Cảnh Lộ Quan Đồ

Phổi của Âu Dương Đình bị đè đến mức chẳng còn bao không gian chứa không khí, cô chỉ có thể thở gấp nói: - Sư huynh, giờ anh đã hài lòng chưa? Tối hôm đó ...Ừ... không có việc gì kỳ lạ...

Đỗ Long nói: - Có phải điện thoại của em nhận được một tin nhắn kỳ quái không?

Âu Dương Đình kinh ngạc nói: - Sư huynh, sao anh biết? Hôm đó em nhận được một tin nhắn kỳ lạ, vốn không biết là ý gì nên tiện tay xóa rồi.

Đỗ Long nhấc cằm cô lên ngắm nhìn ánh mắt của cô nghi hoặc nói: - Thật sao?

Âu Dương Đình hồn nhiên vô tội nháy mắt nói: - Tất nhiên là thật. Sư huynh, sao anh lại hỏi vậy? Tin nhắn đó làm sao?

Đỗ Long nhìn cô một hồi, lạ thay là không thể nhìn ra điều gì từ ánh mắt cùng biểu cảm trên mặt của cô, Đỗ Long âm thầm thán phục thần sắc cũng chậm lại, hắn nói: - Không có gì, hôm đấy anh bị chụp trộm, kẻ chụp trộm bị anh bắt được, sau đó có một người bí thần bí gọi đến uy hiếp nói là muốn đấu với anh đến cùng, anh liền điều tra tình hình hôm đó...

Âu Dương Đình lập tức vặn hỏi: - Sư huynh anh nghi ngờ em và Hồng Tuyết có liên quan đến việc chụp trộm, chúng em không kìm nổi lòng mình mới hôn sư huynh... có phải cũng bị chụp trộm rồi không?

Vẻ mặt của Âu Dương Đình từ kinh ngạc đến tỉnh ngộ rồi lại đến thất vọng và oán hận, chỉ trong vòng vài giây đã đổi mấy vẻ mặt, thay đổi vô cùng tự nhiên trôi chảy, ngay cả Đỗ Long cũng nhìn không ra một chút sơ hở, nếu như Âu Dương Đình đi đóng phim chắc còn tốt hơn cả khối diễn viên.

Lúc Âu Dương Đình rưng rưng nước mắt, Đỗ Long nâng mặt cô lên cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ của cô...

Ánh mắt Âu Dương Đình mở tròn xoe, việc này... theo như nghĩa đích thực mà nói, đây có thể gọi là nụ hôn đầu của cô chứ? Không ngờ lại bị Đỗ Long cướp đi như vậy...

Đỗ Long không chỉ hôn cô tay của hắn còn phiêu du trên cơ thể cô, từng đợt từng đợt làm lòng người ngây ngất, kích thích não bộ của Âu Dương Đình, lúc này cô không có bất kỳ năng lực phản kháng nào chỉ có thể để mặc cho Đỗ Long làm gì thì làm. Dường như Đỗ Long rất rõ chỗ mẫn cảm trên người cô, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã làm cho Âu Dương Đình có một loại cảm giác như đứng giữa thiên đường và địa ngục, thân thể của cô hưởng thụ sự âu yếm của Đỗ Long, nhưng lòng cô lại không ngừng phát ra cảnh cáo, cô không thể vì vậy mà chìm đắm trong say mê được!

Chính ngay trong lúc Âu Dương Đình phải bất chấp tất cả phản ứng lại thì đột nhiên Đỗ Long buông Âu Dương Đình ra quay người đi ra bên ngoài, Âu Dương Đình có chút hoang mang nhìn theo bóng hắn rời đi, một cảm giác lưu luyến không rời tự nhiên trào lên...

Đỗ Long đến phòng tắm bên kia, Phó Hồng Tuyết vẫn đang cố gắng giãy dụa. Sự cố gắng của cô đã có chút thành quả, dây thừng không có tính co dãn dễ dàng bị lỏng, bây giờ dây thừng trên người Phó Hồng Tuyết đã hơi lỏng ra.

Đỗ Long lạnh lùng nói:

- Động tác của em quá chậm, người theo dõi em sẽ không bỏ mặc em không xem chừng đâu, lúc hắn phát hiện em có khả năng trốn thoát, hắn sẽ lập tức ngăn em lại, thậm chí còn thay một cách buộc khác phức tạp hơn cho em đấy...

Nói xong, Đỗ Long một lần nữa cầm dây trói chặt lại từ đầu, gấp chân phải của Phó Hồng Tuyết về phía sau. Hai cổ chân bắt chéo rồi trói lại. Một sợi dây thừng ép chặt hai tay và hai chân của cô, Phó Hồng Tuyết cũng bị buộc thành tư thế Tứ mã giương vó, như vậy thì đừng nói là bị buộc lên trên không ngay cả nằm dưới đất cũng khó mà trốn thoát.

Đỗ Long nói nhẹ bên tai Phó Hồng Tuyết: - Chiêu này gọi là cách trói heo, nếu như trong một tiếng em có thể thoát được thì có thể coi là bước đầu qua rồi đấy...

Phó Hồng Tuyết biết sự lợi hại khi buộc như vậy, thoạt nhìn thì giống như đêm đó nhưng trên thực tế thì khác biệt nhau một trời một vực. Phó Hồng Tuyết bắt đầu nghi ngờ khả năng của mình, cô khẩn cầu nói: - Sư huynh, anh tha cho em đi...

Đỗ Long hôn một cái trên mặt cô cười nói: - Đừng lo, một tiếng sau anh sẽ đến thả em, đến lúc đó anh sẽ dạy em cởi như thế nào, cố chịu nhé. Nếu sau này em có bị hội buôn ma túy bắt được thì em sẽ biết sự nhọc công của anh.

Phó Hồng Tuyết nhìn Đỗ Long bịch một tiếng đóng mình lại trong phòng tắm, cô không khỏi bắt đầu hối hận, sao tự mình lại tự chuốc lấy khổ cực tạo ra thân phận nguy hiểm như vậy chứ.

Đỗ Long quay lại phòng ngủ, thấy Âu Dương Đình đang nằm nghiêng trên giường, tay chân đều đang ra sức giãy dụa. Nhìn thấy Đỗ Long quay lại, Âu Dương Đình oán hận nhìn hắn một cái rồi đỏ mặt nhăm mắt lại.

Đỗ Long nhẹ nhàng vuốt tóc cô nói: - Tiểu Đình, xin lỗi anh quá yêu em... anh không nên nghi ngờ bọn em...cũng không nên không cầm nổi lòng mình... Tiểu Đình, xin em hãy tha thứ cho anh...

Âu Dương Đình mở to mắt nói: - Sư huynh, em không trách anh đã nghi ngờ bọn em, hành động của bọn em hôm đó có hơi lỗ mãng... mấy bức ảnh bị chụp không bị truyền ra ngoài chứ?

Đỗ Long vui vẻ nói: - Em không trách anh là tốt rồi, may mà hôm đó anh phản ứng nhanh lại có nhiều bạn bè, chặn tên đó lại đúng lúc, ảnh cũng thu về rồi.

Âu Dương Đình nói: - Vậy là tốt rồi... Sư huynh anh có thể thả em ra không? Bị trói như vậy khó chịu lắm...

Đỗ Long cười nói: - Anh không thả, anh sẽ trói em cả đời!

Âu Dương Đình ngượng ngùng nói: - Sư huynh, sao anh lại có sở thích kì lạ đến vậy? Nếu anh thích, sau này em sẽ học dần để thích ứng, hôm nay... anh hãy tha cho em đi được không?

Đỗ Long cười nói: - Được, đây là do em nói đây nhé...

Đỗ Long cởi sợi dây thừng buộc tay chân của Âu Dương Đình ra, để cơ thể cô có thể dãn ra thoải mãi, song lại không tiếp tục cởi trói ở tay và chân cô, Đỗ Long cười nói: - Từ bây giờ em hãy bắt đầu thích ứng dần đi.

Âu Dương Đình cũng không tiếp tục yêu cầu hắn cởi ra cho cô, cô tựa vào lòng Đỗ Long nhẹ nhàng hỏi: - Sư huynh, sau đó tối hôm đấy xảy ra chuyện gì? Anh có thể nói cho em biết không?

Đỗ Long cười nói: - Được, chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé, chúng ta lần lượt hỏi, tối hôm đó...

Sau khi Đỗ Long giải thích một chút hỏi: - Tiểu Đình, tối hôm đó em cùng người bạn đấy đi đâu chơi?

Âu Dương Đình biết Đỗ Long không thể xóa bỏ nghi ngờ dễ dàng như vậy, cô giải thích: - Bạn của em đi xe từ thành phố Ngọc Minh đến nơi xuống xe đã rất mệt nên sau khi đón cô ấy liền quay về nghỉ ngơi, ngày hôm sau mới đi chơi, đến lượt e...

Hai người thay phiên nhau hỏi một hồi, thông qua cảm giác Đỗ Long có chút hiểu về lai lịch của Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết. Âu Dương Đình đột nhiên nói: - A, sao chị Tuyết vẫn chưa đến?

Đỗ Long khẽ mỉm cười: - Để cô ấy không làm phiền hai ta, anh đã thêm lượng cho Hồng Tuyết rồi, chắc vẫn đang khổ sở giãy dụa, không sao, chúng ta tiếp tục nói chuyện.

Đúng lúc này đột nhiên điện thoại của Đỗ Long kêu lên, Đỗ Long nhận điện thoại nghe thấy bên trong điện thoại có người nói: - Đại đội trưởng, chợ bán rau đường Thanh Niên có đánh nhau hội đồng, tình hình rất nghiêm trọng, anh mau qua đây đi.

Đỗ Long bỗng nhiên nói: - Được, tôi tới ngay.

Cúp điện thoại, Đỗ Long nói với Âu Dương Đình: - Xảy ra việc đột xuất, anh phải đến đó ngay, cuộc huấn luyện hôm nay kết thúc ở đây.

Âu Dương Đình khéo hiểu lòng người nói: - Vâng, sư huynh cứ đi đi, hiện trường đánh hội đồng rất loạn, sư huynh hết sức cẩn thận, sư huynh... Anh không giúp em cởi trói sao?

Đỗ Long hôn cô một cái rồi đặt Âu Dương Đình lên giường còn mình thì vươn người đứng dậy bước ra ngoài, trước cửa hắn quay người lại mỉm cười nói: - Dưới mấy bàn trà trong phòng khách của anh có một con dao nhỏ, nếu em không cởi được thì tới phòng khách tìm rồi đến phòng tắm cứu Hồng Tuyết nhé, anh đi trước đây.

Đỗ Long biết trói gô bình thường với Âu Dương Đình mà nói vốn không thành vấn đề, nên hắn bước đi mà không chút lo lắng. Tâm trạng Âu Dương Đình hơi phức tạp nghe hắn đóng cửa bước đi, không mất đến một phút cô đã có thể thoát ra hoàn toàn, rồi tự đi giải cứu Phó Hồng Tuyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui