòng hi vọng bác đến bệnh viện tốt nhất chữa trị cho khỏi bệnh.

Bạch Tùng Tiết cười nói:

- Được rồi, ta biết ý tốt của cậu… Mấy thứ đồ cậu tặng cho ta ta đều rất hài lòng, nhưng cái ta thích nhất vẫn là ống đựng bút… Nghe Tiên Nhi nói đây là cậu mua từ chợ Hoa Điểu ở Thành phố Thụy Bảo, ta cho người xem qua đúng là hàng thật, tiểu tử cậu đúng là có con mắt tinh đời, có thời gian đưa ta đi kiểm tra mấy thứ còn thiếu đi, để ta khoe trước mặt mấy ông bạn già.

Đỗ Long cười nói:

- Không thành vấn đề, chỉ cần bác khỏe mạnh trước rồi bác muốn đi chơi đâu cũng được.

Bạch Tùng Tiết lắc đầu nói:

- Cái cậu này, ba câu không rời chuyện đó, thật là phục cậu rồi!

Đỗ Long cười nói:

- Cháu là quan tâm bác chứ.


Bạch Tùng Tiết gật gật đầu nói:

- Điểm này ta rất tin tưởng… Đỗ Long, Giang Thượng Đức cục trưởng cục công an châu Đức Hồng cậu gặp qua chưa?

Đỗ Long nói:

- Gặp một lần, ông ta sao vậy ạ?

Bạch Tùng Tiết chần chờ, ông ta nói:

- Người này… không kiên định cho lắm, cậu sau này làm việc dưới tay y phải cẩn thận không thể giống như trước tùy tiện làm bừa được.

Đỗ Long cười nói:

- Cháu đâu có tùy ý làm bừa… Kỳ thật cháu cũng không thích tên Giang Thượng Đức, cháu sẽ cẩn thận điểm này.

Bạch Tùng Tiết nói:

- Cậu chỉ cần nhớ kĩ Đổng Triều Huy trước khi gặp chuyện đã qua lại khá thân với Giang Thượng Đức là được rồi.

Đỗ Long lập tức ngầm hiểu, như thế xem ra Giang Thượng Đức điều hắn đi đại đội trị an thành phố Lỗ Tây chưa chắc đã là hảo tâm. Mặc dù là ý của Mã Quang Minh, nhưng Giang Thượng Đức nhất định là nhân cơ hội thuận nước đẩy thuyền một phen.

Bạch Tùng Tiết thấy vẻ mặt điềm tĩnh của Đỗ Long, ông ta có phần khen ngợi nói:

- Đỗ Long, nếu cậu không muốn đi thành phố Lỗ Tây, ta có thể giúp cậu thay đổi chuyện này, cậu có cần suy nghĩ một chút không?

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Không cần, vừa lúc cháu ở thành phố Thụy Bảo cũng đã chán ngấy rồi, đi thành phố Lỗ Tây chơi một chút cũng không tệ, càng nghịch cảnh càng chơi vui. Lãnh đạo trước kia của cháu đối với cháu thật tốt quá, có người thậm chí cho rằng cháu chính là nhờ dựa vào lãnh đạo mới có được thành tựu của ngày hôm nay đấy. Có ai đó đã nói, đeo gông cùm khiêu vũ mà còn nhảy tốt hơn so với tất cả mọi người, điều này mới thấy được công phu thực sự!

Bạch Tùng Tiết cười nói:

- Vậy ta cũng muốn xem một chút, xem cậu nhảy rốt cuộc có tốt hay không.

Lúc ăn cơm tối Bạch Tùng Tiết chính thức tuyên bố muốn đi Quảng Đông nghỉ ngơi một thời gian, mẹ Bạch Nhạc Tiên cũng đi theo. Bạch Nhạc Tiên không chú ý tới bộ dạng có chút áp lực của mẹ, xem ra cả nhà chỉ có cô là bị giấu diếm.

Đỗ Long sau khi ăn xong nói với Bạch Nhạc Tiên:

- Tiên Nhi em ở nhà với bố mẹ anh đi gặp một người bạn, muộn một chút sẽ cùng nhau về nhà nghỉ ngơi.

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Bạn anh em đều biết, cùng đi không tốt hay sao? Hay là…

Bạch Tùng Tiết cũng muốn con gái ở lại lâu một chút, ông nói:

- Tiên Nhi, con ở lại nói chuyện với bố mẹ đi, Đỗ Long đi gặp bạn con đi cùng có ích gì? Đỗ Long, cậu đi đi, đến mười giờ ta sẽ giao Tiên Nhi cho cậu.


Đỗ Long nháy mắt với Bạch Nhạc Tiên sau đó đắc ý mà thẳng bước đi.

Tối nay người Đỗ Long muốn gặp không phải bạn bình thường, hắn mua ít sữa bột và mấy loại thuốc bổ đến phòng Lâm Khai Thái và Trương Hiểu Lan.

Lâm Khai Thái thấy hắn mang đồ tới thăm ba người nhà mình thì cảm kích vô cùng, Trương Hiểu Lan nhìn thấy Đỗ Long thần sắc càng kích động, cũng may Lâm Khai Thái cũng rất cảm động nên không cảm giác thấy Trương Hiểu Lan khác thường. Trương Hiểu Lan sinh được một cậu bé mũm mĩm bây giờ vẫn chưa đặt tên, Lâm Khai Thái thấy bộ dạng Đỗ Long rất vui vẻ trêu đùa đứa bé liền nhân cơ hội xin Đỗ Long đặt tên cho đứa bé.

Đỗ Long thuận miệng nói:

- Gọi là Lâm Minh Huy đi, tương lai đứa nhỏ này nhất định sẽ quang minh mà còn huy hoàng đấy.

Lâm Khai Thái đọc hai lần, vẫn đang suy nghĩ Trương Hiểu Lan đã mừng khấp khởi nói:

- Lâm Minh Huy, Lâm Minh Huy thật là một cái tên hay, cảm ơn anh. Đỗ Long, nhận được lời nói tốt lành của anh, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ hơn hẳn cha nó.

Lâm Khai thái sờ sờ mũi cười khổ, bây giờ Trương Hiểu Lan là mẹ của quý tử, không còn là cô y tá nhỏ trước đây mà y có thể ăn hiếp nữa rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Đứa nhỏ này thật đáng yêu, một chút cũng không sợ, tôi muốn nhận nó làm con nuôi không biết các vị có đồng ý hay không?

Trương Hiểu Lan ngạc nhiên vui mừng, Lâm Khai Thái cũng vui vẻ nói:

- Đương nhiên đồng ý, đây đúng là phúc khí của nó!

Đỗ Long lấy ra một xâu Phỉ Thúy Băng Chủng to bằng bàn tay em bé, quơ quơ trước mặt Lâm Minh Huy cười nói:

- Con nuôi, đây là lễ vật cha nuôi cho con, con có thích không?

Lâm Minh Huy lập tức kêu a a chìa tay đến đoạt, nhãn lực của Lâm Khai Thái vẫn còn, anh ta nhìn miếng Phỉ Thúy kia một màu xanh trong suốt, một khối to như vậy mấy trăm ngàn tệ chỉ sợ cũng không mua nổi, anh ta vội nói:

- Lễ vật này quá quý trọng rồi, Minh Huy nó nhận không nổi đâu.


Đỗ Long nói:

- Nó là con nuôi tôi, có cái gì nhận không nổi chứ? Phỉ Thúy có công hiệu an thần, bình thường có thể cho đứa nhỏ mang theo bên mình, tuy nhiên đứa bé tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đừng để nó cầm đồ đập phá.

Lâm Minh Huy rất thích khối ngọc bài kia, cầm rồi nhất định không chịu rời ra, một lúc sau nó liền có dấu hiệu khóc lớn lên, Đỗ Long sửng sốt sau đó vội vàng đưa Lâm Minh Huy giao cho Lâm Khai Thái, cười khan nói:

- Hình như là ỉa đùn rồi, mau thay tã đi.

Lâm Khai Thái cười ha hả, vội vàng nhận đứa nhỏ rồi chùi đít thay tã cho con mình một cách thuần thục.

- Đứa nhỏ nên nghỉ ngơi rồi.

Trương Hiểu Lan bế lấy con, nói với Lâm Khai Thái:

- Anh cùng Đỗ Long đi ra ngoài dạo chút đi.

Lâm Khai Thái và Đỗ Long đi ra, Lâm Khai Thái đi chậm đến đầu đường đột nhiên xúc động nói:

- Trước kia nghe người ta nói đàn ông phải làm cha mới có thể trưởng thành, tôi còn không cho là đúng, bây giờ có thể tin rồi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng dường như đột nhiên thêm phần ý thức trách nhiệm, dù làm chuyện gì điều đầu tiên nghĩ đến đều la vợ con, điều này có lẽ chính là dấu hiệu trưởng thành… Đỗ Long, cảm ơn anh, nếu không có sự giúp đỡ của anh ba người nhà tôi không biết sẽ lưu lạc về đâu.

Đỗ Long nói:

- Không cần cảm ơn, tôi giúp anh nhưng thật ra là vì bản thân, chuyện tôi bảo anh điều tra có manh mối gì chưa?

Lâm Khai Thái lắc đầu nói:

- Không nghe được bất kì tin tức gì, anh đã đi hơn nửa năm rồi, đã gần như không ai nói đến chuyện của anh nữa. Tôi tuy rằng cũng đi dò xét vài lần, nhưng không tìm ra bất kì manh mối hữu dụng nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận