Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long nói:

- Có lẽ tôi bảo Bạch Nhạc Tiên tới tìm anh khiến kẻ nào đó cảnh giác, việc này để cho nó theo gió đi thôi, các anh không cần để ý tới. Anh chú ý động hướng của thành phố Ngọc Minh, tùy lúc nói cho tôi biết là được rồi, lão Tam của Bạch Hoa Tam thiếu các anh bây giờ thế nào rồi?

Lâm Khai Thái bĩu môi nói:

- Điểm yếu của y trong tay chúng tôi, y còn có thể thế nào? Ngoan ngoãn trở về nâng đùi chúng tôi chứ sao.

ĐỗLong cười nói:

- Tên đó không phải thứ tốt, rất giảo hoạt, các anh đừng để y lại tính kế, gần đây thành phố Ngọc Minh có tin tức gì đặc biệt không?

Lâm Khai Thái

- Thành phố Ngọc Minh không có tin tức gì đặc biệt, trái lại ở tỉnh lại xảy ra việc hệ trọng, có người nói Bí thư ủy ban chính trị pháp luật tỉnh sắp nghỉ hưu vì bệnh tật… Rất nhiều người đều nhòm ngó vị trí đó, người trước khi nghe được tin này đối với chúng tôi rất nhiệt tình, sau khi nghe được tin này đối với chúng tôi lạnh nhạt đi nhiều, thật là lòng người dễ thay đổi…

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Nịnh nọt đúng là bản chất của con người, cũng không có gì quá kì lạ. Tuy nhiên Bạch bí thư không phải là vì bệnh nên nghỉ hưu mà là đi an dưỡng một thời gian ngắn, các anh đối với ông ta phải có niềm tin mới được, hiện nay có ai đối với vị trí kia biểu hiện quá nóng lòng không?

Lâm Khai Thái nói:

- Biểu hiện nóng nhất là Cục trưởng cục Công an Giang Thượng Đức của châu Đức Hồng, nghe nói gần đây ông ta luôn ở thành phố Ngọc Minh chạy quan hệ, biểu hiện có chút vội, tôi thấy hi vọng của ông ta không lớn.

Đỗ Long thế mới biết vì sao Bạch Tùng Tiết đột nhiên nhắc đến Giang Thượng Đưc với hắn, Đỗ Long cười nhạt nói:

- Việc này anh nhìn cũng rất chuẩn, ông ta sẽ không thực hiện được đâu, Giang Thượng Đức… Ha ha…

Lâm Khai Thái sau khi nghe thấy tiếng cười của Đỗ Long không biết làm sao trong lòng đột nhiên rùng mình, y dường như đột nhiên cảm thấy tên Giang Thượng Đức này sắp gặp xui xẻo…

Đỗ Long trở về tạm biệt Trương Hiểu Lan sau đó cùng Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ đi ăn khuya. Lúc gặp lại hai người Đỗ Long cảm thấy không giống cảm giác ngày xưa, Thẩm Băng Thanh càng thanh tú hơn, anh ta phải giảm béo dự thi mà, Thạch Siêu Vũ thì trưởng thành không ít.

- Kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau thật đúng là được nhìn với cặp mắt khác xưa!

Đỗ Long cho mỗi người bọn họ một quyền, nói:

- Thế nào đây? Chuẩn bị tốt vào kinh đi thi chưa?

Thẩm Băng Thanh cười tự tin, Thạch Siêu Vũ cũng mỉm cười nói:

- Tổ trưởng lẽ nào anh không tin lính của mình mang lại được gì sao?

Đỗ Long cười ha hả, nói:

- Tốt, chúng ta ba người phải đi đại náo võ hội một phen,tất cả huy chương có thể cướp được đều cho y cướp hết về!

.......

Mang theo ước vọng tốt đẹp, Đỗ Long và bọn Thẩm Băng Thanh cùng nhau rời thành phố Ngọc Minh đi xe lửa chạy về Bắc Kinh…

Sở dĩ ngồi xe lửa chứ không phải máy bay là vì kinh phí hệ thống công an có hạn, thép tốt phải dùng trên lưỡi đao, đối với vé máy bay thì vé xe lửa rõ ràng rẻ hơn cho nên mọi người đành phải ngồi xe lửa.

Thật ra ngồi xe lửa cũng không phải không tốt, nhất là có thể ngắm cảnh ven đường, hơn nữa đối với một số người sợ độ cao mà nói, xe lửa so với máy bay an toàn hơn.

Xe lửa mặc dù nhiều lần tăng tốc nhưng từ thành phố Ngọc Minh đến Bắc Kinh vẫn phải ngồi đủ 36 tiếng, trong thời gian dài thế này mọi người có thể tụ tập một chỗ chơi bài hoặc là uống rượu tán phét rồi.

Nói chung trong cục cũng không keo kiệt đến nỗi cho bọn Đỗ Long mua vé ghế cứng, cuối cùng cũng có thể nằm ngủ, hơn nữa không ồn ào như vậy. Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh, Thạch Siêu Vũ, Lưu Tử Huân, còn có hai người khác cũng là cảnh sát châu Đức Hồng chiếm một toa.

Mọi người cùng nhau chơi bài, thua thì uống rượu, say ngã thì đổi người, tửu lượng Thẩm Băng Thanh không tốt, Đỗ Long uống giúp phần của anh ta, cũng may hai người thắng nhiều hơn thua, kết quả Lưu Tử Huân muốn xem phong cảnh bên đường lại ngủ trên nửa đường đến Bắc Kinh.

Sau khi mọi người xuống ga Tây Bắc Kinh, phó giám đốc sở công an tỉnh Thiên Nam Trì Khánh Trinh đếm số người, nhà khách tỉnh Thiên Nam tại thủ đô cho xe buýt tới đón người, mọi người mang đồ để ở phòng khách của nhà khách. Sau nửa giờ tắm rửa nghỉ ngơi thì ăn cơm, tiếp tục đi xe buýt tới trụ sở huấn luyện cảnh sát Bắc Kinh báo cáo.

Trụ sở huấn luyện cảnh sát Bắc Kinh đã làm tốt công tác chuẩn bị tiếp đãi cả nước đến tham gia cuộc thi võ cảnh sát, trước cửa treo một bức đỏ thẫm viết khẩu hiệu chào mừng, các dấu hiệu mũi tên chỉ dẫn và chữ viết đều đã dán xong, theo khẩu hiệu chỉ dẫn tìm nơi báo cáo rất thuận lợi. Trì Khánh Trinh đi xử lý thủ tục, đội phó đội dự thi tỉnh Thiên Nam dẫn mọi người tham quan trụ sở huấn luyện.

Với tư cách trụ sở huấn luyện cảnh sát đứng đầu cả nước, hoàn cảnh và thiết bị của trụ sở huấn luyện cảnh sát Bắc Kinh khiến mọi người đều ngạc nhiên thán phục. Lúc mọi người đang tham quan ánh mắt Thẩm Băng Thanh đột nhiên dừng lại, núp phía sau Đỗ Long.

Đỗ Long đang nhìn nữ cảnh sát mặc đồng phục huấn luyện, đột nhiên phát hiện động tác của Thẩm Băng Thanh, hắn đang muốn quay lại hỏi bỗng thấy phía trước một đội người đi đến, bọn họ cũng mặc trang phục cảnh sát, một người đang đi phía trước giơ cao lá cờ đại biểu của đội Trùng Khánh.

Đỗ Long trong lòng khẽ động, thầm nhủ:

- Chẳng lẽ tên khốn kiếp đó cũng đến?

Ánh mắt Đỗ Long hướng đoàn người đang đến, quả nhiên, rất nhanh ánh mắt của hắn liền đón nhận đôi mắt tràn đầy oán giận. Ánh mắt Đỗ Long hơi nhíu lại, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn lại.

Lưu Kế Khôn! Sinh viên hàng đầu của đại học chính trị pháp luật Tây Nam, sư huynh của Thẩm Băng Thanh! Không ngờ y cũng tới tham gia đại hội thi võ cảnh sát toàn quốc!

Hai bên đi qua vẫn quay đầu nhìn chằm chằm đối phương, đến khi bọn Lưu Kế Khôn đi xa, Đỗ Long mới khôi phục bình thường quay lại hỏi Thẩm Băng Thanh:

- Cậu biết anh ta đến? Anh ta biết cậu đến rồi sao?

Thẩm Băng Thanh chần chờ một chút, đáp:

- Ừ… Anh ta gửi tin nhắn cho tôi nói sắp tới, không ngờ… Trùng hợp như vậy, mới đến liền đụng phải.

Đỗ Long nói:

- Đụng mặt thì đụng mặt, cũng không có gì to tát, y có nói muốn tham gia hạng mục gì không?

Thẩm Băng Thanh chần chờ một lúc, nói:

- Anh ta cũng nói là chạy cự ly dài, súng ngắn bắn đĩa, còn có đấm bốc hạng bảy mươi lăm kg…

Đỗ Long hơi sửng sốt, sau đó hắn mỉm cười, Lưu Kế Khôn này rõ ràng là đến có chuẩn bị, xem ra không biết ai đã tiết lộ tin tức Đỗ Long đến dự thi cho y biết. Cho nên y cũng dăng kí tham gia thi ba hạng mục này, một khi đã như vậy, vậy thì ở trong trận đấu đường đường chính chính đánh bại y thôi.

- Xin lỗi…

Thẩm Băng Thanh thấp giọng nói:

- Đợi chút tôi gọi điện thoại nói cho anh ta biết tôi đã có bạn gái.

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Cậu cho rằng như vậy y sẽ buông tay sao? Cậu sẽ hại tiểu Tống đấy, tôi không sao cả, y muốn đấu với tôi thì tôi sẽ chiều theo y.

Thẩm Băng Thanh bất đắc dĩ thở dài, cúi thấp đầu đi thẳng không biết đang nghĩ gì.

Sau khi trở lại khách sạn mọi người bị hạn chế không được tùy tiện ra ngoài, Đỗ Long mang đến hai túi đặc sản Vân Nam, nói hết lời đội phó mới đồng ý. Hắn cùng Thẩm Băng Thanh cầm một bọc lớn đợi trước khách sạn một lúc, một chiếc xe chậm rãi dừng trước mặt hai người, cửa kính xe từ từ hạ xuống, một khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ động lòng người xuất hiện trước mặt hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui