Canh Mạnh Bà

Canh Mạnh Bà - Ai Lam

Chén canh số 4

Chín

Editor: Lạc Tiếu - 31/5/2019

Sau khi ra khỏi Ngự thư phòng, Bùi Thiên Hoa đi theo sau Thanh Hoan, cảm thấy đại não một mảnh choáng váng, quả thực cũng không biết mình đã nghe thấy được gì. Hắn có phải là quá may mắn hay không? Rốt cuộc những thứ này có phải đang nằm mơ hay không?

Ước mơ trước giờ tha thiết, chưa bao giờ dám hy vọng xa vời, vậy mà toàn bộ trở thành sự thật. Nhớ lại mới vừa rồi điện hạ không hề sợ hãi ở trước mặt Hoàng thượng nói, chỉ cần một Phu lang, đó chính là mình. Bất giác trước mắt Bùi Thiên Hoa biến thành màu đen, nếu đây thật sự là mộng, hắn cầu xin trời xanh giúp mình vĩnh viễn không tỉnh lại.

Thanh Hoan thấy hắn đi tới với bộ dáng thất hồn lạc phách, cũng không màng xung quanh còn cung nhân thị vệ, một phen ôm lấy eo Bùi Thiên Hoa, kéo hắn vào trong lòng, cười nói: "Nhìn ngươi kìa, lại bắt đầu miên man suy nghĩ gì đó?"

"Thuộc hạ... A, Thiên Hoa không có." Ý thức được mình xưng hô không đúng, hắn vội vàng sửa đổi, sau đó giống như tiểu động vật lặng lẽ ngó Thanh Hoan một cái. Thấy nàng cười ngâm ngâm nhìn mình, mặt Bùi Thiên Hoa lại đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng. Đôi mắt của Điện hạ... Thật xinh đẹp......

"Vậy ngươi suy nghĩ cái gì, hửm?" Chữ hửm cuối cùng kia, trầm thấp ưu nhã, làm người nghe tâm phát ngứa.

Bùi Thiên Hoa đang muốn trả lời, gương đầy mặt thẹn thùng đột nhiên biến thành lãnh túc, hắn nhanh chóng thoát ra từ trong lòng ngực Thanh Hoan, một tay đem nàng che ở phía sau, rút ra trường kiếm bên hông, chỉ vào hướng có cây cối um tùm, lạnh giọng quát: "Ai đứng ở đây?!"

Thị vệ phía sau cũng sôi nổi rút kiếm ra, một đám như hổ rình mồi trừng mắt nhìn lùm cây.

Chỉ thấy trong lùm cây lại vang lên vài tiếng, lại xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp mặc áo gấm tuyết trắng bước ra. Mái tóc đen nhánh búi tóc cao cao, cắm một cây trâm bạch ngọc, tay cầm quạt xếp, bên hông treo một khối mỹ ngọc, quả nhiên là phong độ nhẹ nhàng, ngọc thụ lâm phong, có cỗ tuấn tiếu phong lưu nói không nên lời.

Một thân khí chất nữ nhân kia điềm đạm như cúc, cho người ta một loại cảm giác không màn thế sự, không dính khói lửa phàm trần, nhưng Thanh Hoan rất rõ ràng, người này bên ngoài có bao nhiêu sạch sẽ thuần khiết, bên trong lại có bấy nhiêu dơ bẩn.

"Thiên Hoa, trở về." Nàng ý bảo Bùi Thiên Hoa trở lại bên cạnh mình.

Bùi Thục Nam lộ ra nụ cười tú mỹ: "Thị vệ bên người Đại hoàng tỷ thật là hảo thân thủ, vậy mà ra tay với ta."

Đây là ám chỉ Bùi Thiên Hoa vô lễ.

Thanh Hoan dĩ nhiên sẽ không vì một Bùi Thục Nam mà đi trách cứ người mình, cười đạm nói: "Tam hoàng muội thật là có hứng thú, tản bộ xuyên qua Ngự Hoa Viên, tới tận Ngự thư phòng."

Nụ cười Bùi Thục Nam hơi thu liễm: "Đại hoàng tỷ có ý gì?"

"Thuận miệng thì nói thôi." Thanh Hoan nhẹ giọng. "Tam hoàng muội cũng không phải là bọn đạo chích, cũng không phải người lòng mang ý xấu, điều này tỷ tỷ đây vẫn hiểu."

Nghe vậy, đáy mắt Bùi Thục Nam hiện lên một mạt quái dị, trước kia Đại hoàng tỷ trầm mặc ít lời, rất ít khi nói chuyện quanh co lòng vòng, làm cái gì cũng trực lai trực vãng, sao hôm này lại...

Nàng ta đem nghi hoặc nuốt vào bụng, đôi tay ôm quyền: "Tiểu muội là tới chúc mừng Đại hoàng tỷ được phong Trữ Quân."

"Đa tạ Tam hoàng muội."

"Thị vệ bên người Đại hoàng tỷ này là tân sườn Hoàng phu ngày ấy mới nạp sao?" Ánh mắt cùng biểu tình của Bùi Thục Nam đều rõ ràng đang nói, người này cùng Nguyên Châu kém xa. Không chỉ có dáng người dung mạo, ngay cả khí chất cũng không bằng.

Nam tử nên kiều kiều nhược nhược để nhận được sự bảo hộ của nữ tử, dựa vào nữ tử sinh hoạt, Bùi Thiên Hoa này lại có bộ dáng cường hãn, muốn ăn vào miệng cũng thấy mất công. Chẳng lẽ là ở chỗ Nguyên Châu gặp đả kích quá lớn, cho nên Đại hoàng nữ bụng đói ăn quàng?

Tưởng tượng đến khả năng này, đáy lòng Bùi Thục Nam liền nhịn không được âm thầm bật cười.

Không biết Bùi Thu An có biết hay không, nam tử nàng phủng ở lòng bàn tay che chở, sắp sủng đến chân trời đã sớm thần phục dưới thân Bùi Thục Nam này, trằn trọc thừa hoan, cực kỳ khoái hoạt, nói không chừng hiện tại đang mang trong bụng cũng là con của Bùi Thục Nam!

(Lạc: Thật ra edit đến đây ta mới biết nam nhân ở chén canh này sinh con được mọi người à =]])

Tưởng tượng đến cảnh có thể làm Bùi Thu An nuôi dưỡng nữ nhi của mình, Bùi Thục Nam lại càng cao hứng. Tuy rằng đối phương được phong làm Trữ Quân, nhưng chung quy cũng không phải hoàng đế, Mẫu hoàng tồn tại một ngày, ngôi vị Hoàng đế là ai không biết chắc được.

"Không sai. Thiên Hoa, chào hỏi với Tam hoàng muội." Thanh Hoan lại như không nghe được lời nói châm chọc của Bùi Thục Nam, ngược lại nghiêm túc muốn Bùi Thiên Hoa bước lên.

Tuy cho rằng chính mình không xứng với điện hạ, cũng không phải là người có tư cách xứng đôi hay đứng ở bên cạnh điện hạ, nhưng trước mặt Bùi Thục Nam, bất luận như thế nào thì Bùi Thiên Hoa cũng sẽ không làm mất mặt điện hạ! Vì thế hắn nhanh chóng tiến lên, ôm quyền với Bùi Thục Nam: "Thiên Hoa gặp qua Tam Hoàng nữ."

"... Miễn lễ." Ánh mắt Bùi Thục Nam có điểm kỳ quái, nàng ta đột nhiên cảm thấy... Nam tử kêu cái gì Bùi Thiên Hoa này, kỳ thật cũng có chút ý tứ. Nói không chừng, mình cũng có thể dụ dỗ hắn giống như dụ dỗ Nguyên Châu, đem nạp dưới trướng thì sao?

Bùi Thu An làm người cũ kỹ nghiêm túc, không có chút ôn nhu săn sóc nào, nam tử nào mà chịu được. Nhìn đi, Nguyên Châu còn không phải là bởi vì chán ghét tính cách này của Bùi Thu An, bởi vậy mới chuyển sang ôm ấp mình sao?

Kỳ thật, chỉ so dung mạo, Bùi Thu An không chút nào thua kém Bùi Thục Nam, nhưng khí chất của nàng lãnh ngạnh cường hãn, làm cho những nam nhân nhu nhược không tiếp thu được.

Mà Bùi Thục Nam hoàn toàn tương phản, nàng ta không chỉ có dung mạo tuấn tú, tính cách lại ôn hòa, hơn nữa tài hoa hơn người, lại biết dỗ dàng nam nhân, cho nên thực dễ dàng làm người sinh ra hảo cảm, không thấy ngay cả khi Nguyên Châu còn là khuê nam, là đóa cao lãnh này cũng bị nàng ta hái hay sao!

Ngay cả cao lãnh chi hoa còn không thành vấn đề, loại cỏ dại ven đường như Bùi Thiên Hoa, còn không phải hái một cái là dính?

Vì thế ánh mắt Bùi Thục Nam lập tức trở nên vô cùng ôn nhu, tiến lên muốn tự tay cầm tay Bùi Thiên Hoa nâng dậy, không ngờ mới vươn tay ra, Bùi Thiên Hoa cũng đã lui trở lại bên cạnh Thanh Hoan. Sắc mặt nàng ta tức khắc liền có điểm khó coi.

Bùi Thục Nam xưa nay muốn nam tử nào thì người đó đều không thoát khỏi tầm tay, Bùi Thiên Hoa càng muốn bảo trì khoảng cách, lại càng có thể kích thích tâm hiếu thắng cùng ham muốn chinh phục của nàng ta.

Thấy ánh mắt Bùi Thục Nam không đúng, Thanh Hoan nói: "Thiên Hoa tính tình nhát gan, mong rằng Tam hoàng muội nhiều hơn bao dung."

Bùi Thục Nam cười gượng hai tiếng: "Đây là tự nhiên, đây là tự nhiên. Đại hoàng tỷ lần này đi xa biên cương, đại thắng trở về, muội còn chưa chúc mừng qua!"

"Tam hoàng muội không cần khách khí. Khi ta không ở Kinh Thành, còn chưa kịp đa tạ Tam hoàng muội vì ta suy nghĩ, thay ta chăm sóc Hoàng phu mà."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Bùi Thục Nam có chút vặn vẹo. Nàng ta không hiểu được, Bùi Thu An nói lời này... Rốt cuộc là cố ý, hay là vô tình? Sao mà lại cảm thấy lời này có huyền cơ, giống như đang châm chọc mình? Chẳng lẽ là... Bùi Thu An đã biết mình cùng Nguyên Châu có tư tình?!

Ý tưởng này chỉ là trong nháy mắt đã bị Bùi Thục Nam áp xuống, không có khả năng. Nàng đối với vị Đại hoàng tỷ này hiểu biết quá sâu, nếu nàng thật sự biết mình cùng Nguyên Châu có tư tình, tất nhiên không có khả năng biểu hiện vân đạm phong khinh như vậy.

Bùi Thu An nhìn như lãnh khốc nghiêm túc, kỳ thật nội tâm lại mềm ấm hơn so với người khác. Nàng mang mặt nạ lãnh đạm nghiêm túc, bất quá là vì che dấu nội tâm quá mức mềm mại mà thôi. Nếu như sự tình bại lộ, nàng nhất định sẽ không bình tĩnh như vậy, còn nạp Bùi Thiên Hoa làm sườn hoàng phu.

Nhìn tươi cười đạm nhiên tự tin trên mặt Thanh Hoan, ánh mắt Bùi Thục Nam âm ngoan chợt lóe. Nàng ta thực chờ mong, chờ mong vị Đại hoàng tỷ này phát hiện chân tướng sự việc, bộ dáng chịu đại đả kích...

Bùi Thu An không phải mọi thứ đều hơn ta ư? Là thân phận trưởng nữ con của Hoàng Hậu, lại thành danh từ thuở thiếu niên, giữ mình trong sạch, danh dự uy tín mười phần. Vậy thì sao? Nam tử nàng yêu thích không phải cũng chỉ phủ phục ở dưới thân Bùi Thục Nam uyển chuyển hay sao?!

Cướp đi Nguyên Châu chỉ là bước đầu tiên. Nếu Bùi Thu An không chết ở trên chiến trường, Bùi Thục Nam cũng không ngại lại nghĩ cách khác đưa nàng thêm một đoạn đường. Đương nhiên, việc này vẫn phải giao cho Nguyên Châu làm. Mặc dù ngày sau sự tình bại lộ, Bùi Thục Nam cũng có thể đẩy tội lên đầu Nguyên Châu, mình thì toàn thân sạch sẽ.

Nhớ tới thân thể cùng dung mạo tuyệt mĩ của Nguyên Châu, Bùi Thục Nam khó tránh khỏi cảm thấy một tia tiếc nuối, nhưng không có biện pháp nào khác, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, đôi khi, tất yếu hy sinh là không thể thiếu.

Sau khi cùng Thanh Hoan cáo biệt, tầm mắt của Bùi Thục Nam nhìn chằm chằm theo thân ảnh của Bùi Thiên Hoa hồi lâu. Nam tử này... Tuy rằng vừa thấy không phải loại dễ ăn vào miệng, thậm chí có hơi xấu xí, nhưng mà nhìn lâu rồi, lại có ma tính làm người tâm động!

Bùi Thục Nam thật sự rất muốn nếm thử hương vị của hắn, sau đó hỏi một chút, rốt cuộc là Đại hoàng tỷ lợi hại hay là nàng ta làm tốt hơn?

Sau khi trở lại phủ Hoàng nữ của mình, Bùi Thục Nam nhanh chóng liên lạc với Nguyên Châu. Nhưng làm nàng ta kỳ quái chính là, Nguyên Châu cũng không có trả lời, thậm chí cũng không đến chỗ cũ gặp nàng ta như hẹn.

Không có khả năng! Nguyên Châu si mê Bùi Thục Nam, nhất định không có khả năng cự tuyệt được. Như vậy, hắn vì sao không tới? Chẳng lẽ là tin tức không đưa đến tay hắn thành công? Nghĩ vậy, Bùi Thục Nam còn đem người truyền tin nghiêm hình tra tấn một phen.

Không giống như Bùi Thu An ngoài cương trong nhu, Bùi Thục Nam nhìn như ôn hòa nho nhã, kỳ thật vô cùng tàn nhẫn độc ác, dĩ nhiên không hề quan tâm tính mạng hạ nhân. Mỗi khi ở bên ngoài bị chọc giận, nàng ta bảo trì hình tượng trở lại trong phủ, sau đó chôn vùi vài tánh mạng của hạ nhân.

Bởi vì tin tưởng vững chắc Thanh Hoan không biết được nàng ta cùng Nguyên Châu tư tình, nên Bùi Thục Nam căn bản không hề suy nghĩ đến phương diện này.

Nhưng trên thực tế, người đưa tin thật sự oan uổng mà.

Nguyên Châu thật sự thu được tin tức Bùi Thục Nam truyền đến, cũng đúng là có chút tâm động, muốn ra gặp nàng, nói với nàng, Đại hoàng nữ đã biết được chuyện giữa bọn họ, không chỉ có vậy, Đại hoàng nữ thậm chí biết được chuyện hắn dưới sự sai sử của Bùi Thục Nam mà đánh cắp bày trận đồ, còn chuyện hằng ngày hạ độc trong đồ ăn, đều rành mạch!

Nguyên Châu thật sự muốn nói cho Bùi Thục Nam, cũng không biết vì cái gì, ở một giây khi chuẩn bị cất bước đi ra ngoài, hắn do dự.

Lỡ như... Nhất cử nhất động của mình vẫn đang bị Đại hoàng nữ nhìn chằm chằm thì sao? Lỡ như lại một lần bị đại hoàng nữ bắt được thì sao? Hắn không dám đi. Hơn nữa... Hắn không biết, sau khi mình không còn giá trị nào nữa, Tam Hoàng nữ còn yêu thích mình không. Hắn... sợ hãi.

Sau khi nhìn thấy Thanh Hoan sủng ái dung túng Bùi Thiên Hoa ra sao, Nguyên Châu thật sự bắt đầu hoài nghi tình ý của Bùi Thục Nam với mình.

Đương nhiên, hắn cũng không muốn hoài nghi người trong lòng, nhưng mà... Mỗi khi nhìn thấy Thanh Hoan cùng Bùi Thiên Hoa thân mật khăng khít, bộ dáng không có gì giấu diếm lẫn nhau, tâm hắn liền nhịn không được sinh ra chua xót, thậm chí còn cảm thấy thương tâm cùng mất mát.

Mất mát cái gì? Nguyên Châu không biết, hắn cũng không muốn đi suy nghĩ sâu xa, Đại hoàng nữ sủng ái ai đó là tự do của nàng, có quan hệ gì với mình đâu?

Đúng vậy, không có quan hệ.

Nhưng trong lòng hắn, thật là, vô cùng, vô cùng, vô cùng khó chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui