Cảnh Lộ Quan Đồ

Nhạc Băng Phong mỉm cười cúi đầu không nói. Đỗ Long lại cảm giác ở dưới gầm bàn từ phía đối diện có một đôi chân đi tất thò ra, kẹp lấy chân trái của hắn. Lòng Đỗ Long nóng lên, chân phải vội vàng nghênh đón. Hai chân giằng co với chân của Nhạc Băng Phong, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Băng Phong.

Nhạc Băng Phong vì hành vi to gan của mình cảm thấy rất thẹn thùng. Lại cảm thấy chân của Đỗ Long đang vuốt ve trên mu bàn chân mình. Tuy rằng cách lớp tất, nhưng cô vẫn e thẹn hơi nóng. Muốn rút chân về nhưng lại có chút không đành. Cô nhìn lại Đỗ Long, u sầu nói:

- Thật không ngờ làm việc ở xã Mãnh Tú lại nguy hiểm như vậy. Cũng may anh đã điều ra.

Dưới chân Đỗ Long không ngừng hoạt động, miệng lại tự tin nói:

- Thật ra cũng không có gì, làm cảnh sát ở vị trí nào mà chẳng nguy hiểm? Lúc ấy ở xã Mãnh Tú bốn phía đều là kẻ thù, nhưng tôi lại có ý chí chiến đấu sục sôi. Cái kiểu cảm giác này thật sự rất sảng khoái.

Nhạc Băng Phong không nói thêm gì nữa. Cô lẳng lặng nghe Đỗ Long nói về những việc xảy ra xung quanh hắn. Cảm giác chân của Đỗ Long càng lúc càng to gan. Không ngờ men theo chân của cô trượt một đường lên phía trên.

Nhạc Băng Phong vô cùng bình tĩnh kẹp lấy chân của Đỗ Long, trong mắt cô lộ ra vẻ mặt khổ sở. Đỗ Long cười đắc ý, cuối cùng tiến hành lui binh.

Trong bữa cơm Đỗ Long không ngừng ba hoa khoác lác. Tình hình âm thầm xã giao với Nhạc Băng Phong dưới gầm bàn cũng đã kết thúc. Rửa bát gì gì đó là việc của thím Lưu. Đỗ Long đã hiểu được tâm ý của người đẹp. Mong chờ buổi hẹn hò ngày mai. Trong đầu hắn nảy sinh ý định rời đi, vì thế liền cáo từ Nhạc Băng Phong.

Nhạc Băng Phong lái xe đưa bọn họ trở lại nhà khách. Lúc chia tay, Đỗ Long nhân cơ hội bắt tay, nhéo nhéo lòng bàn tay trắng nõn non mềm mại của Nhạc Băng Phong. Dùng sức rung hai cái, rồi mới lên tiếng:

- Hy vọng lần sau gặp lại!

Nhạc Băng Phong càng ngày càng không chịu nổi sự khiêu khích của Đỗ Long. Cô nói nhỏ như muỗi kêu ruồi giống:

- Tôi cũng rất hy vọng... Tạm biệt...


Phía xa có người đang giám sát Nhạc Băng Phong, cho nên Đỗ Long không dám làm gì quá đáng. Hắn buông tay ra, Nhạc Băng Phong cũng lái xe đi như chạy trốn. Đỗ Long xoay người nói với Thẩm Băng Thanh đã đi được một đoạn:

- Băng Thanh, cậu tại sao đi nhanh như vậy, chờ tôi với...

Đêm đó chẳng có việc gì, thủ lĩnh Trì Khánh Trinh chỉ hạn chế mọi người ra ngoài và cấm rượu. Yêu cầu đúng mười một giờ tắt đèn đi ngủ. Những cái khác cũng không có gì.

Sáng sớm hôm sau các tuyển thủ dự thi tập hợp trong hội trường tại phòng họp nhà khách. Trì Khánh Trinh đọc máy móc một số quy tắc thi đấu này nọ, đồng thời khích lệ mọi người cố gắng thi đấu. Trì Khánh Trinh yêu cầu mọi người phải thể hiện bộ mặt của tỉnh Thiên Nam. Những điều như dùng thuốc kích thích hay gì gì đó, một khi tra ra sẽ bị mất chức không lằng nhằng.

Sau khi mở xong hội cổ động viên tinh thần, Trì Khánh Trinh dẫn mọi người đi tham quan trường đại học chính trị pháp luật Bắc Kinh. Buổi chiều lại đến trụ sở huấn luyện cảnh sát để làm quen sân bãi và vận động người chút. Khéo đến mức không thể khéo hơn, bọn họ không ngờ lại gặp đội đại diện của thành phố Trùng Khánh.

Khi mọi người lần lượt đứng ở trước bia bắn nổ súng bàng bàng, Lưu Kế Khôn đi tới trước mặt Thẩm Băng Thanh đang cúi đầu buộc dây giày. Đang định nói chuyện, Đỗ Long đột nhiên cắt ngang giữa hai người, cười nhạt nói với Lưu Kế Khôn:

- Anh Lưu, đã lâu không gặp. Anh cũng đến tham gia đại hội thi đấu võ thuật ư? Không biết đăng ký hạng mục nào? Thật sự muốn cùng anh Lưu trao đổi học hỏi một chút.

Lưu Kế Khôn cũng là người nổi tiếng của hệ thống công an thành phố Trùng Khánh. Gã ta tạm thời đăng ký ba hạng mục, cũng có khả năng tiến vào trận chung kết. Có thể thấy được thực lực của gã ta không tầm thường. Nghe thấy Đỗ Long khiêu khích, Lưu Kế Khôn vẫn không đả động gì. Các đồng sự phía sau gã đều nổi giận. Bọn họ tiến lên vây lấy Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh, nói:

- Anh là ai? Sao dám nói chuyện như vậy với anh Lưu!

Đỗ Long cười nhạt lướt nhìn bọn họ. Lưu Kế Khôn giơ tay cản lại, nói:

- Đây là chuyện giữa tôi với hắn, các cậu tránh ra đi. Chẳng lẽ muốn chịu phạt sao?


Mấy người kia đều lui ra, nhưng vẫn nhìn Đỗ Long như hổ rình mồi. Tỉnh Thiên Nam bên phía Đỗ Long cũng có rất nhiều người ủng hộ. Đám người Lưu Tử Huân thấy tình hình bên này không ổn, bọn họ cũng đều vây đến. Hai bên lấy Đỗ Long và Lưu Kế Khôn làm trung tâm nhanh chóng tạo nên tình cảnh đứng song song.

Đỗ Long ghé sát vào Lưu Kế Khôn, thấp giọng cười nhạo nói:

- Đây đều là anh em thân thiết bị anh lừa gạt giống như lừa Băng Thanh sao?

Lưu Kế Khôn trong mắt lộ ra vẻ tức giận, gã nói:

- Đỗ Long, anh không cần lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Chuyện giữa tôi với anh không nên liên lụy đến người khác.

Đỗ Long cười nhạt nói:

- Đột nhiên lại biến thành quân tử rồi ư? Đáng tiếc là một ngụy quân tử. Có bản lĩnh trước mặt mọi người hãy tuyên bố anh trong sáng! Anh còn nhớ rõ tôi đã cảnh cáo rồi chứ? Anh mà dám chọc Băng Thanh, tôi sẽ khiến cho anh thân bại danh liệt.

Lưu Kế Khôn trong mắt hiện lên một hồi kích động. Chỉ thấy Thẩm Băng Thanh đột nhiên đứng lên, nói với Đỗ Long:

- Đỗ Long, anh không cần phải nói nữa. Anh Lưu, tôi và anh ra ngoài nói vài câu.

Nói xong Thẩm Băng Thanh liền đẩy đám người đi ra ngoài. Lưu Kế Khôn trừng mắt nhìn Đỗ Long, rồi đi theo Thẩm Băng Thanh. Đỗ Long nhìn Thẩm Băng Thanh và Lưu Kế Khôn bỏ đi, hơi nhíu mày. Lúc này Trì Khánh Trinh đã đi tới, hỏi:

- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?


Đỗ Long nói:

- Không có chuyện gì cả, Thẩm Băng Thanh gặp lại bạn hồi đại học. Cho nên đều kích động chút, hai người họ bây giờ đi ra ngoài nói chuyện rồi.

Trì Khánh Trinh rất hiểu Đỗ Long. Y thấy không có chuyện gì xảy ra liền thấp giọng cảnh cáo nói:

- Chú ý một chút, đừng gây chuyện.

Đỗ Long nói:

- Cục trưởng Trì cứ yên tâm, tôi không sẽ gây chuyện đâu.

Trì Khánh Trinh gật đầu, rồi nói vài câu với thủ lĩnh đội đại diện Trùng Khánh. Một lát sau, Thẩm Băng Thanh quay trở lại nói với Đỗ Long:

- Không sao rồi, tôi đã nói rõ ràng với gã ta rồi.

Đỗ Long hỏi:

- Cậu nói thế nào với gã ta?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Dù sao gã ta sẽ không tới làm phiền chúng ta nữa, thế này là đủ rồi.

Đỗ Long nhíu mày nhìn Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh thản nhiên nhìn hắn, Đỗ Long nói:


- Được rồi, giải quyết xong là tốt rồi...

Bởi vì đội đại diện cảnh sát Trùng Khánh tới trước một bước, cho nên bọn họ có thể sớm một bước thích ứng với sân bãi. Lưu Kế Khôn xuất hiện trở lại có vẻ rất bình tĩnh. Lúc đến lượt gã ta đánh đĩa bay, gã ta dùng tay trái nâng súng, vững vàng đánh chín cái đĩa bay đạt thành tích tốt, nhận được toàn trường vỗ tay.

Đỗ Long cưới nhếch miệng. Thành tích chín đĩa bay hắn hoàn toàn không để tâm. Điều khiến hắn khó chịu chính là Lưu Kế Khôn sau khi đánh xong đĩa bay liền liếc mắt về bên này. Gã này rõ ràng là đang khiêu chiến hắn. Thẩm Băng Thanh nói vấn đề gì gì đó đã giải quyết, xem ra vẫn chưa giải quyết được triệt để.

Không biết có phải muốn xem thành tích của đối thủ hay không. Sau khi đội đại diện Trùng Khánh thi xong lại không lập tức rời đi. Bọn họ ở lại gần đó xem đội đại diện tỉnh Thiên Nam luyện tập bắn bia. Trì Khánh Bân thấy thế liền để mọi người bảo tồn thực lực, nhưng Đỗ Long lại có tính toán khác.

- Nếu như hy vọng tôi thắng thì hãy cho tôi sức mạnh!

Lúc sắp đến lượt Đỗ Long hắn liền nói với Thẩm Băng Thanh, đồng thời tay phải của hắn duỗi ra trước mặt Thẩm Băng Thanh.

Thẩm Băng Thanh giơ tay dùng sức nắm chặt tay của Đỗ Long và nói:

- Cố lên!

Bọn Thạch Siêu Vũ, Lưu Tử Huân cũng đều lần lượt bắt tay. Đỗ Long nói với bọn họ:

- Mọi người bắt tay chồng lên nhau, nhắm mắt lại. Trong lòng đếm bốn tiếng, sau đó lớn tiếng hô 'Tất thắng! Về sau đều dùng cách này để cổ vũ cho nhau. Mọi người thấy thế nào?

Thạch Siêu Vũ và Lưu Tử Huân đều nói:

- Không thành vấn đề! Thẩm Băng Thanh cũng gật đầu. Sau đó tám cánh tay từng cái từng cái xếp chồng lên nhau…

Lòng Đỗ Long đột nhiên giãn rộng ra...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận