Những gì mà Đỗ Long biết không chỉ có những gì mà hắn nói với bố, từ chỗ Âu Dương Đình hắn biết được không ít thông tin liên quan đến ‘Đoàn Kết Xã’, chỉ tiếc bọn Âu Dương Đình chỉ là sát thủ bình thường, lực lượng thực sự sau bức màn của Đoàn Kết Xã đến cô ta cũng không biết.
Những gì mà Âu Dương Đình biết là tất cả những gì mà bọn họ nhìn thấy tận mắt. Từ lúc có ký ức, Âu Dương Đình đã ở trên một hòn đảo nhỏ bên cạnh có rất nhiều bạn nam nữ đồng niên. Hàng ngày bọn họ phải gian khổ tranh giành ở phòng tập, ngày nào cũng có người lạc đơn vị rồi biến mất. Bọn Âu Dương Đình không biết bọn họ sẽ như thế nào cũng không dám nghĩ, cô chỉ biết dốc hết sức lực để học và chiến đấu, chỉ cần duy trì thành tích xuất sắc thì ngày nào cũng sẽ có thưởng là một cái bánh bao thịt.
Thời gian trôi qua, bạn Âu Dương Đình ngày càng ít, hơn nữa còn nam nữ tách riêng để đào tạo, tổ của Âu Dương Đình cuối cùng chỉ còn sót lại bảy chị em. Âu Dương Đình xếp thứ hai, Phó Hồng Tuyết xếp thứ năm, bảy chị em bọn họ đều xinh đẹp như hoa, dáng người mĩ lệ nhưng thân thủ chưa chắc đã tốt nhất trong những chị em được thụ huấn. Theo như Âu Dương Đình biết thì bọn họ được gọi là nhóm Phượng, còn có nhóm Tước là nhóm của những người con gái không xinh đẹp lắm nhưng kỹ năng chuyên nghiệp đều rất xuất sắc, số lượng cụ thể thì không rõ. Ngoài ra còn có nhóm Rồng nhóm Hổ của con trai, tình hình chắc cũng không khác lắm với nhóm Phượng và nhóm Tước.
Kết thúc khóa học trên đảo, bọn họ bị nhốt trên thuyền chuyển về nước, sau đó thì bọn họ có thân phận riêng. Lúc này bọn họ chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, được sắp xếp đi học ở mấy trường con cháu dân công, bên cạnh đều là những kẻ quê mùa chưa ra xã hội bao giờ, hơn nữa những vấn đề của trẻ con cũng rất nhiều, bọn Âu Dương Đình thuận tiện che dấu thân phận.
Khả năng tiếp thu của trẻ con rất mạnh, nên nhanh chóng hòa nhập vào với xã hội. Bọn họ vất vả học những thứ mà chưa từng học qua trên đảo rồi nhanh chóng trở nên chẳng thua kém mấy đưa trẻ thành phố, sau mấy lần chuyển trường thậm chí còn vào học đại học, thận phận của bọn cũng hoàn toàn được gột rửa.
Dù bọn họ đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn chịu sự khống chế nghiêm mật của Đoàn Kết Xã. Lục Phượng vì yêu một người con trai có ý phản lại tổ chức, nên kết quả là bị xe đâm chết diệt khẩu. Sau khi bọn Âu Dương Đình nhận được tin càng tuân lệnh không dám cãi lại nửa lời.
Những thứ mà Đỗ Long có được từ chỗ Âu Dương Đình ngoài đoạn này có chút không thể tưởng tượng như những tình tiết trong phim ra, thì thu hoạch lớn nhất là biết được mật ngữ cùng cách tiếp cận nội bộ của bộ phận Đoàn Kết Xã.
Đoàn Kết Xã có thể mua đảo ở hải ngoại để huấn luyện sát thủ lại còn có thể xắp xếp thận phận mới cho bọn họ ở trong nước, rõ ràng thực lực của bọn họ không chỉ đơn giản là tập đoàn sát thủ. Bọn Âu Dương Đình hoàn toàn được bồi dưỡng như gián điệp tiêu chuẩn cao, giết người chẳng qua chỉ là một phần trong lúc huấn luyện của bọn họ. Đoàn Kết Xã hoàn toàn có thể điều bọn họ đi các cơ quan như nghiên cứu khoa học, quốc phòng hoặc công ty lớn nào đó đánh cắp tài liệu cơ mật. Với vẻ đẹp, năng lực công thêm thực lực của Đoàn Kết Xã gần như không gì là không thể.
Chủ nhân của bọn Âu Dương Đình có phải là kẻ cầm đầu của Đoàn Kết Xã hay không thì vẫn chưa thể nói được gì, nhưng chắc chắn là một nhân vật quan trọng trong Đoàn Kết Xã. Nếu không thì hắn không thể để lãng phí những tài nguyên quý giá là hai thành viên của nhóm Phượng vào tay một cảnh sát quèn như Đỗ Long như vậy.
Lai lịch của Đoàn Kết Xã thần bí như vậy Đỗ Long không khỏi suy xét lại một lượt, rốt cục là hắn đã đắc tội với ai mà lại dẫn tới kẻ địch như Đoàn Kết Xã?
Nghĩ đi nghĩ lại Đỗ Long cũng không thể nghĩ ra thứ gì. Hắn làm việc nửa năm bắt không ít người cũng lật đổ mấy tham quan, nhưng gần như không hề liên quan đến Đoàn Kết Xã, chẳng lẽ...
Nếu đổi lại là Chu Dịch Thăng thì mọi chuyện sẽ khác. Chu Dịch Thăng đã từng tạo ra một cuộc đấu giá điên cuồng đối với nhãn hiệu Vương trong cuộc chào bán mùa xuân Myanmar, kết quả là làm cho mười tám công ty cùng mọi nhà đều lỗ mất mấy trăm triệu tệ, đến nay đã có ba công ty tuyên bố phá sản, ảnh hưởng rất rộng. Nói không chừng bên trong lại có liên quan đến kẻ đứng đầu của Đoàn Kết Xã. Vấn đề lớn xuất hiện bây giờ là, bức màn phía sau thân phận phận ẩn dấu của Chu Dịch Thăng, Thẩm Băng Thanh, hoặc Lâm Nhã Hân, đến bây giờ cũng chỉ có Trần Thị, Kỷ gia biết kẻ đầu sỏ thực sự là Chu Dịch Thăng. Chưa nghe qua là Thẩm Băng Thanh gặp phải uy hiếp gì.
Đỗ Long nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra là chuyện gì, chỉ đành không nghĩ nữa, tự mình phải cẩn thận một chút, tiếp xúc nhiều thì kẻ đó sớm muộn rồi cũng sẽ để lộ dấu vết thôi.
Đỗ Long không quay về giường nghỉ ngơi mà ngồi luyện công ngay trên ban công khách sạn. Đến nay vẫn chưa rõ lai lịch kẻ địch bọn họ thực lực mạnh, tốt hơn hết là hắn gắng sức tăng cường thực lực của mình.
Sáng sớm, Lâm Nhã Hân đi mua bữa sáng về cho Đỗ Long, hai người thân mật ăn xong bữa sáng nghỉ ngơi một lát rồi mới đi đến tập đoàn Linh Phong.
Tập đoàn Linh Phong thuê một toà nhà văn phòng ba tầng là nơi làm việc, phòng làm việc của Tô Linh Vân ở tầng cao nhất. Lâm Nhã Hân và Đỗ Long đến nơi trước giờ hẹn năm phút, ngồi nghỉ một chút ở một phòng khách nhỏ thì Tô Linh Vân bước vào.
Tô Linh Vân thản nhiên cười nói: - Chu tiên sinh, Chủ tịch Lâm rất vui được gặp hai vị, các vị đường xã xa xôi đến Thượng Hải thật vất vả.
Hôm nay Tô Linh Vân mặc một bộ vét trắng, búi tóc sau gáy, cả người toát ra vẻ thanh minh mặt mày rạng rỡ. Đỗ Long tỉ mỉ ghi lại hình dáng đẹp đẽ lại trong đầu rồi cười nói: - Vất vả thì vất vả, chỉ cần có thể thuận lợi đàm phán hợp tác thì vất vả nữa cũng đáng.
Tô Linh Vân cười nói: - Có thể để hai vị đại giá nhất định là vụ kinh doanh rất có triển vọng, nhưng trong điện thoại Chủ tịch Lâm lại không chịu nói thẳng làm tôi cũng tò mò... bây giờ có thể nói rồi chứ?
Lâm Nhã Hân cười nói: - Chẳng bao lâu, Tiểu Vân sao cô lại trở nên xa lạ đến vậy? Vụ làm ăn này đúng là một vụ lớn, làm đến mấy tỉ cũng không ít, nên cũng phải hết sức cẩn thận. Việc này tôi chỉ có thể nói với một mình Tiểu Vân cô thôi, hơn nữa cô cũng phải đảm bảo là có hợp tác hay không thì cũng tuyệt đối không được nói ra bên ngoài.
Tô Linh Vân gật đầu, vẫy tay với thư ký bưng hai chén trà đến nói: - Em ra ngoài đi, tôi không gọi thì không cho phép bất cứ ai vào.
Thư ký của Tô Linh Vân đi ra rồi khép cửa lại, ánh mắt Đỗ Long lướt qua một lượt trong phòng khách, Tô Linh Vân cười nói: - Chẳng lẽ Chu tiên sinh lo lắng nơi này không an tòan sao?
Đỗ Long cười nói:
- Việc quan trọng, vẫn phải cẩn thận một chút, việc này để tôi nói đi... Chủ tịch Tô rất quen với chúng tôi, cô cũng biết tôi rất giỏi cược thạch, mà Nhã Hân thì lại đầu tư một tỉ vào khai thác ở thôn Mãnh Tú. Chủ tịch Tô cô có thể tưởng tượng một chút, nếu như hai việc này gặp nhau sẽ như thế nào?
Trong lòng Tô Linh Vân trấn động cái cô cười nói: - Ý của Chu tiên sinh là... chắc không phải phát hiện mạch Phỉ Thúy ở thôn Mãnh Tú đấy chứ?
Đỗ Long cười nói: - Chủ tịch Tô đúng là thông minh sắc sảo, một chút là đã đoán ra. Đúng là chúng tôi phát hiện một mạch Phỉ Thúy phía dưới một góc xa của thôn Mãnh Tú, chúng tôi còn mang theo một chút hàng mẫu đến, Chủ tịch Tô có thể xem qua.
Trong lòng Tô Linh Vân rất kinh ngạc, cô nhìn mấy mẩu đá trên bàn mà Đỗ Long đẩy qua nói: - Tôi không hiểu lắm về việc kinh doanh Phỉ Thúy, chắc hai vị tìm nhầm đối tác rồi...
Đỗ Long cười nói: - Không hiểu cũng có thể từ từ tìm hiểu, đây là một vụ kinh doanh một vốn bốn lời, chẳng nhẽ Chủ tịch Tô lại không chút hứng thú sao? Tôi đảm bảo vụ kinh doanh này không chút rủi ro, nếu không tôi có thể đền lại gấp đôi những gì mà Chủ tịch Tô bỏ ra!
Cặp mắt linh động của Tô Linh Vân nhanh chóng liếc sang Đỗ Long, rồi cũng cầm khối đá lên xem xét...