Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long lập tức nói:

- Giám đốc Trì, lần này tôi báo danh ba môn thi, nếu đều giành giải nhất thì liệu có thể thăng liên tiếp ba cấp không?

Trì Khánh Trinh cười nói:

- Tên tiểu tử cậu lại muốn ăn một phát béo ngay à? Nâng liên tiếp ba cấp? Vậy chẳng phải là cậu muốn lên làm thanh tra cảnh sát nhị cấp à? Theo như tôi nhớ thì hình như chưa từng có thanh tra cảnh sát trẻ như vậy đâu, cậu cần phải cố gắng lên.

Tinh thần phấn chấn, Đỗ Long cúi chào ông ta, nói:

- Giám đốc Trì cứ yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài!

Trì Khánh Trinh cười vỗ vỗ vai hắn, nói:

- Đi đi, sắp bắt đầu trao giải rồi, hãy hưởng thụ vinh dự của cậu đi.

Nghi thức trao giải bắt đầu, dưới ánh mắt chăm chút quan sát của mọi người, Đỗ Long đã bước lên bục nhận giải, đón nhận huy trương do Thứ trưởng công an Lư Dũng Siêu trao tặng. Thứ trưởng vô cùng tán dương thành tích của Đỗ Long, khi đeo huy chương vào cổ cho hắn, rồi bắt tay, ông ta nói:

- Đỗ Long, cậu thể hiện rất khá, nghe nói cậu báo danh ở ba môn thi, cần phải tiếp tục cố gắng giành thành tích tốt nhất nhé.

Đỗ Long cúi chào bày tỏ thái độ, Trì Khánh Trinh hài lòng bước đi, Đỗ Long quay người đưa tay phải về phía Lưu Kế Khôn, mỉm cười nói:

- Lưu sư huynh, cảm ơn sự cổ vũ của anh, nếu không có sự khích lệ ấy, tôi cũng không thể có được thành tích tốt như thế này.


Lưu Kế Khôn cười khổ sở, nói:

- Cậu cứ cố nói móc tôi đi, thực lực của cậu quả thật rất mạnh, trận này tôi thua tâm phục khẩu phục. Nhưng tôi sẽ không từ bỏ đâu, chúng ta còn hai trận nữa, ai có thể cười sau cùng giờ cũng chưa thể nói trước được.

Khi tay hai người tiếp xúc với nhau, Đỗ Long cảm nhận được suy nghĩ của Lưu Kế Khôn. Người này dù có vấn đề về nhân phẩm, nhưng vừa rồi lời anh ta cũng không phải không có căn cứ, hắn cười đáp:

- Tôi nói thật lòng đấy, chuyện kia không nói đến nữa, Lưu sư huynh thật sự là một đối thủ khiến người ta tôn trọng.

Ánh mắt phức tạp của Lưu Kế Khôn nhìn Đỗ Long một cái, nói:

- Cậu cũng vậy…

Sau khi nghi thức trao giải kết thúc, buổi thi đấu hôm nay cũng kết thúc, giải thưởng được chia đều các tỉnh. Tỉnh Thiên Nam trước đây rất hiếm khi đứng trong bảng xếp hạng, nhưng giờ đã giành giải nhất coi như là đã bớt vận đen đi đôi chút.

Trì Khánh Trinh rất vui vẻ, sau khi báo về tỉnh ông ta vui mừng tuyên bố muốn đưa mọi người tới khách sạn Kim Đế ăn mừng.

Bỗng nhiên Đỗ Long nhìn thấy người thanh niên ngày hôm qua, hắn nói với Trì Khánh Trinh một tiếng rồi đến trước mặt Đàm Duyệt nói:

- Anh thấy giờ phải làm sao? Lãnh đạo của chúng tôi muốn đưa chúng tôi đi uống rượu chúc mừng. Nếu tôi không đi e không được hợp lý cho lắm.

Đàm Duyệt nói:

- Chúc mừng cậu giành giải nhất, cậu chờ một chút, tôi đi xin chỉ thị…


Đàm Duyệt đi qua một bên gọi điện thoại, thông tin nhanh chóng được phản hồi lại, một lát sau, Đàm Duyệt đi trở lại, nói với Đỗ Long:

- Cậu đi chúc mừng đi, nhưng đừng uống quá nhiều rượu, đúng tám giờ tôi tới đón cậu.

Nói xong Đàm Duyệt liền xoay người đi, Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Nhạc Băng Phong, điện thoại đã kết nối, nhưng không ai nghe máy. Đỗ Long thở dài, quay trở lại với đoàn đại biểu tỉnh Thiên Nam tỉnh để đi chúc mừng, Trì Khánh Trinh vừa hạ lệnh, mọi người đều lên xe cả. Chiếc xe buýt hướng về khách sạn Kim Đế, đơn vị liên quan của văn phòng thường trú tỉnh Thiên Nam ở Bắc Kinh.

Người đầu tiên Đỗ Long gọi điện báo tin mừng khi lên tới xe là Bạch Tùng Tiết. Dù ông ta đã biết thành tích nhưng ý nghĩa của cuộc điện thoại này không giống với của Trì Khánh Trinh, ông ta rất vui vẻ, nói với Đỗ Long:

- Tiểu tử ngoan, tiếp tục cố gắng nhé, nếu giành ba giải nhất ta sẽ đích thân mở tiệc mừng công khen ngợi cháu.

Đỗ Long cười ha ha nói:

- Bác trai, nếu cháu thực sự giành ba giải nhất, sẽ có khen ngợi như thế nào ạ? Có thể thăng liền ba cấp bậc không?

Bạch Tùng Tiết nói:

- Cháu thật biết tưởng tượng, nhưng không thực tế. Cháu còn trẻ tuổi như thế thăng lên đến cảnh ti tam cấp là đã quá lắm rồi, nếu có chiến công lớn thì còn được, còn thanh tra cảnh sát thì… Cháu đừng nên tưởng tượng nữa. Ngoan ngoãn cố gắng giành vinh dự về tay mình đi rồi nói sau, đến cả Tiên nhi cũng nói sẽ thưởng cho cháu đấy, cháu còn muốn gì nữa nào?

Đỗ Long cười hi hi, ngay sau đó giọng Bạch Tùng Tiết giọng thay đổi hẳn, ông trầm giọng nói:

- Đỗ Long, còn nhớ lần trước khi Tiên nhi bị bắt cóc, còn có một nữ cảnh sát cũng bị bắt cóc, cháu tới Bắc Kinh chắc không gặp mặt cô ta chứ? Thỉnh thoảng cháu lăng nhăng ta có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng cháu cũng phải xem đối phương. Cô gái đó không phải là người cháu có thể qua lại, tốt nhất cháu nên tránh xa cô ta một chút. Đây không phải cảnh cáo, mà là lời khuyên của người làm bề trên, ta thật sự không muốn Tiên nhi vì chuyện này mà phải buồn phiền.


Đỗ Long thầm nghĩ lời cảnh cáo này đã tới hơi muộn rồi, hắn vâng vâng đồng ý. Bạch Tùng Tiết dù có nghe ra hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng cũng chẳng còn cách nào. Con gái ông ta vẫn một lòng với Đỗ Long, thậm chí biết rõ hắn là cái kẻ háo sắc cũng không thay đổi ước nguyện ban đầu. Thực không biết Đỗ Long cho con bé ăn thứ thuốc mê gì…

Sau khi nói chuyện với Bạch Tùng Tiết xong đến lượt gọi điện cho Bạch Nhạc Tiên. Sau khi báo tin vui, Đỗ Long thành thật thừa nhận đã gặp Nhạc Băng Phong, nhưng lúc Bạch Nhạc Tiên vòng vo hỏi chuyện khi gần nhau bọn họ đã tiến xa hơn chưa thì Đỗ Long cắn chặt răng nhất quyết không khai báo.

Bạch Nhạc Tiên không hoài nghi, cô cho biết mình đã làm xong thủ tục điều động rồi, đợi Đỗ Long từ Bắc Kinh trở về, cô có thể cùng Đỗ Long tới thành phố Lỗ Tây báo cáo.

Những người đã hoàn thành thi đấu có thể uống thoải mái nhưng mấy người vẫn chưa thi xong như Đỗ Long thì phải hạn chế. Không cần tới hắn từ chối rượu mời, Trì Khánh Trinh đã thay hắn chặn lại không ít những ly rượu không ngừng được đưa tới.

Uống, rồi uống, Đỗ Long thấy cũng sắp đến tám giờ, hắn giả vờ đi vệ sinh rồi trốn ra ngoài. Hắn cũng không muốn tới gặp Trì Khánh Trinh xin phép, giải thích, dù sao thì giờ trong mắt Trì Khánh Trinh hắn cũng là bảo bối. Chỉ cần giành về cho ông ta hai giải nhất nữa thì đảm bảo sẽ chẳng có vấn đề gì cả.

Xuống tới tầng một Đỗ Long nhìn thấy Đàm Duyệt ngồi trên sô pha ở một góc của đại sảnh khách sạn. Thấy hắn xuất hiện, Đàm Duyệt đứng lên nói với hắn:

- Cậu vẫn rất đúng giờ, đi theo tôi.

Khi cùng Đàm Duyệt sóng vai đi ra khỏi khách sạn, Đỗ Long hỏi:

- Đại ca, xưng hô thế nào đây? Anh biết tôi tên Đỗ Long, còn tôi vẫn chưa biết anh tên gì?

Đàm Duyệt trả lời ngắn gọn:

- Đàm Duyệt.

Đỗ Long cười nói:

- Hóa ra là anh Đàm. Anh Đàm này, các anh thuộc bộ ngành nào? Vệ sĩ Trung Nam Hải à?


Đàm Duyệt đáp:

- Không phải, cũng không có đơn vị đó.

Đỗ Long cười nói:

- Vậy là đơn vị nào?

Đàm Duyệt lạnh nhạt nói:

- Cậu nói nhiều thật đấy, xin đừng dò hỏi chuyện quốc gia cơ mật nữa!

Đỗ Long cười khổ nói:

- Được rồi, vậy tôi không hỏi nữa.

Chiếc Buick trơn nhẵn màu đen đỗ ở cửa khách sạn, Đàm Duyệt mở cửa sau xe, sau khi Đỗ Long lên xe, Đàm Duyệt ngồi vào vị trí gần ghế lái. Người lái xe nghiêng đầu lại, giơ bàn tay đầy vết chai về phía Đỗ Long, nói:

- Chào Đỗ Long, tôi là Vương Thăng, rất hân hạnh được gặp cậu.

Đỗ Long vui vẻ bắt tay Vương Thăng, cười nói:

- Tôi cũng rất hân hạnh được biết hai anh…

Đỗ Long cũng không buông tay ra luôn, hắn cảm nhận tư duy của Vương Thăng đồng thời cười với anh ta rồi nói:

- Chắc đôi tay này của anh Vương đã cầm súng rất nhiều năm rồi nhỉ? Nhìn những vết chai dày này, các anh thuộc đơn vị nào vậy? Vừa rồi anh Đàm nói đây là cơ mật quốc gia, không biết có phải thật không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận