Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long quay đi không thèm để ý đến Phùng Vi Ngũ, đối thủ cấp bậc này căn bản không đáng để mắt đến y. Đỗ Long vẫn lái xe đến cơ quan Cục công an thành phố ở quận Bạch Hoa, sau đó gọi điện thoại cho ủy viên đảng ủy cục công an thành phố Ngọc Minh, Phó cục trưởng Lục Hồng Quảng. Lục Hồng Quảng đã nhận được mệnh lệnh của Chủ tịch thành phố Mã, nghe nói xe của Đỗ Long sắp đến, ông ta lập tức cho người xuống nghênh đón.

Khi Đỗ Long đi vào phòng Công an quận Tây Sơn (1), nhìn thấy phía trước là Phó cục trưởng Lục Hồng Quảng, người mà trước kia mình chỉ có thể nhìn lên từ xa mà không thể đến gần, đang háo hức đợi ở dưới lầu, Đỗ Long kít lại cho xe dừng ngay trước mặt ông ta, cất tiếng gọi:

- Phó Cục trưởng Lục, để ông phải đợi lâu rồi.

1. Đoạn này chắc tác giả nhầm. Ở trên thì “cơ quan Cục công an thành phố ở quận Bạch Hoa”, giờ lại “phòng Công an quận Tây Sơn” – tuy nhiên để tôn trọng tác giả nên nhóm dịch giữ nguyên theo bản gốc. Có lẽ đoạn dưới phải là “cơ quan Cục công an thành phố”.

Lục Hồng Quảng vui tươi hớn hở bước đến nói:

- Đều là vì nhân dân phục vụ, anh lái xe đi lại dọc đường về đây cũng vất vả rồi! đồ đạc ở trên xe? Mở cửa sau ra, tôi gọi người trực tiếp đem về phòng Kỹ thuật Điều tra.

Bởi vì những vụ án liên quan đến súng của tỉnh Thiên Nam so với các tỉnh khác trong nước tương đối nhiều, bởi vậy phòng kiểm nghiệm dấu vết đạn của thành phố Ngọc Minh khá tiên tiến trong nước, kiểm nghiệm vài cái vết đạn và vân tay không thể nói chơi được.

Đỗ Long nhảy xuống xe, mở cửa sau ra. Mấy viên cảnh sát được Lục Hồng Quảng điều xuống hợp sức nâng một thùng súng đặt xuống đất. Đỗ Long đem chìa khóa xe giao cho một viên cảnh sát khác, sau đó theo Lục Hồng Quảng đi vào lầu lớn cục Công an. Mấy viên cảnh sát đó nâng cái thùng vào một thang máy rộng, Lục Hồng Quảng tự tay ấn nút lên tầng 7.

Khi cửa thang máy từ từ khép lại, Lục Hồng Quảng ngửi thấy trên người Đỗ Long có mùi lạ, ông ta quay lại nhìn Đỗ Long nói:

- Đỗ Long. Anh sao lại ăn mặc như thế này? Bí mật đi đến mỏ than à?

Đỗ Long cười gượng nói:

- Đúng vậy, đào than một buổi sáng, đào được bảo bối này liền lập tức đưa tới đây. Vấn đề huyện Võ Khê bên kia rất nghiêm trọng, nếu không như thế này không qua được đâu.

Lục Hồng Quảng cũng có nghe nói chút ít, ông ta gật gật đầu nói:

- Thật sự cần phải trị nghiêm rồi.

Đỗ Long không nói nữa, đến thẳng tầng 7, mọi người khiêng cái thùng lên phòng Kỹ thuật Điều tra. Một cô gái mặc chiếc áo khoác trắng cầm cặp văn kiện đưa Đỗ Long điền vào đơn bàn giao vật chứng, sau đó ký tên.

Cô gái này trông rất điềm đạm nho nhã, gặp người liền hé miệng cười, xem ra không giống băng sơn mỹ nữ như bọn Mạnh Hạo vẫn nói. Đỗ Long hơi có chút thất vọng, hắn hỏi:

- Khoảng bao lâu mới có kết quả?

Cô gái nói:

- Việc này khó nói trước lắm. Anh liền một lúc đưa tới nhiều súng thế này, chúng tôi phải bận rộn rồi. Số súng này đầu tiên phải kiểm tra xem có dấu vân tay giá trị nào không đã, sau đó chụp ảnh, lấy vân tay đưa vào máy tính. Có mỗi một mình tôi làm sợ phải mất một tuần đấy.

Đỗ Long nhìn cô gái đối diện với cặp mắt khác trước, nhưng hắn lại cau mày nói:

- Lâu quá, Phó cục trưởng Lục, huyện Võ Khê bên kia khả năng không thể đợi được lâu như vậy.

Lục Hồng Quảng nói:

- Tiểu Lư, tôi đi nói với trưởng phòng của các cô một tiếng, điều hai người đến giúp cô. Mấy thứ này nhất định phải mau chóng kiểm nghiệm, các án khác tạm thời để một bên đi.

Tiểu Lư đồng ý đáp lại, đẩy chiếc xe đẩy bốn bánh đưa cái thùng vào trong. Phòng Kỹ thuật Điều tra bên dưới được phân ra rất nhiều bộ phận, lúc Đỗ Long đang hết nhìn Đông lại nhìn Tây, giọng một cô gái lạnh băng băng nói:

- Thưa ngài, đây là khu vực cấm hút thuốc, nếu ngài muốn hút thuốc xin ngài sang tầng khác.

Âm thanh đó như băng lạnh thấu xương, giống như đang ở ngày nóng nhất mùa hè gặp phải nước băng lạnh tưới từ đầu tưới thẳng xuống, lạnh thấu lòng người, mặc dù sẽ làm cho người ta rùng mình trong nháy mắt, nhưng có cảm giác thoải mái khác, bởi vì âm thanh đó giống như nước chảy từ trên núi cao xuống, thật sự nghe rất hay.

“Người đẹp tượng băng!” Trong đáy lòng Đỗ Long reo lên một tiếng, hắn xoay người. Chỉ thấy một cô gái mặc bộ quần áo trắng như tuyết người cao khoảng một mét bảy tám đứng cách hắn khoảng một mét rưỡi, mặt đầy sương lạnh không có bất cứ biểu hiện gì nhìn hắn, tựa như tiên nữ trên băng sơn không hề nhiễm chút khói lửa nhân gian.

“Thảo nào bọn Mạnh Hạo giống như chó hoang phát tình, chỉ vì việc liếc nhìn cô một cái thôi mà đã tranh giành không ngớt… Vì cô ấy… đích xác chuyện có nguồn gốc của nó.” Đỗ Long thầm khen một câu trong lòng. Cô gái trước trước mắt quả nhiên rất đẹp, rất đặc biệt, vẻ đẹp diễm lệ đó đủ làm cho rất nhiều đàn ông lao vào như thiêu thân lao vào biển lửa. Con trước lao vào con sau vẫn tiếp tục lao theo đến chết mới thôi.

Nhưng Đỗ Long lại không phải thuộc loại đàn ông như vậy, hắn không bị khuynh hướng đó ảnh hưởng. Hắn thích mẫu con gái dịu dàng đáng yêu, bởi vậy nên hắn cũng thưởng thức vẻ đẹp và khí chất của cô gái đó, lại có thể giữ được tỉnh táo, vừa kính trọng cô mà vẫn giữ được khoảng cách.

- Thưa ngài, chỗ này nhất định phải bảo quản môi trường không bụi. Tôi nghiêm túc mời anh ra khỏi chỗ này hoặc tắt lửa đi.

Người đẹp tượng băng thấy Đỗ Long chỉ chăm chú nhìn cô, lại bỏ lời cảnh cáo của cô ngoài tai, do đó lạnh nhạt nói với Đỗ Long vậy.

Đỗ Long hướng về phía cô khẽ mỉm cười, đặt điếu Hồng Tháp Sơn vào miệng hít sâu một hơi, sau đó ngửa đầu thổi ra một vòng khói hoàn mỹ, đợi đến khi vòng khói kia bay lên cao rồi mở rộng tới mức nhất định, Đỗ Long lại thổi ra một vòng khói khác, vòng khói lần sau này tốc độ rất nhanh, xuyên thẳng qua vòng khói thứ nhất.

Chiêu này đích xác rất tuyệt, nhưng tiếc rằng người đẹp tượng băng đó không thèm để ý, cô hừ lạnh một tiếng, đang muốn quay đi tìm bảo vệ, lại thấy Đỗ Long mở miệng, ném nửa điếu thuốc còn thừa đang cháy dở vào trong miệng, sau đó Đỗ Long ngậm miệng lại nhai nhai rồi nuốt hai cái…

Người đẹp tượng băng lạnh lùng nói:

- Đừng có dở trò nhảm nhí đó ra nữa, thuốc vẫn còn trong tay anh. Nếu anh không vứt đi tôi sẽ gọi bảo vệ đến.

Đỗ Long nhún vai về phía cô, lật tay, nửa điếu thuốc đó vẫn nằm trong tay hắn. Đỗ Long đặt điếu thuốc vào lòng bàn tay trái nắm chặt lại, điếu thuốc ngoan ngoãn tắt lửa, làn khói cuối cùng lượn lờ bay lên dường như có cả mùi của protein cháy (tay bị đốt cháy đây mà), Đỗ Long cẩn thận cất nửa điếu thuốc đó vào túi áo trước ngực trái, vỗ vỗ tay cười nói:

- Thế này cô đã hài lòng chưa?

Người đẹp tượng băng hừ một tiếng, xoay người đi vào phòng kiểm nghiệm dấu vết đạn.

- Chị Băng Phong đến rồi à, thật tốt quá, cấp trên đưa tới một đống súng. Đều phải kiểm nghiệm, còn phải lấy vân tay, đầu em to lên mấy phân rồi, đây nhất định là đại án…

Tiểu Lư kéo tay Nhạc Băng Phong thân thiết nói.

Đỗ Long đến cửa phòng kiểm nghiệm dấu vết đạn, nói với hai cô gái:

- Hai người đẹp, liên quan đến tính mạng người đó, xin các cô bắt đầu nhanh lên được không? Tôi vẫn chờ kết quả đấy.

Tiểu Lư mân mê miệng nói:

- Nào có nhanh như vậy, sáng sớm mai anh đến làm được một phần ba, đều là vì chúng tôi cố gắng tăng ca suốt đêm. Đây là công việc rất nghiêm túc, sai một ly đi một dặm. Đừng nghĩ rằng mọi chuyện nhanh như vẫn chiếu trên tivi, chúng đều là lừa gạt cả, quả thực lừa được người xem.

Nghe nói sáng sớm mai mới có thể hoàn thành được một phần ba, Đỗ Long quay người đi, Tiểu Lư bĩu môi nói:

- Đại án đã là giỏi à, cô nương đây còn phá nhiều đại án rồi đấy, còn chưa gặp ai lại gấp như này.

Nhạc Băng Phong cũng có chút kinh ngạc nhìn hình ảnh Đỗ Long rời đi, nhẹ giọng hỏi:

- Hắn cũng là cảnh sát? Người bộ phận nào vậy? Sao lại có cái bộ dạng này?

Tiểu Lư bĩu môi nói:

- Có lẽ là trong mỏ, trên người còn bám đầy bột than, vừa chua vừa thối, trông lấm lem, chắc vừa chui từ mỏ than nào lên…

Nhạc Băng Phong khẽ mỉm cười nói:

- Chớ nói lung tung người ta, mau làm việc đi.

Hóa ra người đẹp tượng băng cũng không phải vĩnh cổ hằng băng không thay đổi. Chỉ là đối với loại đàn ông ham sắc mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui