Cảnh Lộ Quan Đồ

Triệu Thông Quốc quyết định chắc chắn, nói:

- Được, tôi sẽ đi chấp hành nhiệm vụ. Tôi tính dẫn theo Trương Chấn Nghiệp, Triệu Tinh Thần và Tôn Bằng Hạc, Chu Hải Quân cùng đi. Bọn họ đều là người đáng tin cẩn.

Đỗ Long nói:

- Dẫn cả Thạch Siêu Vũ và Hoàng Hoa Lương đi, bọn họ là người tôi mới đưa tới. Lạ mặt hơn nữa tuyệt đối không có quan hệ với bọn người phá phách cướp bóc. Bọn họ xuất thân là cảnh sát hình sự, không quen lắm với loại nhiệm vụ này, cậu chỉ bảo một chút nhé.

Triệu Thông Quốc nghe thấy Đỗ Long dường như khá coi trọng mình, cậu ta phấn chấn nói:

- Vâng, tôi sẽ mau dẫn dắt bọn họ thành người giỏi giang. Đại đội trưởng anh còn có dặn dò gì không? Nếu như không có, tôi phải đi chấp hành nhiệm vụ.

Đỗ Long nói:

- Đi đi, hy vọng có thể mau chóng nghe được tin tức tốt từ cậu.

Sau khi Triệu Thông Quốc đi rồi, Đỗ Long đi ra văn phòng. Chỉ thấy Triệu Thông Quốc từ trong nhà xe lái một chiếc xe ra, bọn Thạch Siêu Vũ Hoàng Hoa Lương đều lên xe. Khi xe kêu loa đi ra từ trong nhà xe, Dương Xương Hiền và Phùng Trọng Bằng đều lần lượt từ phòng làm việc đi ra. Dương Xương Hiền vẫn nhịn được, Phùng Trọng Bằng lại lớn tiếng hỏi:

- Triệu Thông Quốc, các cậu đi đâu vậy?

Triệu Thông Quốc ngẩng đầu nhìn lên. Không đợi cậu ta mở miệng, Đỗ Long đã trả lời thay:

- Tôi bảo bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ. Vừa mới nhận được tin tức, toà án thành phố bên kia có người gây rối.


Hồ Thông Viễn mở miệng hỏi:

- Vậy sao? Tại sao tôi không biết nhỉ?

Dương Xương Hiền cười nói:

- Anh Hồ, anh đang trách tôi không thông báo cho anh sao? Đây là công việc của tôi mà.

Hồ Thông Viễn ha hả cười nói:

- Anh Dương anh chớ căng thẳng, tôi không có ý định đoạt công việc của anh. Tuy nhiên nếu sự việc xảy ra ở gần toà án, tôi cũng không thể không quan tâm. Như vậy đi, tôi cũng gọi mấy người đi cùng với bọn họ.

Đỗ Long nói:

- Không cần, cũng chỉ là mấy người nhà không phục phán quyết tụ ở trước cửa tòa án kháng nghị, cảnh sát toà án nổi lên chút xung đột nhỏ. Chẳng lẽ bọn Triệu Thông Quốc ngay cả chút chuyện này đều làm không xong sao?

Phùng Trọng Bằng thần sắc khẽ biến, gã nói:

- Đại đội trưởng nói đúng đấy. Anh Hồ anh cũng đừng làm điều thừa. Đi, đến phòng làm việc của tôi, tôi có một chuyện muốn thương lượng với anh một chút.

Phùng Trọng Bằng và Hồ Thông Viễn đi vào văn phòng. Ánh mắt của Đỗ Long nhìn lại Dương Xương Hiền, ánh mắt hai người chạm trên không trung. Mặc dù không nói chuyện, nhưng hai người dường như hiểu rõ ý nghĩ của đối phương. Sau khi khẽ mỉm cười, đều tự xoay người đi vào phòng làm việc của mình.

Phùng Trọng Bằng đóng cửa phòng làm việc lại, gã khẩn trương nói:


- Anh Hồ, tình hình không đúng rồi. Tiểu tử Triệu Thông Quốc này lúc họp nói là có kế hoạch gì muốn nói riêng với tiểu tử họ Đỗ. Sau khi họp xong chính mắt tôi thấy cậu ta vào phòng làm việc của Đỗ Long. Bây giờ Triệu Thông Quốc dẫn người đi rồi, có phải là... đi bắt người hay không?

Hồ Thông Viễn cũng có chút nắm bắt tình hình không chính xác, gã ta cân nhắc một chút, nói:

- Điều này... Chắc có lẽ không phải...

Phùng Trọng Bằng vội la lên:

- Bất kể như thế nào, anh mau gọi điện thoại xác nhận một chút đi. Kêu bọn họ nhanh rời đi, nếu không thì đổi địa điểm ẩn núp đi.

Hồ Thông Viễn cầm di động định gọi điện thoại, nhưng gã vẫn do dự nói:

- Liệu đây có phải là cái bẫy hay không?

Phùng Trọng Bằng cũng không biết nên bây giờ làm gì. Hồ Thông Viễn lo lắng bước đi bước lại trong phòng làm việc, gã ta nói:

- Tôi không tin tiểu tử kia lại tài giỏi như vậy. Vừa đến đã có thể dò đáy của tôi. Hừ, mặc kệ Triệu Thông Quốc đang đi làm gì, Đỗ Long và Dương Xương Hiền bây giờ nhất định đang coi chừng chúng ta. Chúng ta cũng không thể tự làm loạn trận tuyến. Việc này anh không cần phải xen vào, nếu thật sự gặp chuyện không may, một mình tôi sẽ gánh chịu. Tôi cùng lắm thì viết bản kiểm điểm xử lý nội bộ, bọn họ có thể ăn thịt tôi hay sao?

Nói xong, Hồ Thông Viễn xoay người nói với Phùng Trọng Bằng:

- Nhưng nếu như anh nghi thần nghi quỷ gây ra rủi ro, đừng trách tôi đến lúc đó dùng chuyện xấu xa của anh để lập công chống đỡ!


Phùng Trọng Bằng cười khổ nói:

- Được rồi, anh yên tâm. Chút kiên nhẫn này tôi vẫn có. Tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra việc này.

Sau khi Hồ Thông Viễn rời khỏi phòng làm việc của Phùng Trọng Bằng liền quay về phòng làm việc của mình. Sau đó đi xuống lầu lái xe của gã đi khỏi. Đỗ Long mặc dù nhìn thấy Hồ Thông Viễn vội vàng rời đi, nhưng cũng không để ý tới. Hắn biết sẽ có người coi chừng Hồ Thông Viễn, không cần hắn phải hao tâm tốn sức. Hắn vừa tới Đại đội trị an, trong tay đến cái chân chạy vặt đều không có. Chẳng lẽ muốn Thẩm Băng Thanh hoặc là tự mình đi theo dõi Hồ Thông Viễn ư? Căn bản không đáng lao lực như vậy, hắn tự sẽ có biện pháp của hắn.

- Tiểu Phong nhi... Nhớ anh không?

Đỗ Long gọi điện thoại cho Nhạc Băng Phong, cười tủm tỉm nói.

Nhạc Băng Phong hừ một tiếng, nói:

- Anh tên đại lừa gạt, lâu như vậy mới gọi điện thoại cho em. Có phải lại có việc muốn em giúp đỡ hay không? Em mới không để ý tới anh đâu.

Đỗ Long biết rằng Nhạc Băng Phong đang làm nũng với mình, hắn ha hả cười nói:

- Em thật thông minh, quả thực chính là con sâu nhỏ trong bụng anh... Anh thật sự gặp một chút vấn đề... Em giúp anh tra hai cái số điện thoại di động. Anh muốn biết nhật ký cuộc gọi chi tiết của một tháng qua.

Đỗ Long đọc số điện thoại của Hồ Thông Viễn và Phùng Trọng Bằng cho Nhạc Băng Phong. Nhạc Băng Phong lập tức tra cho Đỗ Long, đồng thời nói:

- Đây là số của thành phố Lỗ Tây, anh đến thành phố Lỗ Tây làm rồi sao? Anh không phải là Đại đội trưởng Đại đội trị an sao? Tại sao lại điều tra vụ án rồi?

Đỗ Long cười nói:

- Đại đội trị an cũng có những vụ án về trị an có thể điều tra chứ. Chẳng qua đối với những vụ án hình sự trọng đại mà nói, vụ án trị an khó tránh có chút tầm thường.

Nhạc Băng Phong cắt một tiếng, nói:


- Anh cứ khoác lác đi. Mức ảnh hưởng của vụ án trị an đối với dân chúng còn lớn hơn nhiều so với vụ án hình sự bình thường, hơn nữa cũng khó xử lý hơn. Nếu như anh xem thường vụ án trị an, sớm muộn gì anh cũng sẽ phải nếm mùi đau khổ đấy... Nhật ký trò chuyện gửi qua rồi... Anh và Bạch Nhạc Tiên ở cùng nhau rồi hả? Vui không?

Đỗ Long có chút mồ hôi, hắn nói:

- Chúng ta hôm nay vừa mới gặp nhau, còn nói gì mà vui với không vui chứ. Cha mẹ cô ấy đi Quảng Châu rồi. Một mình đến thành phố Lỗ Tây trong lòng rất buồn bực. Anh phải an ủi cô ấy, em cũng đừng ghen với cô ấy.

Nhạc Băng Phong nũng nịu nhẹ nói:

- Cô ta ở trong phúc mà không biết hưởng. Em mới không đồng cảm với cô ta đâu. Anh Long, em rất nhớ anh...

Đỗ Long vừa cùng Nhạc Băng Phong nấu cháo điện thoài, vừa xem kỹ bản nhật ký cuộc gọi chi tiết Nhạc Băng Phong gửi tới, nhưng cũng không có phát hiện gì trong đó.

Đỗ Long trong cái giọng nũng nịu của Nhạc Băng Phong xen vào một câu:

- Tiểu Phong, em tiếp tục giúp anh kiểm tra tỉ mỉ chút nhé. Tra hết lai lịch của những người liên lạc, xem có người nào trong vụ án hay không.

Nhạc Băng Phong rất nhanh giúp Đỗ Long tra được manh mối hắn muốn biết, cô nói:

- Người liên hệ tên là Phùng Trọng Bằng thì không vấn đề gì, còn người kia thì quan hệ xã hội phức tạp lắm. Trong đám người liên hệ với y có một phần ba đều có tiền án, em chuyển danh sách cho anh để anh tự xem nhé.

Trong danh sách Nhạc Băng Phong chuyển tới toàn bộ là người có tiền án. Tuy nhiên Đỗ Long quét mắt qua một cái lại không phát hiện có mấy cái tên vừa rồi Triệu Thông Quốc nói với hắn.

- Có tên nào tên là Hầu Hạp không?

Đỗ Long hỏi

Nhạc Băng Phong lập tức chuyển tư liệu về Hầu Hạp qua. Tên Hầu Hạp này lại không có tiền án, tư liệu liên quan tới gã tương đối ít. Chỉ là bản kê điện thoại liên hệ lại có thể tra được nhiều manh mối như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận