Cảnh Lộ Quan Đồ

- Đỗ Long chúng ta có phải đang yêu nhau không?

Kỷ Quân San đang đi cùng Đỗ Long đột nhiên hỏi Đỗ Long.

Đỗ Long sững sờ, hắn hỏi ngược lại:

- Vậy em cảm thấy chúng ta không phải đang yêu nhau sao, hay là một mối quan hệ nào khác?

Kỷ Quân San nói:

- Em cũng không biết, phải mà dường như không phải. Đồng nghiệp của em gần đây cũng đang yêu, cô ấy dường như lúc nào cũng quấn lấy bạn trai như hình với bóng, lúc đi làm rảnh ra là gọi điện thoại luôn, so với…

Đỗ Long cười nói:

- Em nói anh không chủ động sao? Như vậy đi, Quân San chúng ta hôm nay không về nhà nữa, anh biết một nhà nghỉ, rất sạch sẽ thoải mái mà lại rẻ nữa.

- Đồ đáng ghét!

Đỗ Quân San đánh yêu Đỗ Long một cái, rồi nhỏ nhẹ nói:

- Em biết chúng ta đều phải làm ba ca luân chuyển, thời gian rảnh rỗi đều chênh lệch nhau, một tuần mới có hai lần gặp nhau…

Đỗ Long đột nhiên nhớ ra mình quên không đem chuyện mình được điều vào đội hình sự kể cho Kỷ Quân San nghe, hai ngày nay bận đến tối mắt, hắn vội vàng nói:

- Quân San, anh đã xin điều đi đơn vị khác, may mắn là không phải làm ba ca, thời gian rảnh rỗi sẽ có nhiều hơn một chút. Chúng ta sau này có thể cả ngày buôn chuyện với nhau, anh lại dùng thuê bao trọn gói, sau này lúc em làm việc đừng trách anh cả ngày làm phiền em đó.

Kỷ Quân San cười mỉm nói:

- Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá rồi.

Đỗ Long nhận ra Kỷ Quân San dường như không vui lắm, hắn lo lắng nói:

- Em làm sao vậy? Có phải em có tâm sự gì không?

Kỷ Quân San lắc đầu nói không có gì, Đỗ Long đột nhiên a một tiếng, rồi nhìn về phía trước nói:

- Quân San, phía trước bên phải hai mươi mét xem hai người kia là ai?

Kỷ Quân San nhìn theo hướng Đỗ Long chỉ, chỉ nhìn thấy một nam thanh niên đang ôm bạn gái đi bên đường, người con trai dường như cũng nhìn thấy Đỗ Long và Kỷ Quân San, vẻ mặt hắn có chút biến đổi, rồi bỗng nhiên nâng cằm của cô gái kia lên, cúi xuống hôn lên môi cô ta.

Cô bé kia tươi cười đẩy mặt hắn ra, Nhiễm Mẫn Mạnh chợt thấy Kỷ Quân San, nụ cười cứng đờ, mặt trắng bệch, hai tay lúng túng không biết nên để như thế nào.

Đôi nam nữ này chính là Lâm Khai Thái đã từng bị Đỗ Long đánh và Trương Hiểu Lan đồng nghiệp của Kỷ Quân San, người con gái dẫn tới tranh chấp đó. Xem ra hai người đã dính với nhau không rời rồi. Sắc mặt của Kỷ Quân San cũng tái mét. Lần trước để bảo vệ cho Trương Hiểu Lan mà cô một mình xông vào nguy hiểm, hại Đỗ Long cũng bị liên lụy. Nếu phía sau Đỗ Long không có Chủ tịch thành phố Mã che chắn thì e rằng Đỗ Long đã phải chịu khổ rồi. Nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người, Kỷ Quân San vừa tức giận vừa thất vọng. Cảm giác như bị bạn thân phản bội khiến trong lòng cô vô cùng chua xót, biết bao điều muốn nói như bị dồn nén trong lòng, khó chịu vô cùng.

Điều khiến cho người khác cảm thấy khó chịu lại là Lâm Khai Thái lại có thể ôm Trương Hiểu Lan đi về phía bọn họ. Đỗ Long khẽ mỉm cười, giơ tay ôm Kỷ Quân San vào trong lòng, dịu dàng nói:

- Đừng sợ có anh đây, loại người này không đáng để tức giận.

Kỷ Quân San trong lòng đột nhiên được tiếp thêm dũng khí, cô vội thoát khỏi vòng tay của Đỗ Long đi về hướng Trương Hiểu Lan. Trương Hiểu Lan kinh ngạc, chân tay luống cuống nhìn Lâm Khai Thái cầu cứu. Lâm Khai Thái đẩy cô ra, cũng bước nhanh về phía trước, hắn lướt qua Kỷ Quân San, đi về phía Đỗ Long, không ngờ lại để Trương Hiểu Lan ở lại một mình với Kỷ Quân San.

- Cảnh sát Đỗ, chúng ta lại gặp nhau rồi, thật là trái đất tròn ở đâu cũng gặp! Sao lại đưa bồ nhí đi dạo phố vậy, tôi cũng vậy, ha ha…

Lâm Khai Thái đắc ý cười hà hà.

Đỗ Long mặt lạnh băng nói:

- Lâm công tử chẳng lẽ vết sẹo đã lành rồi sao? Có muốn tao thiến thêm cho một nhát nữa đảm bảo không đau không gì cả? Đồ rác rưởi như mày chỉ thích hợp làm thái giám thôi.

Lâm Khai Thái mặt cứng đờ, y quên làm sao lần trước bị Đỗ Long đánh cho bị thương. Đỗ Long lúc đó dọa sẽ thiến y để yn không làm đàn ông được nữa. Những vết thương trên người y thì khỏi rất nhanh, nhưng chỗ đó lại mất đi phản ứng, làm y sợ tới mức phát điên. Các bệnh viện lớn ở thành phố Ngọc Minh đều đến, thậm chí còn tới Thượng Hải. Sau này có một lão thầy thuốc trung y bắt mạch cho y, nói y không sao cả, chỉ xoa nhẹ vài cái trên bụng y, vật dữ tợn đó đã giống như súng bắn đạn bật tưng lên. Lâm Khai Thái lúc này mới tự tin quay lại thành phố Ngọc Minh cưa đổ nguồn gốc gây ra sự việc là Trương Hiểu Lan này.

Trải qua chuyện lần trước, Trương Hiểu Lan dường như đã nghĩ thông. Gia thế của Lâm Khai Thái coi bộ cũng không đến nỗi, nếu có thể trói chặt hắn ta lại, thì cả đời này cũng không phải ưu phiền điều gì. Nhưng cô ta lại chưa từng nghĩ đến, mình có thể ở bên cạnh Lâm Khai Thái bao lâu? Kẻ này vốn nổi danh là Hoa Hoa công tử (Sở Khanh) cơ mà!

Đỗ Long nói hai ba câu khiến Lâm Khai Thái đứng họng, đúng lúc đó Kỷ Quân San tát đốp một cái vào mặt Trương Hiểu Lan, sau đó nhẹ nhàng như một dòng nước chảy về phía trước mặt Đỗ Long, kéo tay hắn nói:

- Đi, em không muốn nhìn thấy họ nữa.

Đỗ Long liếc mắt nhìn mặt Trương Hiểu Lan nói:

- Chúc hai người hạnh phúc. Lâm đại công tử, chúng ta sau này còn gặp lại!

Đỗ Long và Kỷ Quân San mặc dù đã đi xa rồi, nhưng Kỷ Quân San vẫn còn tức giận, Đỗ Long mỉm cười an ủi:

- Được rồi, vẫn còn giận sao, không đáng đâu, cẩn thận không có nếp nhăn đó.

Kỷ Quân San bĩu môi nói:

- Em thay anh không đáng sao. Sớm biết bọn họ đối với… hừ, hôm đó em đã mặc kệ bọn họ, hại anh vô duyên vô cớ phải đánh nhau, lại còn đắc tội với mấy vị lãnh đạo, thật sự không đáng.

Đỗ Long cười ha hả nói:

- Làm sao vậy? Nữ anh hùng dũng cảm làm việc nghĩa nổi giận rồi sao? Nếu em cảm thấy có lỗi với anh, thì nghĩ cách bù đắp cho tâm hồn bé nhỏ đã bị tổn thương của anh đi, anh chỉ cho em một cách, hiệu quả ngay!

Kỷ Quân San nửa tin nửa ngờ hỏi:

- Cách gì?

Cô nhận thấy vẻ mặt Đỗ Long hiện lên toàn những thứ xấu xa, lập tức hiểu ngay, mặt cô tự nhiên đỏ ửng lên, ngượng ngùng nói:

- Trời ơi, anh bắt nạt em nhé, không cho nói!

Đỗ Long mở to hai mắt nói:

- Em nghĩ đi đâu đó? Anh chỉ là muốn em mời anh một bữa để đền đáp mà thôi!

Kỷ Quân San bĩu môi nói:

- Không tin đâu, anh là đồ xấu xa!

Đỗ Long hỏi lại:

- Vậy em nghĩ chúng ta nên như thế nào? Mau nói cho anh biết đi, anh muốn xem lại một lần nữa anh như thế nào trong lòng em, mau nói cho anh biết đi.

Kỷ Quân San bịt hai tai không chịu nói, Đỗ Long liền đoán từng đặc điểm một, mấy cái đầu còn vẫn tốt, nhưng mấy cái sau càng nói càng thái quá, khiến Kỷ Quân San xấu hổ hai má trắng nõn bỗng đỏ ửng lên như hai quả táo, cô lắc đầu ngoay ngoảy, phản đối:

- Không được đoán lung tung, còn đoán lung tung em không thèm để ý đến anh nữa!

Đỗ Long cười không đoán mò nữa, hắn cau mày nói:

- Em mau nói đi, anh thật sự rất muốn biết.

Kỷ Quân San ngoắc tay hắn nói:

- Muốn biết thì ghé lỗ tai vào đây.

- Chụt!

Đỗ Long giở trò học theo mấy nhân vật trong kịch Thanh Cung, ghé gần tai qua, vành tai đột nhiên có một hơi thở ấm áp truyền tới, Đỗ Long vẫn chưa lấy lại được tinh thần, Đỗ Quân San đã cười chạy đi.

- Vốn định hôn vào môi anh nhưng anh xấu lắm, nói toàn những chuyện làm người ta xấu hổ, nên chỉ có thể hôn vào tai anh thôi.

Bên dòng sông Long Giang thơ mộng, Đỗ Long đuổi theo Kỷ Quân San, cô ngại ngùng nép vào lòng Đỗ Long thì thầm giải thích.

- Cái đó không tính, anh tính cả lãi nữa!

Không nói thêm câu gì hắn cúi đầu xuống hôn, bắt đầu mái tóc thoang thoảng mùi thơm của Kỷ Quân San, hắn rất nhanh chạm tới đôi tai xinh xắn của Kỷ Quân San. Kỷ Quân San cả người run lên, Đỗ Long cảm thấy cả người cô như phát nhiệt. Hắn thích thú liếm hai vành tai khiến Kỷ Quân San thở mỗi lúc một dồn dập hơn, hăn cũng không chút ngần ngại hôn nhẹ các nơi khác.

Vùng cổ của Kỷ Quân San vô cùng mẫn cảm, cô bị Đỗ Long làm cho nóng cả người lên, đôi môi nhỏ của cô như không làm chủ được bản thân, chủ động dâng hiến thân thể mình cho kẻ xâm lược.

Hắn vui vẻ thu nhận chiến lợi phẩm quý giá này, sau khi hắn hôn thắm thiết Kỷ Quân San đủ để cô khắc sâu trong ký ức, mới chủ động rút lui. Đỗ Quân San mặt đỏ ửng, đôi mắt trong veo như nước mùa xuân nhìn hắn khó hiểu, Đỗ Long nghiêm chỉnh nói:

- Quân San, mặc dù chúng ta yêu nhau nhưng anh vẫn chưa được sự đồng ý của bố mẹ em, cho nên chúng ta không thể tiến thêm bước nữa được!

Kỷ Quân San xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một cái hố nào để chui xuống. Vừa rồi cô thật sự đã bị Đỗ Long làm cho đầu óc choáng váng, nếu Đỗ Long tiến tới cô chắc cũng không phản đối. Mặc dù Đỗ Long chỉ là trêu cô, nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ nép vào ngực Đỗ Long.

Một tiếng kêu thất thanh phá vỡ không gian lãng mạn yên tĩnh của hai người:

- Chính là nó! Tao nhận ra con ranh kia! Chính thằng ranh là tên cảnh sát hôm đó đánh đám người Tứ Nhi trở thành tàn phế.

- Đừng sợ, ở đây chúng nó không dám làm loạn đâu.

Đỗ Long an ủi. Đây là nơi phồn hoa tấp nập nhất thành phố Ngọc Minh, để đảm bảo tốc độ tăng trưởng du lịch kinh tế, những nơi trọng điểm đều được đặc biệt chú ý, cho dù là mấy vị đại ca có tiếng tăm ở Ngọc Minh này cũng không dám gây rối ở đây, cho nên Đỗ Long mới nói như vậy. Bảy tám tên này không là gì đối với Đỗ Long, nhưng hắn chỉ sợ trong lúc đánh nhau không may làm bị thương Kỷ Quân San, cho nên cũng không định động thủ.

- Bọn mày biết tao là cảnh sát mà vẫn dám phô trương thân thế xã hội đen à? Muốn chết à, đại ca ở khu vực Bạch Hoa vẫn là Chu mặt rỗ đúng không? Hắn sao không dạy dỗ tử tế lũ chúng mày sao?

Khẩu khí của Đỗ Long có sức nặng hơn bất cứ đứa nào. Mấy tên choai choai ăn chơi lêu lổng này, nếu không áp đảo ngay chúng thì càng làm cho bọn chúng thêm cao ngạo, cục diện lại càng khó thu xếp.

Biểu hiện của Đỗ Long quả thật khiến bọn chúng e dè. Bọn chúng có lẽ không thể là người của Chu mặt rỗ, mà chỉ là một đám du côn chuyên đi lừa gạt trộm cướp. Chu mặt rỗ chỉ cần ra lệnh cho một đàn em cũng khiến bọn nhãi này phải kêu xin ông nội. Người của bọn chúng lần trước bị Đỗ Long đánh bị thương rất nặng, anh em bọn chúng rất khó chịu. Hôm này một tên đàn em vừa nhìn thấy Đỗ Long và Kỷ Quân San đi cùng nhau đã nhận ra ngay, y vội thông báo cho các anh em khác, muốn cho Đỗ Long một bài học nhưng không ngờ Đỗ Long lại lớn miệng nhắc đến Chu mặt rỗ. Chu mặt rỗ là đại ca có thế mạnh lớn hơn cả Hùng ca ở Tây Sơn, đó cũng là người mà bọn chúng phải nể phục, cho nên bọn chúng không dám có ý kiến gì.

Đỗ Long rất am hiểu tâm lý, nhìn thấy bộ dạng của chúng hắn cười nhếch mép nói:

- Chúng mày không xứng xách dép cho Chu mặt rỗ, mau cút hết cho tao, đừng có tự làm mất mặt mình nữa. Cẩn thận cả hai nhà hắc bạch (hắc là xã hội đen, bạch là công an) đều không cho bọn chúng mày lăn lộn ở thành phố Ngọc Minh này đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui