Cảnh Lộ Quan Đồ

Sau khi Đỗ Long cúp điện thoại thì lập tức thúc giục mọi người nhanh chóng thu thập mọi thứ, những người liên quan cùng hàng hóa và xe ô tô đều được mang về đại đội trị an rồi nói sau. Sau đó, Đỗ Long mới gọi điện cho Dương Xương Hiền để thông báo tình hình, nếu không gọi điện để thông báo thì hắn chắc chắn không được yên rồi.

Sau khi thông báo cho Dương Xương Hiền xong thì Đỗ Long lại tiếp tục gọi điện cho Hàn Vĩ Quân. Hàn Vĩ Quân nghe nói đại đội trị an đã xử lý cẩn thận vụ án của đội phòng chống ma túy thì ông ta không khỏi vừa mừng vừa sợ. Năng lực Đỗ Long chưa cần bàn đến, nhưng vận may của hắn đúng là tốt đến không ngờ.

Chỉ trong chốc lát, mấy chiếc xe cảnh sát của đội phòng chống ma túy đã chạy vào nhà xưởng bỏ hoang, nhưng nơi đây đã trở thành vườn không nhà trống, chỉ còn mỗi Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đang ngồi trò chuyện cùng Phó Hồng Tuyết.

Một nữ cảnh đốc gần 40 tuổi đi tới trước mặt Đỗ Long, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Phó Hồng Tuyết, sau đó tự giới thiệu mình với Đỗ Long: - Xin chào đội trưởng Đỗ, tôi là đại đội trưởng đội phòng chống ma túy của thành phố Lỗ Tây – Lưu Kha. Cảm ơn cậu đã giải cứu kịp thời đội viên của chúng tôi, đồng thời còn bắt được kẻ buôn ma túy lọt lưới.

Đỗ Long hơi hiểu ra vì sao tình cảnh của Phó Hồng Tuyết lại khó khăn như vậy, hắn cười ha ha, nói: - Không cần khách khí, tất cả mọi người đều là người nhà cả. Chúng tôi cũng là gặp dịp thôi… Phó Hồng Tuyết là đàn em cùng trường của tôi, sau này kính xin đại đội trưởng Lưu chiếu cố nhiều hơn.

Lưu Kha kinh ngạc liếc nhìn Phó Hồng Tuyết một cái, thuận miệng nói: - Vậy sao? Như vậy cũng thật trùng hợp nhỉ…

Lưu Kha thấy mọi thứ đều đã được dọn sạch đi rồi, ở lại đây cũng chẳng có tác dụng gì nữa nên sau khi tùy tiện nói vài câu khách khí liền dẫn Phó Hồng Tuyết rời đi. Phỏng chừng lúc trở về Phó Hồng Tuyết sẽ bị bà già đang trong thời kỳ mãn kinh này trách mắng đây, nhưng Đỗ Long cũng lực bất tòng tâm rồi.

Chuyện kế tiếp Đỗ Long đều giao cho Dương Xương Hiền, còn hắn đi tới hiệu thuốc bắc mua một ít thuốc về. Sau khi quay lại hắn sắc một chén thuốc đen nhánh đưa cho Thẩm Băng Thanh uống, đồng thời nói với anh ta: - Uống nó đi, cậu sẽ cảm thấy không còn khó chịu như vậy nữa.

Thẩm Băng Thanh cau mày hỏi: - Cậu có giấy chứng nhận tư cách hành nghề bác sĩ không vậy? Đây là thuốc gì thế, ngửi thôi đã muốn ói rồi.

Đỗ Long cười nói: - Đây không tính là thuốc, chỉ có thể coi là một chén thuốc bổ mà thôi. Uống nhanh vào, sau đó đi nghỉ ngơi, ngày mai sẽ tốt hơn nhiều.

Thẩm Băng Thanh cau mày nói: - Nhất định phải uống sao?

Đỗ Long gật gật đầu, rất chân thành nhìn anh ta, nói: - Uống, nhất định phải uống, không uống thì tôi sẽ bóp mũi cậu rồi đổ vào đấy!

- Vậy để tôi tự uống đi. Thẩm Băng Thanh bóp mũi, nhắm mắt há mồm thật to uống vào, sau đó thì mặt mày nhăn nhó nói: - Đắng chết mất, thật là khó uống quá.

Đỗ Long cười nói: - Thuốc đắng dã tật mà. Được rồi, tôi về nhà đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai uống thêm một thang nữa là tốt rồi.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Long bị Hàn Vĩ Quân gọi vào văn phòng. Hàn Vĩ Quân hỏi: - Đỗ Long, tối qua đã xảy ra chuyện gì? Cậu kể lại thật tỷ mỷ cho tôi nghe một chút đi.

Đỗ Long sớm đã chuẩn bị xong đáp án, hắn nói: - Cục trưởng, chuyện là thế này. Ngày đó không phải lúc chúng tôi tóm được Hầu Hạp nhưng lại không tìm được chứng cứ hay sao? Bởi vì trong lòng mọi người phải nhẫn nhịn nên luôn âm thầm theo dõi Hầu Hạp. Hôm qua, chúng tôi phát hiện Hầu Hạp lén lút rời khỏi câu lạc bộ giải trí Phi Điệp, vì thế liền lặng lẽ đi theo, cuối cùng thì phát hiện Hầu Hạp đi giao dịch ma túy, cho nên chúng tôi lập tức tiến hành bắt giữ bọn chúng. Tại nơi giao dịch thu được Hải Lão Ưng, thuốc lắc và ma túy tổng hợp trị giá hơn 4 triệu, đồng thời còn thu được 2 triệu tiền mặt, bảy cây mã tấu, ba súng máy bán tự động và hơn một trăm viên đạn…

Hàn Vĩ Quân trầm giọng nói: - Tôi không cần cậu đến khoe thành tích. Chiếu theo những gì cậu nói thì các cậu đuổi theo đám buôn lậu ma túy này chỉ là ngẫu nhiên phải không? Chuyện này có quan hệ gì với tiểu sư muội kia của cậu hay không?

Khuôn mặt Đỗ Long lộ vẻ kinh ngạc, hắn hỏi ngược lại: - Cục trưởng Hàn, là ai nói chuyện này có liên quan tới tiểu sư muội của tôi thế? Đây là thành quả do chúng tôi trường kỳ giám sát Hầu Hạp mà có được, ai lại ở sau lưng nói hươu nói vượn vậy?

Hàn Vĩ Quân cau mày, nói: - Đại đội trưởng Lưu Kha bên phòng chống ma túy tìm tôi tố khổ, nói cậu lợi dụng quan hệ với một nữ cảnh sát phòng chống ma túy vừa mới được điều tới để đoạt công lao của đội phòng chống ma túy bọn họ. Chuyện này là có thật hay không?

Đỗ Long kiên định lắc đầu nói: - Không hề có chuyện này, không tin thì cục trưởng có thể phái phòng kiểm tra kỷ luật đến điều tra. Quan hệ giữa tôi và Phó Hồng Tuyết giống như tờ giấy trắng. Bên phòng chống ma túy không chiếu cố tốt tổ viên của mình, để cho đám buôn lậu ma túy đùa bỡn, hiện tại còn muốn nhảy lên đầu chúng tôi, tôi thấy bọn họ nên đổi tên thành “đại đội ghen tỵ” thì hơn.

Hàn Vĩ Quân cười một cách gượng gạo, nói: - Cái cậu này, mở miệng ra toàn lời độc địa không vậy… Được rồi, đội phòng chống ma túy bên kia cũng đã cực khổ nửa năm, công lao sắp tới tay lại bị người khác dễ dàng đoạt mất, người ta chắc chắn là cảm thấy không thoải mái gì. Như vậy đi, câu chia một nửa công lao cho đội phòng chống ma túy nhé…

Đỗ Long bỗng nhiên nói: - Không được, nếu cái bà Lưu Kha kia ôn tồn thương lượng với tôi, nể mặt tiểu sư muội tôi có lẽ sẽ đồng ý chia một chút công lao cho bọn họ, nhưng ngài xem bọn họ đã làm gì? Việc này nếu tôi đáp ứng thì chẳng phải tôi sẽ gánh lấy tội danh đoạt công lao người khác hay sao? Cục trưởng Hàn, việc này cứ để bên phòng kiểm tra kỷ luật đến điều tra đi, vàng thật không sợ lửa, tôi muốn xem xem cuối cùng là tra ra tôi cấu kết với tiểu sư muội để đoạt công lao hay là tra ra đại đội phòng chống ma túy bọn họ ức hiếp người mới tới, đố kỵ người tài, bỏ quên nhiệm vụ!

Mặt Hàn Vĩ Quân trầm xuống, ông ta nói:

- Đỗ Long, sao cậu có thể như vậy chứ, kinh động đến bên kiểm tra kỷ luật thì cậu có biết ý vị ra sao không?

Đỗ Long mang trên mặt nụ cười chẳng thèm quan tâm, hắn nói: - Tôi biết chứ, phòng kiểm tra kỷ luật có thể chứng minh tôi và Phó Hồng Tuyết trong sạch, mà “đại đội ghen tỵ” của mấy bà kia hẳn là bắt đầu lạnh run rồi?

Hàn Vĩ Quân nghe thấy cách nói mang hàm nghĩa đặc thù của Đỗ Long thì ông ta có chút đau đầu, ông ta chỉ biết xoa xoa hai bên thái dương, nói: - Cái cậu này thật đúng là đủ bướng bỉnh đấy… cậu về trước đi, để tôi suy nghĩ thêm một chút.

Đỗ Long giống như một anh hùng chiến thắng quay trở lại đại đội trị an. Người khác trông thấy hắn đều nhìn hắn với vẻ kính nể hơn trước, đồng thời, cuối cùng cũng không còn ai dám xem thường một thanh niên nhìn có vẻ yếu đuối như Thẩm Băng Thanh nữa.

Đỗ Long lại triệu tập những người từ cấp đại đội phó trở lên để tiến hành họp hội ý, hắn đem chuyện đại đội phòng chống ma túy muốn đoạt công lao và nói xấu bọn họ công bố ra. Dương Xương Hiền là người đầu tiên chửi ầm lên, sau đó những người khác cũng đều phụ họa theo. Đây chính là chuyện cùng chung mối thù, cho dù lúc bình thường mọi người có va chạm gì đi chăng nữa, nhưng đó cũng là chuyện trong nhà mình, hiện giờ bị người bên ngoài đâm thọc, mọi người không chút do dự lựa chọn nhất trí đối ngoại.

Tống Tường Bình đợi mọi người mắng chửi một hồi mới bắt đầu lên tiếng: - Lưu Kha kỳ thật không có năng lực gì cả, chỉ là vận khí tốt, thấy việc nghĩa hăng hái làm nên trở thành anh hùng. Bằng không thì bà ta bây giờ nói không chừng vẫn còn đang trong tình trạng khốn khổ. Tuy nhiên, cục trưởng Hàn cũng khá coi trọng bà ta, bà ta muốn đoạt công lao của chúng ta, cũng chỉ có đại đội trưởng mới có thể chống lại bà ta mà thôi.

Đỗ Long hơi phiền lòng nói: - Theo lý mà nói thì tôi tất nhiên sẽ cố gắng, ai bảo bà ta nói xấu tôi? Thật ra tôi cũng đã cho đội phòng chống ma túy đầy đủ mặt mũi rồi đấy chứ, không phải các cậu vẫn thắc mắc vì sao ngày đó tôi lại cho dừng hẳn hành động điều tra câu lạc bộ giải trí Phi Điệp à? Đáp án dĩ nhiên là do tôi gặp được Phó Hồng Tuyết tại đó, cô ta là một đàn em cùng trường với tôi nhưng lại làm bên cảnh sát phòng chống ma túy. Cô ta nói bên phòng chống ma túy đang có hành động lớn, bảo tôi đừng rút dây động rừng làm Hầu Hạp cảnh giác. Tôi suy xét đến việc chúng ta không có chứng cứ chứng minh Hầu Hạp và đám đàn em liên quan tới vụ án đập xe, cho dù có điều tra câu lạc bộ giải trí Phi Điệp thì nhiều nhất cũng chỉ bắt được mấy con tôm tép, còn không bằng tặng người ta một cái nhân tình… vì thế nên tôi liền lựa chọn rút lui. Không ngờ cái bà già bên đại đội phòng chống ma túy kia chẳng những không biết ơn, mà trái lại còn cắn ngược một cái…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui