Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long giới thiệu với Mã Quang Minh tình hình mà mình tìm hiểu được, tất nhiên cũng không quên khoe chiến tích của mình. Sau đó cung với mấy người Thẩm Băng Thanh mang bữa sáng về, trở lại chỗ Đội tìm kiếm cứu nạn đang nghỉ ngơi. Mọi người dùng nước nóng pha mì tôm, sau đó lại nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm.

- Đại đội trưởng Đỗ, các anh ở đây à? Cứ để tôi phải tìm mãi. Mao Tuệ Lệ tìm đến, cô hỏi: - Đại đội trưởng Đỗ, các anh cứu được bao nhiêu người rồi?

Đỗ Long tức giận liếc cô một cái nói: - Sao cô lại có hứng thú với mấy con số này như thế? Hiện tại đang lo cứu người đấy, tôi không có thời gian trả lời vấn đề nhàm chán này đâu.

Mao Tuệ Lệ nói: - Đại đội trưởng Đỗ đừng nóng giận, lúc nãy tôi thấy các anh cứu người nên mới qua đây phỏng vấn đấy. Theo tôi được biết, trong các đội tìm kiếm thì đội anh cứu được nhiều người nhất, có phải là anh có bí quyết nào về mặt này không?

Đỗ Long nói: - Kinh nghiệm có lẽ là có một chút, nhưng không được tính là bí quyết gì cả. Bí quyết là phải kiên nhẫn quan sát và có chuẩn bị tỉ mỉ từ trước, mọi người cũng đều làm như vậy đấy.

Ánh mắt Mao Tuệ Lệ đảo đi đảo lại mấy vòng, cô lại hỏi: - Đại đội trưởng Đỗ, tôi có thể đi theo các anh không. Tôi muốn quay lại toàn bộ quá trình các anh cứu người được không?

Đỗ Long nói: - Được, chỉ cần đừng cản trở chúng tôi là được.

Nói xong Đỗ Long gọi mọi người nói: - Đến lúc làm việc rồi, mọi người phải tận dụng thời gian!

Mao Tuệ Lệ không phải là cảm nắng Đỗ Long, chỉ có điều cùng đến từ Thành phố Lỗ Tây. Hơn nữa lần trước ở Đại đội trị an Đỗ Long nhờ vào quan hệ khiến cho tin tức khinh thiên của Mao Tuệ Lệ phải chết yểu, điều này khiến Mao Tuệ Lệ rất không phục. Hiện nay số lượng người cứu được ở các đội khác đang dừng lại ở con số mười, nên mấy người Đỗ Long lại ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào cánh cửa bốn mươi. Điều này khiến Mao Tuệ Lệ bắt đầu nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ Đỗ Long khai khống con số lên. Cho nên khi không có việc gì làm cô lại nhìn chằm chằm Đỗ Long, hy vọng có thể vạch trần bộ mặt dối trá của Đỗ Long.

Nhưng thời gian trôi qua, từng người từng người một được cứu ra từ đống đổ nát đã khiến mọi sự hoài nghi của Mao Tuệ Lệ đều tiêu tan. Cùng với thời gian cô chụp một tiếng thì Đỗ Long đã cứu được chín người. Theo tỉ lệ này, hắn quả thật không cần nói dối về lượng người cứu được.

Nhìn Đỗ Long vội vàng chỉ huy cứu người, Mao Tuệ Lệ cảm thấy trước đó mình đã ngu xuẩn cỡ nào, bây giờ là lúc nào rồi? Cô muốn bới móc tin tức phản diện, đây không phải là tự mình chuốc lấy khổ sao? Mỗi lần đại nạn, tuyên truyền những việc tốt tất nhiên là chủ lưu. Trước mắt chính là đề tài về anh hùng tốt nhất. Tự mình làm mờ mắt mình đi, thậm chí ngay cả điều này cũng không ý thức được sao?

Cũng may mọi việc còn có thể cứu vãn được. Mao Tuệ Lệ lại tìm cơ hội để hỏi, cô nói: - Đại đội trưởng Đỗ, anh cảm thấy khi cứu người thì điều gì là khó nhất?

Đỗ Long vừa cùng mọi người nâng bức tường nặng đến hai ba tấn lên cứu được một nhà ba người. Hắn thở phì phò uống nước, tức giận trả lời: - Khó khắn lớn nhất? Không phải cô cũng thấy rồi sao? Nếu cô có thể mang một cái cẩn cẩu đến thì sự việc sẽ dễ dàng hơn.

Mao Tuệ Lệ xoay người đối diện với màn ảnh nói: - Hiên giờ đường vẫn chưa lưu thông được, máy móc trọng hình ở thị trấn Tuyên Cương khan hiếm. Người trong đội tìm kiếm cứu nạn chỉ có thể dùng tay và bả vai để nâng tường gạch lên, cứu từng người một thoát ra khỏi đống đổ nát. Những cảnh sát nhân dân và quân giải phóng nhân dân trước mắt chúng ta đây, bất luận là khó khăn gì họ đều có thể vượt qua. Chỉ một tiểu đội nhỏ dưới sự dẫn dắt chỉ huy của Đại đội trưởng Thành phố Lỗ Tây- Đỗ Long đang đứng phía sau tôi đây, không đến mười giờ từ rạng sáng hôm qua đến bây giờ, họ đã dùng tay và dụng cụ thô sơ cứu thoát hơn năm mươi người gặp nạn rồi...

Đỗ Long rõ ràng cảm thấy sự thay đổi của Mao Tuệ Lệ, nên khi cô ta đưa micro đến trước mặt Đỗ Long thì thái độ của hắn cũng tốt lên nhiều. Hắn để Mao Tuệ Lệ trực tiếp gọi hắn là cảnh sát Đỗ, như vậy dễ nghe hơn một chút.

Buổi trưa, rất nhiều cảnh sát có trang bị vũ khí chạy bộ vào thị trấn Tuyên Cương. Chỗ hổng trên đường mà Đỗ Long đã dùng thép tấm trải lên đã được sửa rồi, nhưng xe vẫn không lưu thông được. Vì thế các cảnh sát có trang bị vũ trang liền dùng phương thức chạy bộ để tiếp cận thị trấn Tuyên Cương.

Sau khi lực lượng cứu người được tăng lên, hơn nữa còn có chó cứu người nữa thì tốc độ tìm kiếm tăng lên rất nhiều. Nhưng đối với một thị trấn bị hao tổn nghiêm trọng, thì tốc độ tìm kiếm này vẫn rất chậm chạp.

Đỗ Long dựa vào thể lực và nghị lực kinh người luôn triển khai tìm kiếm cứu người ở tuyến đầu. Những người bên cạnh hắn ngoại trừ Thẩm Băng Thanh thì những người khác, ngay cả Thạch Siêu Vũ đều mệt gục xuống. Đỗ Long vẫn đang cố gắng cứu người. Số người hắn cứu được đã vượt con số một trăm.

- Đỗ Long! Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Đỗ Long quay đầu lại nhìn, thì thấy Hàn Ỷ Huyên đang ở cách đó không xa, đang đi về phía bọn họ.

- Đừng tới đây, ở đây nguy hiểm lắm. Đỗ Long phất tay bảo Hàn Ỷ Huyên lui lại phía sau. Ngược lại Hàn Ỷ Huyên đi đến bên cạnh hắn nói: - Nếu sợ nguy hiểm thì tôi đã ở lại thành phố Ngọc Minh rồi, chạy tới đây làm gì chứ? Thật không ngờ lại gặp anh ở đây. Thế nào rồi? Cứu được không ít người rồi chứ?

Một người bị thương được cứu ra từ trong tấm gạch, Đỗ Long tiến lên hỗ trợ cầm máu, đồng thời nói: - Phóng viên các cô đúng là thích hỏi câu này thật. Đúng thế, chúng tôi cứu được không ít người, thế thì sao nào. So sánh với tình hình tai họa thì cố gắng của chúng tôi rất nhỏ bé.Chỉ có điều, chúng tôi đã tận dụng hết khả năng của mình rồi.

Hàn Ỷ Huyên nói: - Nếu mỗi người đều góp sức...thì có thể giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, không phải sao?

Đỗ Long cầm máu cho người bị thương thuận lợi, khi gọi người đưa người đó đi cấp cứu Đỗ Long đồng thời cắm một lá cờ màu trắng lên đống đổ nát. Điều này có nghĩa là chỗ này đã tìm kiếm qua, phía dưới không có ai cũng không có thi thể nào. Nếu phát hiện thi thể mà tạm thời chưa xử lí được thì cắm cờ màu vàng.

Đỗ Long giơ ngón tay cái về phía Hàn Ỷ Huyên, nói: - Không hổ là MC lớn, nói chuyện quả nhiên là có chiều sâu hơn so với người bình thường.

Hàn Ỷ huyên cười nói: - Nếu so sánh với anh thì tôi còn thua kém nhiều. Đỗ Long, tôi thấy các anh cũng mệt mỏi rồi, chi bằng tạm thời nghỉ ngơi một chút, giúp tôi trả lời phỏng vấn được không?

Đỗ Long nói: - Nếu bao gồm cả phóng vấn mọi người nữa, thì có thể suy xét một chút...

Sau khi ngồi xuống mọi người dùng nước khoáng dùng với bánh, nhai thấy có vị ngon. Hàn Ỷ Huyên không khỏi cười nói: - Đỗ Long, tình cảnh hiện tại của các anh có thể so với điển cố năm đó quân tình nguyện gặm bánh bích quy ở Thượng Cam Lĩnh.

Đỗ Long nói: - Điều kiện bây giờ tốt hơn rồi, không thể so sánh... Đúng rồi, cô đến bằng cách nào? Không thể đi bộ vào thị trấn được?

Hàn Ỷ Huyên cười nói: - Tuy rằng đường chưa thông xe, tuy nhiên đã bắt đầu có người làm ăn ở ven đường rồi. Năm mươi tệ một người, hai chúng tôi trả một trăm tệ, ngồi xe máy vào.

Đỗ Long nhướn mày, mắng: - Mấy tên khốn khiếp này...

Hàn Ỷ huyên cười nói:

- Đây là tự do làm ăn. Ngoại trừ sự khiển trách về mặt đạo đức, chúng ta cũng không có cách nào cấm họ. Lẽ nào lập pháp luật để nghiêm trị sao? Rất nhiều lẽ ra nên lập pháp thì vẫn chưa có người quản... Đỗ Long, anh đến từ bao giờ? Thời điểm này không phải anh nên giữ vững cương vị ở Thành phố Lỗ Tây sao?

Đỗ Long nói: - Tôi tự động xin đi giết giặc, tôi là đội đầu tiên được Bí thư châu phái đến đấy...

Đỗ Long nhân dịp nghỉ ngơi, càng khoe chiến tích anh dũng của hắn ra. Sau khi nghỉ ngơi, hắn lại dẫn mọi người tiếp tục công tác tìm kiếm. Hàn Y Huyên đi theo phỏng vấn một hồi, sau đó liền cáo từ đi nơi khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui