Chiều tối chủ nhật Đỗ Long cùng Lâm Nhã Hân lên máy bay, tới Thành phố Ngọc Minh rồi chuyển máy bay đi Thượng hải.
Lúc bắt xe vào nội thành, Lâm Nhã Hân thấy Đỗ Long cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cười vẫy vẫy tay trước mặt Đỗ Long nói: - Sao vậy? Chưa từng đến Thượng Hải sao? Bị cảnh đêm Thượng Hải làm ngỡ ngàng sao?
Đỗ Long cười lạnh nói: - Anh đang suy nghĩ, dù chưa từng đến Thượng Hải nhưng không phải vì việc này? thành phố càng lớn anh càng không thích, bắt xe đến trung tâm thành phố cũng mất hơn một trăm, mua một chiếc Mercedes cũng không đưa được vào nhà...
Tài xế taxi là người tỉnh ngoài nên anh ta rất đồng cảm với câu nói của Đỗ Long, liền nói với Đỗ Long về những điều không hay của Thượng Hải, Lâm Nhã Hân nghe mà cứ cười. Mặc dù bọn Đỗ Long nói không sai nhưng có một nguyên tắc ở đâu cũng giống nhau là chỉ cần có tiền là sẽ được tôn trọng, rất nhiều thứ phiền phức cũng tự động biến mất, đây chính là xã hội vì đồng tiền.
Ngồi một tiếng Taxi mới đến khách sạn năm sao mà Lâm Nhã Hân đặt trước, thời gian này gần bằng với khoảng thời gian đi máy bay từ thành phố Ngọc Minh đến Thượng Hải, Thượng Hải tắc đường ghê gớm.
Phòng Lâm Nhã Hân đặt từ cửa sổ và ban công nhìn xuống có thể ngắm được phỏng cảnh sông Hoàng Phổ, bãi biển bên ngoài, cầu lớn bắc qua biển của Thượng Hải, cảnh sắc khá tráng lệ, làm cho người ta phải thốt lên ngắm thế là đủ rồi, nhưng Đỗ Long không hề có hứng thú với cảnh quan nhân tạo, chỉ liếc nhìn một cái liền quay vào phòng bám lấy cái máy tính xách tay mà hắn đem theo.
Lâm Nhã Hân cũng không biết sao Đỗ Long lại cho người khác cảm giác lạ lùng, thấy Đỗ Long bận rộn lên mạng cô cũng không làm phiền, tự mình đi tắm rồi lên giường nghỉ ngươi.
Một lúc sau Đỗ Long mới đi tắm rồi lên giường, hắn ôm Lâm Nhã Hân kìm không nổi nói: - A Hân, em biết không? Trên đời này còn rất nhiều thứ mà chúng ta không biết...
Lâm Nhã Hân cười nói: - Đúng vậy, càng biết nhiều lại càng phát hiện những thứ mình không biết càng nhiều, những gì mà loài người chúng ta biết về thế giới này là có hạn.
Đỗ Long nói: - Ý anh không phải vậy, anh muốn nói là ... đừng cho là chúng ta sống trên đời này, rất nhiều thứ ẩn giấu sau cái vẻ ngoài phồn vinh đấy chúng ta vốn không biết, cho dù thỉnh thoảng biết được cũng khó mà tin nổi.
Lời nói của Đỗ Long làm Lâm Nhã Hân có chút khó hiểu, nhưng cô vẫn cố gắng hiểu: - Đúng vậy, việc đầu tiên mà em chẳng thể nào thể hiểu nổi đó là những người dân của thôn Mãnh Tú kia nhìn có vẻ hiền lành chất phác, nửa năm trước lại gần như mỗi người một khẩu súng...
Đỗ Long nói: - Đâu chỉ một khẩu chứ, bình quân những thôn dân nhiều nhất là mỗi người hai ba khẩu... nhưng việc anh nói không phải cái này... anh nói là... em có thể nghĩ rằng nước chúng ta cũng có những tổ chức ngầm như tổ chức khủng bố, tập đoàn sát thủ tồn tại không?
Lâm Nhã Hân nói: - Em vốn không tin, nhưng anh đã nói vậy thì chắc chắn là có, sao vậy? Không phải anh bị tập đoàn sát thủ theo dõi đấy chứ?
Lâm Nhã Hân lo lắng, Đỗ Long an ủi nói: - Anh không sao, sau lần này về em phải dẫn theo người bảo vệ đã sắp xếp cho em trước kia...
Lâm Nhã Hân lạ càng sốt ruột cô nói: - A Long, rốt cục là sao vậy? Anh mau nói thật với em đi!
Đỗ Long bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, gần đây anh đã chọc giận một nhóm người, bọn họ còn nguy hiểm hơn cả mấy ông trùm ma túy của Myanmar, em phải tự bảo vệ mình cho tốt anh mới có thể yên tâm.
Lâm Nhã Hân tiếp tục hỏi: - Còn anh thì sao?
Trên mặt Đỗ Long lộ ra một vẻ khinh miệt hắn nói: - Anh chỉ lo bọn họ hại người vô tội, anh còn mong bọn chúng đến tìm anh, đến bao nhiêu anh diệt bấy nhiêu.
Lâm Nhã Hân gật đầu, cô quan tâm nói: - A Long, anh nhất định phải cẩn thận đấy, anh mà có xảy ra chuyện gì... em cũng chẳng thiết sống nữa...
Đỗ Long cảm động ôm lấy cô nói: - Không đâu, anh là cảnh sát, bố anh là ông lớn của cục an ninh quốc gia ở tỉnh Thiên Nam, ở sân nhà của ta mấy tên yêu ma quỷ quái đó còn có thể làm được gì chứ?
Lâm Nhã Hân hỏi: - Rốt cục là anh đã chọc giận ai vậy? tập đoàn sát thủ sao?
Đỗ Long cười nói: - Anh cũng không biết sao lại gây phiền phức nữa, tổ chức đấy cũng không chỉ đơn giản có thể dùng tổ chức khủng bố hay tập đoàn sát thủ để xác định, trước mắt những hiểu biết của anh về bọn chúng vẫn rất có hạn. Ngủ thôi, đợi sau này biết nhiều hơn anh sẽ nói với em.
Lâm Nhã Hân trong lòng lo ngay ngáy nào đâu ngủ được chứ, khó khăn lắm mới thiếp đi lại bị điện thoại đánh thức. Đỗ Long vô lưng cô an ủi: - Là mẹ anh, bà ở Thượng Hải biết anh đến Thượng Hải muốn tìm thời gian gặp anh.
Lâm Nhã Hân ồ một tiếng, nói mơ màng: - Anh đi đi, em vẫn chưa chuẩn bị...
Đỗ Long sửng sốt, sau đó có chút cảm động, ước định giữa hắn và Lâm Nhã Hân chỉ là dễ hợp dễ tan, hai bên có thể rút lui bất cứ lúc nào, nhưng giờ Lâm Nhã Hân đã tình thâm nghĩa nặng với hắn, nếu có cơ hội sao cô lại không muốn ở cùng Đỗ Long suốt đời chứ?
Đỗ Long vuốt gáy và lưng của Lâm Nhã Hân một lúc cô liền ngủ say, lúc này Đỗ Long mới đi ra khỏi phòng ngủ nói nhỏ: - Bố sao vậy ạ?
Đỗ Khang nói: - Bố còn đang muốn hỏi con đây, hôm qua mới hạ thưởng giết con xuống, hôm nay đã lại treo lên? Hơn nữa giải thưởng lần này còn gấp đôi, đến cả năm triệu tệ, lần này con lại bận rộn rồi.
Đỗ Long trầm giọng nói: - Hai giải thưởng trước sau chắc là của hai tổ chức khác nhau, bố, bố có biết tổ chức Đoàn Kết xã không?
Đỗ Khang nói: - Đoàn Kết Xã? Chưa từng nghe qua, nhưng chuyện này cũng rất bình thường, rất nhiều tổ chưc thường xuyên đổi tên, cụ thể thì phải xem kết cấu và đặc điểm hành sự mà phán đoán rốt cục là tổ chức nào chuyển thành.
Đỗ Long thầm nghĩ, chẳng trách mình lên mạng không tìm được bất cứ manh mối nào, hắn nói; - Con cũng không biết sao lại gây chuyện với tổ chức này nữa, chỉ biết bọn họ thần thông quảng đại, hơn nữa còn có một cơ sở huấn luyện ở đảo nào đó bên nước ngoài, bồi dưỡng sát thủ hàng hoạt.
Đỗ Khang trầm giọng nói: - Có chút hiểu rồi, mấy ngày nay bọn ta cũng lờ mờ cảm thấy có một loại tổ chức thần bí như con nói tồn tại, nhưng lại không có cách nào để khẳng định tổ chức này có tồn tại hay không, con nói ra những thứ này, chẳng lẽ con đã từng tiếp xúc với tổ chức này thậm chí là bắt được sát thủ của bọn họ sao?
Đỗ Long nói: - Con đã từng nói vài câu với người của tổ chức này qua điện thoại, con cũng không biết sao lại đắc tội với bọn họ nữa.
Đỗ Khang bảo Đỗ Long kể lại chi tiết một lượt, Đỗ Long bắt đầu kể từ lúc Trần Viên Đại, Vương Khởi Minh bị hại trong lúc dự tuyển cuộc thi đấu võ cảnh sát toàn quốc. Đương nhiên là chuyện của Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình bị hắn giấu đi, nếu không Đỗ Khang nhất định sẽ phái người đến bắt hai chị em bọn họ, Đỗ Long sẽ chẳng còn gì để chơi nữa.
Nghe Đỗ Long kể lại xong, Đỗ Khang nói:
- Bố sẽ tăng cường điều tra tổ chức này, con cũng phải tự mình cẩn thận chút, có cần phái mấy người đến bảo vệ con 24/24 không?
Đỗ Long nói: - Không cần đâu, con có khả năng tự bảo vệ mình, cùng lắm thì có thể nhờ công ty Quân Uy của bọn Hạ Hồng Quân giúp, mấy kẻ nấp ở chỗ tối không dám xuất đầu lộ diện đấy không làm được gì con đâu.
Đỗ Khang dặn dò vài câu, Đỗ Long đột nhiên nói: - Bố, giờ con đang ở Thượng Hải, mai mẹ có rảnh không? Con muốn ăn gà hấp do mẹ làm.
Đỗ Khang cười nói: - Mẹ con bận lắm, bây giờ không ở Thượng Hải, con ở Thượng Hải bao lâu? Nếu như có thể ở thêm vài ngày chắc bà ấy sẽ quay về đấy.
Đỗ Long thất vọng nói: - Vậy thì thôi, chắc tối là con phải đi Quảng Châu rồi...