Cảnh Lộ Quan Đồ

Trang Hoành Vĩ thấy thế tràn đầy thất vọng lớn tiếng kêu lên: - A Nhã!

Gần như cùng một thời gian, chỉ thấy Đỗ Long quát: - Được! Sau đó hắn làm động tác ném mạnh, tay phải mạnh mẽ vung ra, một vệt ánh sáng màu vàng với tốc độ mắt thường khó nhìn thấy được vút đến phá tan cửa sổ, va rất mạnh vào phần giữa sống lưng của Lan Nhã. Lan Nhã a lên một tiếng kinh hãi, toàn thân mất khống chế ngã sấp xuống, cả người nhức mỏi, nhất thời căn bản không đứng dậy được.

Lan Nhã nhanh chóng bị đám người Trang Hoành Vĩ đuổi theo tới khống chế, Đỗ Long chậm rì rì đi tới, từ trên mặt đất nhặt lên đồng tiền lớn bảo bối của hắn. Ở cự ly xa như vậy, cũng chỉ có dùng đồng tiền lớn này mới có đủ uy lực.

- Tại sao! Trang Hoành Vĩ túm lấy cổ áo của Lan Nhã lớn tiếng chất vấn.

Trên mặt Lan Nhã đã không còn sự bình tĩnh và cao ngạo vốn có, cô ta cắn chặt răng không nói. Đỗ Long lại vỗ vai an ủi Trang Hoành Vĩ: - Bình tĩnh chút đi, tiểu Trang, cô ta cũng là thân bất do kỷ mà thôi. Nghĩ xem, mấy tên khác bị bắt, cô ta đến từ một nơi cùng với bọn họ, hẳn cũng là người của Tước tổ, chỉ là không biết đứng hàng thứ bao nhiêu thôi, đúng không cô Lan Nhã?

Lan nhã quay đầu không để ý tới, Đỗ Long nói: - Được rồi, người đã tìm thấy, việc tiếp theo không còn liên quan đến tôi nữa. Tiểu Trang, nghĩ thoáng chút, chân trời nơi nào không có cỏ thơm lần sau tôi sẽ giới thiệu với cậu một cô còn ngon hơn.

Trang Hoành Vĩ ảm đạm liếc mắt nhìn Lan Nhã một cái, y phất tay rồi để người của mình áp giải Lan Nhã đi. Đỗ Long hoàn thành nhiệm vụ cũng đi luôn, Trương Chính Lượng rất khách khí tiễn hắn ra ngoài, thái độ biểu hiện ra hoàn toàn khác hẳn ban đầu.

Đỗ Long không hỏi chuyện của Lan Nhã, chủ yếu là bởi vì Lan Nhã quả thực chẳng quan trọng gì. Lan Nhã cải trang thành Trang Hoành Vĩ trà trộn vào cơ sở ngầm của Cục an ninh Quốc gia đã không phải là lần đầu. Cô ta vốn muốn trực tiếp đi cứu người, nhưng không ngờ Lam Phượng đã đánh ngã Trang Hoành Vĩ, vậy nên liền giả bộ áp giải Lam Phượng rời khỏi Cục An ninh Quốc gia. Sau sự việc Lan Nhã cảm thấy tiếp tục ở lại Cục An ninh Quốc gia hẳn là không có vấn đề, thật không dễ dàng mới trà trộn được vào, thân phận này không thể tùy tiện vứt bỏ, nhưng không ngờ lại bị Đỗ Long tìm ra nhanh như vậy.


Sau khi Đỗ Long gọi điện thoại báo tin cho Đỗ Khang, hắn cũng không về nhà mà lái xe thẳng đến trước nhà hàng Tình Lữ, dừng xe phía đối diện và ngồi đợi trên xe. Hơn mười phút sau, Hạ Hồng Quân từ trong nhà hàng đi ra, vẻ mặt hết sức hưng phấn.

Đỗ Long bấm hai nhịp còi xe, Hạ Hồng Quân mới nhìn thấy Đỗ Long ở phía đối diện. Anh ta vội vàng băng qua đường, sau khi lên xe thành khẩn nói với Đỗ Long: - Đỗ Long, cảm ơn cậu, Lam Phượng cô ấy thật đã đến gặp tôi rồi.

Đỗ Long cười nói: - Hai người đã nói chuyện gì rồi?

Hạ Hồng Quân nói: - Cô ấy nói không biết tại sao muốn đến gặp tôi. Tôi nói với cô ấy, nếu cần gì, cô ấy có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, hoặc gọi điện thoại cho tôi Ài, cũng không biết còn có lần sau nữa không

Đỗ Long cười nói: - Khẳng định có đấy, tin tôi đi. Hai người ăn gì chưa? Bụng tôi đang kêu sùng sục lên đây này.

Hạ Hồng Quân cười nói: - Cũng chưa ăn gì, đồ ăn trong đó vừa đắt vừa ít, cậu muốn ăn gì? Tôi mời cậu một bữa no say!

Đỗ Long nói: - Gọi luôn Băng Thanh ra đây đi, ba chúng ta lâu không ăn với nhau rồi Hồng Quân này, anh không có ý định mở chi nhanh ở thành phố Lỗ Tây sao?


Hạ Hồng Quân cười khổ nói: - Cái nhà cậu này, thật muốn tôi gãy cổ sao, đi đến đâu cũng muốn tôi mở chi nhánh đến đó, ài để tôi suy nghĩ một chút nhé

Lam Phượng đứng trước bia kỷ niệm kháng chiến Điền Tây, mặt đối diện với cột bia cao cao, ánh mắt lại mờ mịt không tiêu điểm

Lam Phượng có chút mù mờ, tuy nhiệm vụ thất bại không ảnh hưởng lớn tới cô, nhưng không biết tại sao, cô lại cảm thấy mình giống như đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.

Lam phượng không biết mình tại sao phải đi gặp Hạ Hồng Quân, không biết vì sao Hạ Hồng Quân sẽ một mực chắc chắn là Đỗ Long cứu cô. Vừa rồi nghe được tin tức, nói là nội tuyến đã cứu mình đó đã bị bắt, lại là Đỗ Long Lẽ nào hắn thực sự là khắc tinh của Đoàn Kết Xã?

Lam Phượng nhớ rõ khi mình thẩm vấn đã ngủ thiếp đi, điều này khiến trong lòng cô run sợ. Trong tình huống bình thường cô tuyệt sẽ không ngủ như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong lúc mê ngủ cô đã nói những gì?

Bình thường người bị thôi miên đều sẽ không nhớ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lam Phượng là người đã trai qua huấn luyện đặc biệt, cô vẫn lờ mờ nhớ một vài ấn tượng, nhưng cứ mơ hồ không thể xác định bởi thế càng khiến cô trở nên lo lắng.

Đúng lúc này, một cụ già đi đến bên cạnh Lam Phượng: - Cô gái, xin hỏi cô tên gì? Có người bảo tôi đưa một thứ tới đây


- Tôi họ Bạch.

Lam Phượng nói: - Là một người họ Hồng bảo ông đưa tới đúng không?

- Đúng rồi đúng rồi. Cụ già đưa cái hộp nhỏ cho Lam Phượng. Lam Phượng lấy từ trong hộp ra một chiếc điện thoại, khi xoay người rời khỏi bia kỷ niệm thản nhiên gọi lại cho số điện thoại gọi đến duy nhất và cũng là cuối cùng trong điện thoại, nói: - Phượng Lục, 39581.

Trong điện thoại truyền tới giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi, y nói: - Tôi là Hồng Ngũ, tuyến này trước mắt là an toàn. Lam Phượng, thân phận của cô đã bại lộ, tôi sắp xếp cho cô một con đường rời khỏi Hoa Hạ, tạm thời không cần quay về.

Lam phượng nói:

- Có xử phạt gì không?

Hồng Ngũ nói: - Không phải lỗi của cô, cho nên không có xử phạt gì. Hoàng Tứ lạm dụng chức quyền tạm thời đã bị xử cách chức, không có chuyện của cô nữa. Đi nghỉ ngơi đi, khi có nhiệm vụ mới tôi sẽ liên lạc với cô. Sân bay, hòm đựng đồ số 09, mật mã 897340.

Điện thoại đã cúp, Lam Phượng thở dài, tháo điện thoại lôi chip ra bẻ gãy và ném đi, còn chiếc điện thoại thì tiện tay nhét vào trong tay một đứa trẻ qua đường, sau đó gọi một chiếc taxi và chạy đến sân bay. Hôm qua mới đến, hôm nay đã đi, Lỗ Tây nơi đây không chào đón cô


Nhưng Lam Phượng không kìm nổi mà quay đầu lại nhìn, cô biết, tuy mình đi rồi, từ nay sẽ bặt vô âm tín, nhưng có một người sẽ cứ thế chờ cô trong lặng lẽ.

Đợt sóng này cuối cùng đã qua đi, nhưng phiền phức của Đỗ Long thì vẫn chưa hết. Hắn vừa được khen ngợi thăng quân hàm, thì xử phạt cũng theo đuôi mà đến, cũng may chỉ là cảnh cáo nội bộ.

Một tuần sau, Bạch Nhạc Tiên đã quay về, cuộc sống của Đỗ Long cũng ổn định trở lại, sau đó hắn xắn áo bắt đầu chỉnh đốn Đại đội Trị an.

Người đầu tiên hắn đụng đến là Dương Xương Hiền. Chuyện lần trước Dương Xương Hiền ném đá xuống giếng Đỗ Long không hề quên, cho nên lần ra tay này người đầu tiên hắn nhắm vào là Dương Xương Hiền, đây cũng xem như là giết gà dọa khỉ.

Bản thân Dương Xương Hiền rất nhiều vấn đề, Đỗ Long chỉ chọn ra một số trong đó, Dương Xương Hiền liền chịu không nổi mà rời đi.

Tham ô nhận hối lộ, cấu kết với xã hội đen, sinh hoạt cá nhân thối nát...

Sau khi Dương Xương Hiền bị Ủy ban Kỷ luật thành phố bắt giam vài ngày, Cục công an thành phố tuyên bố Dương Xương Hiền bị cách chức, sau đó chuyển lên cho cơ quan Tư pháp xử lý.

Những chuyện đằng sau Đỗ Long cũng không quản nữa, tảng đá lớn nhất của Đại đội Trị an đã bị nạy đi, thế này cũng không ai dám bằng mặt không bằng lòng với hắn. Đối với các nơi công cộng mà Dương Xương Hiền phụ trách, công tác giám sát và quản lý các ngành nghề đặc biệt hoàn toàn đều do Đỗ Long tiếp tay. Bởi vì tết Nguyên Đán đã gần kề, an toàn luôn là quan trọng nhất, Đỗ Long triển khai công tác kiểm tra an toàn. Quyết định này vừa đưa ra, Đỗ Long liền bận vùi trong công việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận