Cảnh Lộ Quan Đồ

Bốn người trở lại trước lầu, Đoàn Huệ Minh nhìn thấy Ngô Tuyết Mai thì vui mừng ra chào đón, anh ta nói:

- Tuyết Mai, cô không sao chứ? Thằng nhóc đó có ức hiếp cô không?

Ngô Tuyết Mai lườm anh ta một cái nói:

- Anh nói bậy bạ gì đó, chỉ dựa vào mấy tên khốn khiếp đó thì có thể làm gì tôi chứ?

Quan hệ giữa Đoàn Duệ Minh và Ngô Tuyết Mai rất tốt. Nên sau khi bị mắng,Đoàn Duệ Minh cũng chỉ cười ngập ngượng.

Hạ Hồng Quân tiếp tụcbảo anh ta đứng canh ở cửa. Đoàn Duệ Minh biết nói tiếng ở đây. Vả lại người trong tay trùm buôn ma túy rất đông, đổi người cũng rất nhanh chóng nên sẽ không lo bị phát hiện. Huống hồ bây giờ cũng muộn rồi, để Đoàn Duệ Minh đứng canh ở đó chỉ là để đề phòng bất trắc mà thôi.

Hai mẹ con Cơ Dã Diệu Tử quả thật rất biết nghe lời, còn Cát Quân nhìn thấy Ngô Tuyết Mai bình yên vô sự đi vào thì liền trợn tròn mắt lên. Gã tathực sự không hiểu được, chính mình đã dặn đi dặn lại, không có ám hiệu thì không cho phép bất cứ kẻ nào tiếp cận nữ tù binh đó...

Có nhiều người thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Đỗ Long bảo Đông Lâm và Hạ Hồng Quân đến phòng y tế tìm thuốc.. Tên bác sĩ mà Cát Quân bắt về cũng không hỏi nhiều,không có chuyện dính dáng đến y đã là tốt rồi.

Đỗ Long biến phòng ngủ của Cát Quân thành phòng phẫu thuật lâm thời. Mấy chụp đèn treo thắp sáng, miễn cưỡng cũng có thể coi là đèn mổ.


Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Hạ Hồng Quân cũng mang theo ít đồ trỏe lại. Mọi việc đều thuận lợi khiến người ta khó có thể tin được. Nhưng Đỗ Long biết rằng đây là điều đương nhiên, có hắn ở đây thì sẽ không có chuyện gì là không thuận lợi cả.

Ca phẫu thuật của Lương Kiến Vinh cũng rất thuận lợi. Dưới sự trợ giúp của hai mẹ con Cơ Dã Diệu Tử và Điền Trung Phương Tử, Đỗ Long rửa sạch và khử trùng miệng vết thương của Lương Kiến Vinh, thậm chí còn băng kín lại. Nhìn bộ dạng hắn khâu lại đoạn ruột bị đứt của Lương Kiến Vinh, trong lòng hai mẹ con Cơ Dã Diệu Tử đều âm thầm kinh ngạc. Cho dù là bác sĩ ngoại khoa chính quy ở bệnh viện, mà còn trẻ như Đỗ Long đều không thể thực hiện ca phẫu thuật một cách thuần thục như thế được. Đỗ Long còn trẻ như vậy, sao hắn lại làm được.

Đỗ Long dường như không chú ý tới sự kinh ngạc của hai người, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để phẫu thuật. Thật ra đối với phẫu thuật mà nói thì điều đáng khen nhất chính là ở một chữ nhanh mà thôi, nếu lọt vào tầm mắt của chuyên gia thực sự thì chắc chắn sẽ bị coi là vụng về.

Nhìn thấy Đỗ Long buông dụng cụ bắt đầu rửa tay, hai mẹ con Cơ Dã Diệu Tử liếc mắt nhìn nhau. Cơ Dã Diệu Tử đột nhiên đi về phía Đỗ Long. Dường như sau lưng Đỗ Long mọc mắt nên mới chú ý tới hành động của Cơ Dã Diệu Tử, hắn đột nhiên nói:

- Vừa rồi các cô không có hành động thiếu suy nghĩ nào cả. Điều này rất tốt, đáng được khích lệ. Hiện tai, cô muốn cầu xin tôi thả hai người sao?

Trong lòng Cơ Dã Diệu Tử rất kinh ngạc, cô ta dừng lại, bỏ khẩu trang xuống, lộ ra vẻ mặt buồn bã, nói:

- Cảnh sát Đỗ, cầu xin anh, tha cho mẹ con chúng tôi đi. Mèo rừng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng tôi đâu, hắn sẽ giết chúng tôi mà không hề do dự. Cảnh sát Đỗ, Mèo rừng rất tín nhiệm anh, chỉ cần anh nói giúp chúng tôi, Mèo rừng chắc chắn sẽ nghe lời anh.

Đỗ Long xoay người, thản nhiên cười lạnh, hắn nói:


- Thả các cô sao? Hai mẹ con cô giúp nhóm Sơn Khẩu mua thuốc phiện, trực tiếp hoặc gián tiếp hại chết bao nhiêu người, trong đó bao gồm rất nhiều người Hoa. Dựa vào cái gì mà tôi phải nói giúp các cô?

Cơ Dã Diệu Tử nói:

- Tôi biết, cảnh sát Đỗ không cố chấp như Mèo rừng. Chỉ cần tôi có thể đưa ra điều kiện, cảnh sát Đỗ sẽ giúp chúng tôi, tôi nói có đúng không?

Đỗ Long nhướn mày, hắn nói:

- Thật không ngờ, cô lại nhìn thấu tôi nhanh như vậy. Chỉ cần cô có thể đưa ra điều kiện trao đổi khiến tôi hài lòng, tha mạng chó cho hai người cũng không phải là chuyện không được. Nhưng hiện tại hai người không có thứ gì cả, các cô dựa vào cái gì để trao đổi với tôi?

Cơ Dã Diệu Tử giật mạnh một cái, áo khoác trắng trên người liền tuột xuống, không ngờ trong áo khoác trắng lại không mặc gì cả. Cơ Dã Diệu Tử làm tư thế đưa tay mân mê người, tận tình bày ra trước mặt Đỗ Long dáng người của cô. Cười híp mắt, dùng giọng nói cực kỳ hấp dẫn nói:

- Cảnh sát Đỗ, anh xem...Tôi... Có đủ tư cách hay không?

Đỗ Long nhìn cơ thể với những đường cong duyên dáng của cô. Cô đã có con gái lớn như vậy, ít nhất cũng ba mươi tuổi rồi. Tuy nhiên từ vẻ bề ngoài thì lại không nhìn ra được, dáng người còn rất đẹp. Cơ Dã Diệu Tử thấy hắn mê đắm nhìn mình trong lòng không khỏi đắc ý. Nhưng Đỗ Long lại nhanh chóng bĩu môi, lắc đầu nói:


- sPhụ nữ đẹp hơn cô tôi gặp nhiều rồi. Chỉ dựa vào cô, làm chó cái mười năm cho tôi cũng không xứng để tôi lãng phí một lần ân tình quý giá.

Mặt Cơ Dã Diệu Tử nhất thời cứng ngắc, cô vẫn hài lòng với cơ thể của mình. Mặc dù chỉ có chút tỳ vết rất nhỏ...Nhưng cũng được coi là cấp cao nhất trong số phụ nữ hàng đầu của Nhật Bản rồi. Không ngờ trước mặt một tên cảnh sát nhỏ bé này lại nhận được sự nhục nhã như vậy.

Cơ Dã Diệu Tử biết rằng Đỗ Long không phải là không thèm nhỏ dãi cơ thể cô. Hắn cũng giống Cát Quân, chính là muốn có thêm nhiều ưu đãi mà thôi.

Hiện giờ thời gian cấp bách, Cơ Dã Diệu Tử không có nhiều thời gian đôi co với Đỗ Long. Đợi Mèo rừng phát hiện thời gian phẫu thuật đã sớm chấm dứt, thì cô ta sẽ không còn thời gian dụ dỗ Đỗ Long nữa.

Vì thế Cơ Dã Diệu Tử mãnh liệt cắn răng một cái, vẫy Điền Trung Phương Tử đang đứng phía sau, nói:

- Thêm Phương Tử nữa thì đủ rồi chứ? Tuy nhiên...Có một điều kiện, màng trinh của Phương Tử không thể bị phá. Anh có thể chơi nhiều kiểu, thậm chí nó có thể giúp anh thổi kèn. Nhưng hai động phía dưới của nó anh nhất định không được phá, bằng không nếu bị chồng tôi phát hiện... Ông ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào phái người đi giết anh!

Đỗ Long nhìn về phía Điền Trung Phương Tử, nói:

- Phái thêm người đến để ta thưởng thức thì tốt, có điều phụ nữ chỉ có thể nhìn mà không được ăn thì thật mất hứng...Bé cưng mau cởi quần áo, để anh nhìn xem em có đủ tư cách hay không...

Hai tay Điền Trung Phương Tử giữ lấy cúc áo khoác trắng, vẻ mặt có chút không cam tâm. Tuy rằng lúc nào ả cũng chuẩn bị sẵn tâm lý hiến than, nhưng ả chưa từng nghĩ người đầu tiên mà ả hiến thân lại là người Hoa.


- Phương Tử, đừng do dự nữa!

Cơ Dã Diệu Tử thúc giục nói.

Điền Trung Phương Tử cắn răng, cởi bỏ cúc áo trên áo khoác trắng. Hai vai chấn động, áo khoác trắng lập tức theo da thịt mềm nhẵn của ả tuột xuống.

Giống như Cơ Dã Diệu Tử, Điền Trung Phương Tử sớm đã chuẩn bị kỹ càng, phía trong áo khoác đều không mặc gì cả. Hai mẹ con xinh đẹp giống như hai chị em đứng cùng nhau. Cơ thể Cơ Dã Diệu Tử tròn trịa đầy đặn, tràn đầy gợi cảm. Còn cơ thể Điền Trung Phương Tử thì tràn đầy sức sống, đều là bộ dạng khiến người ta mê người.

Ánh mắt Đỗ Long không ngừng quơ tới quơ lui trên người hai mẹ con, dường như đang so sánh khuyết điểm của hai người. Điền Trung Phương Tử xấu hổ lấy tay che nụ hoa trước ngực. Cơ Dã Diệu Tử thì hào phóng hơn. Cô đến ôm bả vai Điền Trung Phương Tử dành cho Đỗ Long một nụ cười tràn đầy sự hấp dẫn, sau đó nói:

- Thế nào? Hai mẹ con tôi cùng nhau hầu hạ anh, như thế đã đủ chưa?

Trên mặt Đỗ Long nở nụ cười xấu xa, hắn nói:

- Điều này...Phải thử trước đã rồi mới nói...

Nơi đây là phòng ngủ của Cát Quân, Cơ Dã Diệu Tử lôi kéo Điền Trung Phương Tử lên giường. Cô ta vểnh cặp mông đầy đặn lên, quay đầu lại tràn đầy hấp dẫn mà nói:

- Anh còn chờ gì nữa? Mau tới đây đi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận