Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long mỉm cười nói với Dương Xương Hiền:

- Đội phó Dương quá khen rồi, tôi nhìn thì có vẻ còn trẻ chút, nhưng để có thể lên làm chức đại đội trưởng này thì không thể chỉ dựa vào sự ưu ái của lãnh đạo, cái quan trọng là phải dựa vào năng lực của bản thân. Nếu mọi người không tin thì bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra.

Dương Xương Hiền nhìn bàn tay đang giơ ra của Đỗ Long không tránh khỏi tự lẩm bẩm. Gã đương nhiên là biết năng lực của Đỗ Long rồi. Không lâu trước đó hắn còn đoạt giải Tam Quan Vương trong cuộc thi đấu võ toàn quốc, đem lại vinh dự to lớn cho tỉnh Thiên Nam, đây là việc khiến cho toàn tỉnh phải noi theo học tập, sao gã lại không biết chứ? Nghe thấy những lời nói ngoài mềm nhưng trong cứng của Đỗ Long, Vương Xương Hiền biết mình đã chọc giận hắn rồi, đợi lát nữa khi bắt tay, người chịu thiệt thòi chắc chắn sẽ là gã.

Vương Xương Hiền quyết định chắc chắn, đưa tay ra bắt tay Đỗ Long, nhưng Đỗ Long lại không dùng bao nhiêu lực, chỉ thản nhiên cười nói:

- Đội phó Dương vội vội vàng vàng dẫn người đi ra, không lẽ lại có nhiệm vụ gì khẩn cấp? Nếu vậy thì tôi cũng không làm chậm trễ thời gian của Đội phó Dương nữa.

Vương Xương Hiền đúng là nhận được chỉ thị đem người ra để ra uy với Đỗ Long. Nếu như hôm nay ra uy mà cũng không thành, thì đổi lại chính bản thân gã muốn xuống đài cũng không được rồi, một cảnh sát còn trẻ đứng sau gã nhanh trí nói:

- Đội phó, hay là tôi đem người đi xử lí vụ kia cho, còn anh ở đây tiếp đón Đại đội trưởng Đỗ?

Dương Xương Hiền cũng ngay lập tức mượn cái cớ xuống thang, nói:

- Được, các cậu đi đi, Trưởng phòng Cổ, Đỗ…

Gã chần chừ một lát, Đỗ Long không khách khí như Đường Minh Hoa, hắn cứ đứng đó cười mà không tiếp lời, cuối cùng Dương Xương Hiền lại phải cắn răng nói:

- Đại đội trưởng Đỗ, chúng ta đi vào rồi nói chuyện tiếp vậy.


Dương Xương Hiền đưa bọn Đỗ Long vào trong, Đỗ Long hỏi:

- Cái cậu vừa nãy thật là cơ trí, cậu ta tên là gì vậy? Là tâm phúc của anh à?

Gã nghe thấy vậy trong lòng vô cùng lo lắng, vội đáp:

- Cậu ấy là Triệu Thông Quốc, quả thật cũng rất thông minh…

Lúc này Dương Xương Hiền đó đi qua một phòng làm việc, gã mở cửa, quát người trong phòng:

- Mọi người thông báo cho nhau tất cả có mặt tại phòng họp trên tầng, chuẩn bị nghênh đón đại đội trưởng đến nhậm chức!

Từ cửa sổ nhìn vào, Đỗ Long thấy trong phòng tổng cộng có 17, 18 người, hắn thuận miệng hỏi:

- Đội phó Dương, đại đội của chúng ta có tất cả bao nhiêu người?

Dương Xương Hiền đáp:

- Nếu tính cả nhân viên văn phòng thì có tất cả hơn 200 người, nhưng chỉ có hơn 80 người là có thể nhận trang bị ra ngoài thi hành pháp luật. Họ được phân thành 4 trung đội, mỗi trung đội có khoảng 20 người do mấy Đại đội phó phụ trách.


Câp dưới bỗng dưng có nhiều người như vậy, hắn không khỏi có chút cảm thán, thuận miệng hỏi lại:

- Vài Đại đội phó cơ à? Rốt cuộc là có bao nhiêu Đại đội phó?

Dương Xương Hiền nói:

- Vốn là phải có bảy Đại đội phó nhưng bây giờ mới có bốn thôi, nghe nói sắp tới sẽ có một người nữa được điều tới, vậy là có năm, còn ba chỗ trống tạm thời vẫn chưa được sắp xếp…

Gã đang muốn tiến cử hai người có mối quan hệ khá tốt với mình thì Đỗ Long đã giành nói trước:

- Vậy à? Vừa hay tôi cũng muốn tiến cử với Cục trưởng hai nhân tuyển thích hợp.

Dương Xương Hiền trong lòng chùng xuống, Đại đội trưởng mới cũng thật là không khách khí gì cả, không ngờ vừa tới đã đoạt quyền. May mà gã đã sớm có chuẩn bị, nếu không thì đã công dã tràng rồi.

Gã đưa Đỗ Long đến lầu ba, nói:

- Bây giờ vẫn còn mấy phòng làm việc còn trống, trong đó căn phòng có vị trí tốt nhất này là của nguyên Đại đội trưởng sử dụng, Đại đội trưởng Đỗ xem thử xem có hợp không?


Gã đẩy cửa một phòng, căn phòng hướng về phía Nam, quay lưng về hướng Bắc, ánh sáng và thông gió đều rất tốt, trang hoàng cũng khá đẹp, bàn làm việc rộng rãi và chiếc ghế bọc da thật cũng là đồ mới.

Ánh mắt Đỗ Long quét một lượt khắp phòng làm việc, gật đầu nói:

- Căn phòng này rất tốt, nhưng mà… những đồ này nhìn sao vẫn còn mới vậy? Hình như chưa từng sử dụng qua, chuyện này là thế nào vậy?

Dương Xương Hiền giải thích:

- Đây đều là đồ mà Đại đội trưởng trước để lại, khi các toà nhà làm việc trang hoàng và thay thiết bị mới thì anh ta lại tham ô kiếm lời riêng, đến khi việc trang hoàng hoàn tất thì người cũng bị bắt, lúc những đồ này được đưa tới thì anh ta cũng không còn cơ hội mà dùng nữa rồi. Nếu anh không thích thì để tôi gọi người đến chuyển đi.

Đỗ Long nói:

- Thôi vậy, cứ để đấy đi, phòng làm việc mà thoải mái thì hiệu quả công việc cũng sẽ cao mà. Sao ở đây lại không có máy tính? Công việc của tôi phải dùng rất nhiều đến máy tính, không phải là đại đội không dự toán về phương diện này chứ?

Dương Xương Hiền nói:

- Cái này…đương nhiên là tính đến rồi, vốn là có một cái máy tính nhưng…

Hắn hỏi:

- Bài trí quá xa hoa? Cũng là do tiền nhiệm để lại à?

Dương Xương Hiền gật đầu, Đỗ Long cười nói:


- Mua mà không dùng là lãng phí, máy tính giảm giá cũng rất nhanh, bán đồ cũ cũng chẳng đáng mấy đồng, chuyển đến đây đi, bảo kĩ thuật viên ngay lập tức lắp đặt hệ thống và mạng, sau này tôi phải dùng đến…Bây đi xem các phòng khác, Băng Thanh, các cậu cũng chọn cho mình một phòng tốt chút đi.

Lúc này ba Đại đội phó cùng các Chính trị viên đều đã nghe thông báo, vội vàng chạy tới, chào hỏi và bắt chuyện với hắn.

Ba Đại đội phó ngoài mặt thì rất nhiệt tình nhưng trong lòng thì có chút khinh thường Đỗ Long. Tất cả bọn họ đều có tính toán riêng mình. Chỉ có Chính trị viên khoảng 30 tuổi kia là có vẻ thực lòng một chút. Cái này cũng có chút ngoài dự đoán của hắn.

Vị Chính trị viên tên là Tống Tường Bình, ba vị Đại đội phó là Hồ Thông Viễn, Phùng Trọng Bằng và Hoàng Lễ Đạt. Hắn nhớ kĩ tên cũng như bộ dáng của bọn họ. Lúc đó Thẩm Băng Thanh cũng đã chọn được phòng làm việc của mình, cách phòng của Đỗ Long hơi xa bởi vì ngoài căn phòng tốt nhất của Đỗ Long thì những phòng tốt khác đều bị bọn Hồ Thông Viễn chiếm mất rồi.

Thạch Siêu Vũ và Hoàng Hoa Lương được điều tới với chức danh là đội viên, tuy rằng hắn có ý định đề bạt hai người bọn họ làm Đại đội phó, nhưng việc này cũng chưa được chắc chắn nên họ cũng không chọn phòng, tránh người khác nói ra nói vào.

Mọi người làm quen với nhau xong thì cùng đi tới phòng họp ở lầu hai. Trong phòng họp, mọi người đã tề tựu đông đủ, ngoại trừ những người có việc không đi được thì hầu như tất cả đều có mặt.

Đầu tiên Chính trị viên Tống Tường Bình đi lên bục, tạo tư thế để mọi người hoan nghênh Đại đội trưởng mới nhậm chức lên phát biểu.

Đỗ Long bước lên bục phát biểu trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đầu tiên là tự giới thiệu bản thân, sau đó là bày tỏ mình sẵn sàng sát cánh cùng mọi người, sẽ làm tốt công việc của Đại đội trị an…

Ngay sau đó hắn giới thiệu Đại đội phó mới đến Thẩm Băng Thanh với tất cả mọi người…

Sau khi mọi người đều làm quen với nhau xong, hắn mời Tống Tường Bình giới thiệu cho mình một chút về tình hình cụ thể hiện giờ của Đại đội trị an thành phố Lỗ Tây, thế là Tống Tường Bình lại bắt đầu nói tiếp.

Đại đội trị an thành phố Lỗ Tây cũng giống như Đại đội trị an của những nơi khác, là cơ quan công an với đội ngũ chuyên nghiệp được thành lập nhằm duy trì sự yên ổn của xã hội, sự thanh bình cho khu vực, sự bình yên cho nhân dân, động thái của xã hội và quản lí hộ tịch, phê duyệt hộ khẩu cũng như thống kê dân số.

Từ số lượng các Đại đội phó lên đến 8 người là có thể thấy được trách nhiệm của Đại đội trị an phức tạp hơn nhiều so với đội điều tra hình sự, trách nhiệm chính của Đại đội trị an là tổ chức, chỉ đạo công việc trị an, phụ trách giữ gìn an ninh trật tự trong phạm vi toàn thành phố; phòng ngừa, phát hiện và ngăn chặn các hành vi vi phạm pháp luật, phạm tội; nắm chắc và phân tích mọi động thái trị an xã hội của toàn huyện; nghiên cứu và vạch ra những dự phòng, các đối sách xét xử; xét xử các vụ án, các tai nạn trị an lớn; xử lí một cách thỏa đáng các vụ án mang tính quần thể, tính bộc phát…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận