Canh Một Leo Tường Canh Hai Bò Vào Phòng


Editor: Vivi
"Mật Nhi..."
Giọng nói nỉ non, say lòng người truyền vào tai Lưu Mật Nhi. Nàng không kiên nhẫn đẩy bàn tay đang ôm eo nàng, giọng nói thô ráp mang ý cảnh cáo, "Buông ra!"
"Mật Nhi!" Dường như giọng nói ấy đang ẩn chứa sự thống khổ.
Lưu Mật Nhi tức giận, đánh bàn ta đang sờ loạn trên người nàng, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"
Trả lời nàng lại là hơi thở ấp áp của Phượng Cảnh Duệ bên tai khiếp nàng cảm thấy ngứa. Nắm lấy eo nàng khẽ lật, trong nháy mắt hai người đổi vị trí_lqd_cho nhau. Lưu Mật Nhi buộc lại tóc cho hắn, mái tóc dài rủ xuống đầu vai, rơi trên vạt áo trắng như tuyết của hắn, giống như đóa hoa sen vẽ bằng mực nở rộ tươi đẹp.
Chơi đùa cũng quấn quýt, đen trắng hỗn loạn.
Chẳng biết xe ngựa kéo nước ròng rọc kéo nước lên đường lúc nào, hình dáng mui xe đạp đẽ, xe chạy thành thạo hoà cùng tiếng va chạm, lắc lư.
Hắn dùng tay tháo khăn buộc tóc của nàng, nhìn mái tóc đen của nàng dài như thác tản trên người hắn, cười nhẹ, phát xuân thì thầm với tình nhân gian thì, "Mật Nhi, nàng thật mê người!"
Nghe thấy hắn đang chọc ghẹo, mặt Lưu Mật Nhi đen sì, đạp một phát vào thân hình cao ngất của hắn, "Đứng dậy!"
"Mật Nhi, ta rất khó chịu!" Phượng Cảnh Duệ nỉ non, đầu chui vào, cọ xát trước ngực Lưu Mật Nhi, "Thật là khó chịu, thật là khó chịu!"
"Khó chịu cái quỷ, vừa nãy không phải ngươi vẫn bình thường hả?" Nóng giận cốc trán hắn, Lưu Mật Nhi nhận làn da ấm áp dưới tay mình. Vùng vẫy ngồi xuống, lợi dụng cơ hội, cả người Phượng Cảnh Duệ ngã vào trong lòng nàng.
Không rảnh quan tâm hành động của hắn, Lưu Mật Nhi đưa tay sờ trán hắn, "Trán hơn nóng này, ngươi không phải đại phu hả?"
"Đại phu cũng không đề phòng được người khác hạ dược mình đâu!" Phượng Cảnh Duệ bĩu môi nói.
Lưu Mật Nhi kinh ngạc, cao giọng, "Rượu thật sự có vấn đề hả?"
Được nàng ôm trong lòng, Phượng Cảnh Duệ gật gật đầu.
Lưu Mật Nhi sợ hãi, "Vậy mà ngươi vẫn uống?"
"Nàng ta nhìn ta, ta phải uống hết mới không khiến nàng ta nghi ngờ!" Ngừng lại một chút, Phượng Cảnh Duệ do dự, "Ta nghĩ, bây giờ, nàng ta nhất định đang chờ nàng quay lại tìm nàng ta đấy!"
Lưu Mật Nhi khó hiểu: "Tại sao?"
Phượng Cảnh Duệ lưỡng lự một chút, "Bởi vì, nàng không phải xử nữ!"
Lưu Mật Nhi giận dữ, "Mẹ nó, con mắt nào của nàng ta nhìn thấy ta không phải xử nữ hả? Lão nương thuần khiết trong sáng, tất nhiên là.....!"
Phượng Cảnh Duệ liên tục gật đầu, "Ừ, nàng nói rất đúng!"
"Nói lời thừa thãi, chắc chắn là ta nói đúng rồi! Ta là..." Rốt cục cũng nhận ta chuyện mình đang nói, đột nhiên khuôn mặt Lưu Mật Nhi đỏ bừng, "Làm sao ngươi biết hả? Không đúng, ta sao phải lo chuyện cua ngươi? Không đúng.lqd.. Phượng Cảnh Duệ, ngươi câm miệng lại cho ta!" Cuối cùng nàng tức giận mắng.
Phượng Cảnh Duệ gật đầu, nghe lời, hai tay bịt miệng như muốn nói hắn rất nghe lời, cực kỳ nghe lời. Nhưng ánh mắt lại hiện lên ý cười khiến mặt Lưu Mật Nhi càng đỏ hơn.
Tức giận đẩy người hắn ra xa, Lưu Mật Nhi xoay người xoay lưng về phía hắn.
Phượng Cảnh Duệ đau đớn kêu lên, giật giật người tiến lên phía trước, bàn tay to ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Mật Nhi.
Tim Mật Nhi không khống chế được, đập thật nhanh, đầu óc mờ mịt, chỉ có thể ngơ ngác nhìn man tử ma mị trước mắt. Phượng Cảnh Duệ gần hơn nàng, hoàn toàn coi như không có nàng mờ mịt vẻ mặt, phụ cấp thêm của nàng môi.
Bốn môi kề nhau nháy mắt, Lưu Mật Nhi trong đầu trống rỗng, hiện tại và lúc trước khi vui đùa ầm ĩ cùng Phượng Cảnh Duệ khác hẳn nhau, cảm giác xa lạ cùng quen thuộc đánh vào cả thể xác lẫn tinh thần của nàng.lqd. Đến khi liếm láp ôn nhu và nóng cháy đôi môi mềm mại không thể thoả mãn lòng tham của hắn, Phượng Cảnh Duệ duỗi đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng nàng, tàn sát bừa bãi, lúc đó nàng mới bừng tỉnh.
Dùng sức đẩy người Phượng Cảnh Duệ ra. Bất đắc dĩ, Phượng Cảnh Duệ đành phải rời khỏi đôi môi như cánh hoa của nàng, vẫn còn chưa thoả mãn, lại duỗi đầu lưỡi ra viền quanh, miêu tả môi hoa lần nữa mới dừng lại, cười vô cùng đắc ý, thâm chí giọng nói vẫn còn khàn khàn.
"Hương vị của Mật Nhi thật thơm!" Hắn nháy mắt mập mờ.
Chìm trong ôn nhu của hắn. Lúc này, Lưu Mật Nhi cố gắng ổn định lại tâm trạng, chờ cho trái tim đang đập cuồng loạn không dứt trở lại bình thường. Nàng nhìn thấy miệng hắn nhếch lên, ý cười nở rộ trên môi, vô cùng bình thản đùa nghịch sợi tóc của nàng.
Đột nhiên, nàng chẳng còn sức để đứng lên. Tên nam nhân không chỉ là tên yêu nghiệt, mà chắc chắn bị cha hắn ám ảnh rồi. Nàng lập tức quay mặt đi, không nghe thấy tiếng thở dài ở phía sau.
Ngay lập tức, Phượng Cảnh Duệ duỗi hai tay ra ôm nàng, lật người một cái đè nàng xuống. Cúi đầu nhìn đôi tay của nàng đang chặn trước ngực, hắn không khỏi bật cười, "Mật Nhi, ta phát hiện, càng ngày ta lại càng thích nàng hơn."
Nàng nhíu mày, "Thật hả? Ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh vô cùng!"
Lấy tóc nàng quấn quanh đầu ngón tay, một tay tháo dây cột tóc của chính mình, nắm một lọn tóc lên phát tương kết với ngón tay của nàng, khẽ nói, "Kết tóc cùng quân, cùng quân giai lão."
Trong lòng Lưu Mật Nhi chấn động mãnh liệt, ánh mắt lóe lên, cười tươi mở miệng, "Ta chỉ nghe câu nắm tay cả đời, đến chết cũng kéo đi!"
"Kéo đi làm gì?" Phượng Cảnh Duệ hỏi.
Lưu Mật Nhi cắn răng, "Đánh chết!"
Giật mình, bỗng Phượng Cảnh Duệ cười to, "Mật Nhi, nàng thật đáng yêu!"
"Tội nghiệp ta vì không có ai thương hả?" Lưu Mật Nhi nghiêng đầu nhìn hắn.
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, "Ta thương mà!"
Trong lòng Lưu Mật Nhi chấn động, quay đầu đi không nói chuyện nữa.
Phượng Cảnh Duệ cũng không làm khó nàng, xe ngựa chậm rãi nhằm hướng biệt viện mà đi. Lúc xuống xe, Lưu Mật Nhi vừa muốn đứng dậy, ngay lập tức liền ngã. May mà Phượng Cảnh Duệ nhanh tay ôm nàng, không thì người nàng sẽ vô cùng vinh dự được ôm hôn vách xe.
Quay đầu nhìn lại, nàng này mới phát hiện không lúc nào, Phượng Cảnh Duệ đã đem vạt áo hai người buộc với nhau. Bởi vậy, lúc nàng đứng dậy mới bị ngã.
Không nói gì, nhìn Phượng Cảnh Duệ đang ôm mình, Lưu Mật Nhi im lặng.
Phượng Cảnh Duệ cười quỷ dị, cúi đầu, ôm nàng xuống xe, "Ta ôm nàng không tốt sao?"
"Không tốt!" Nhìn tóc hắn xoã ra trên mặt mình, lập tức, Lưu Mật Nhi xoay người, thấy những người cửa nhìn nàng không chớp mắt, theo bản năng, nàng hét rầm lêm, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi vô lại vô lại!"
Phượng Cảnh Duệ cười nhẹ, "Cái gì ta cũng chưa làm mà!"
"Bây giờ, ngươi nói như vậy, ai tin chứ? Ai tin hả!" Lưu Mật Nhi bị hắn chọc cho tức muốn chết rồi.
Nghe vậy, Phượng Cảnh Duệ cười trộm, "Được rồi! Vậy nàng nói làm sao bây giờ? Lặp lại một lần?"
"Không cần! Mau dẫn ta đi khỏi nơi này!" Vùi đầu trong lòng Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi kéo tay hắn thúc giục, trong lòng không ngừng nỉ non: Không ai nhìn mình, không ai nhìn mình, không có ai nhìn mình đâu!
Phượng Cảnh Duệ buồn bực cười, "Mật Nhi, nàng vô dụng như vậy sao?"
"Ngậm miệng lại!" Lưu Mật Nhi khóc không ra nước mắt.
Vào phòng, nhanh chóng tháo bỏ nút thắt vạt áo giữa hai người, Lưu Mật Nhi đẩy đẩy Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi đi mau, đi nhanh lên!"
Phượng Cảnh Duệ nhìn nàng một cách khổ sở, "Mật Nhi, nàng quên sao?"
"Cái gì?"
"Ta bị hạ dược mà !" Hắn nhắc nhở nàng.
Lưu Mật Nhi gật đầu, "Ta biết, không phải ta bảo ngươi đi nhanh lên à? Ngươi là đại phu, điều chế giải dược cũng chỉ có chính ngươi biết thôi, lượn nhanh đi!" Để cho nàng có thời gian ở một mình sắp xếp tốt tâm trạng khó xử này.
Phượng Cảnh Duệ không nhúc nhích, "Nhưng mà ta không biết là thuốc giải của nó là gì?"
"Ngươi là thần y không phải sao? Không phải ngươi rất lợi hại à? Nhanh đi tìm thuốc giải đi!" Lưu Mật Nhi mắng.
"Nhưng mà, ta chỉ biết loại dược này làm cho người ta muốn nữ nhân thôi!"
"Vậy ngươi liền... hả?" Mắt Lưu Mật Nhi trừng to, "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói, hình như ta muốn sờ sờ nàng!" Nói xong, Phượng Cảnh Duệ liền vươn móng vuốt muốn sờ, lại bị Lưu Mật Nhi dùng lực đánh thật mạnh.
Ngay tức khắc, Phượng cảnh duệ bĩu môi, "Ta khó chịu!"
"Biến, ta không có nghĩa vụ phải dập lửa giúp ngươi!" Lưu Mật Nhi mắng!
"Vậy ta phải làm sao bây giờ?" Đứng ở cửa, Phượng Cảnh Duệ tội nghiệp nhìn nàng.
Lưu Mật Nhi do dự một lúc, "Ta giúp ngươi tìm nữ nhân?"
Mặt Phượng Cảnh Duệ ngay lập tức lạnh tanh, "Mật Nhi. Ta không cần người khác. Ta chỉ muốn nàng thôi!" Chân dài bước tới, hắn ôm trọn Lưu Mật Nhi vào lòng, gác cằm trên bờ vai nàng, nói vô cùng uất ức.
Dùng lực kéo đôi tay trên lưng nàng ra, Lưu Mật Nhi thở hổn hển, nhìn hắn, "Dù sao chỉ cần là nữ nhân thì được rồi, không nhất định phải là ta!"
"Nàng là xử nữ!" Phượng Cảnh Duệ nỉ non.
"Có liên quan gì tới ta!" Lưu Mật Nhi không giãy giụa nữa, ôi mệt quá, nghỉ một chút, tý lại giãy tiếp!
Phượng Cảnh Duệ lại nỉ non.
Lưu Mật Nhi nhún nhún vai, khiến cho cằm ai đó đang đặt ở trên vai nàng giật giật, "Chắc chắn phải là xử nữ!"
"Vì sao?" Lưu Mật Nhi khó hiểu.
"Thuốc này..." Phượng Cảnh Duệ ngẫm nghĩ một lúc, "Hình như là xuân tình!"
"Cái gì là ngoạn ý?"
"Xuân tình là một loại xuân dược. Giống như loại thuốc được dùng cho nữ tử mới vào thanh lâu. Bất kể không đồng ý đến mức nào thì cuối cùng vẫn rơi vào số phận ai cũng có thể làm chồng." Phượng Cảnh Duệ từ từ giải thích.
Lưu Mật Nhi kinh ngạc thở dốc."Nhưng là ngươi là nam nhân mà!"
"Cho nên càng phiền phức!" Phượng Cảnh Duệ thở dài, "Nam nhân dùng nó, nhất định phải có tấm thân xử nữ làm giải dược, nói cách khác..."
"Nếu không có thì sao?" Lưu Mật Nhi khẩn trương hỏi.
"Nói cách khác, ta sẽ nghẹn chết!"
Khuôn mặt Lưu Mật Nhi đỏ rực, ngượng ngùng mở miệng, "Ta cũng không biết... Ta có phải hay không...lqd" Nói thật, lúc nàng tới đây đã nghĩ ngay thân thể này là nam nhân rồi, có còn là xử nữ hay không, làm sao nàng biết?
Phượng Cảnh Duệ ôm lấy khuôn mặt nàng khẩn cầu, "Mật Nhi, không muốn giúp ta sao?"
"Không phải... Ta nói là..."
"Đó chính là đồng ý rồi !" Phượng Cảnh Duệ nhấc bổng người nàng lên, đi tới giường, sau đó, Lưu Mật Nhi từ chối vài lần không được, bất đắc dĩ thở dài.
Trong nháy mắt, lúc Phượng Cảnh Duệ vấn vít đôi môi đỏ mọng của nàng, Lưu Mật Nhi kéo cổ Phương Cảnh Duệ, nghi vấn với thái độ hung tợn, "Ngươi chắc chắn loại dược ngươi bị hạ chứ?"
Phượng Cảnh Duệ nghiêm túc gật đầu, "Tất nhiên!"
Bàn tay nắm chặt quần áo hắn chầm chậm buông ra, Lưu Mật Nhi không tự chủ được run rẩy, "Ngươi... nhẹ một chút!"
Nàng nghe thấy âm thanh hầu kết hắn chuyển động, hô hấp đều đặn bỗng trở lên dồn dập gấp gáp, nàng chỉ có thể bị động, trơ mắt nhìn khuôn mặt hắn gần sát về phía nàng.
Là bởi vì ánh trăng? Nếu không vì sao, trong thời khắc này, nàng cảm thấy ánh mắt hắn tràn đầy dụ dỗ cùng mê hoặc vô biên?
Tiếng xoạc thanh thoát vang lên, quần áo trên người nàng hóa thành từng mảnh tơ bông, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Lưu Mật Nhi cắn răng chịu đựng, mở miệng nói, "Ngươi..."
"Mật Nhi, ta đau quá!"
"Đau cái quỷ nhà ngươi ấy, cái gì cũng chưa làm, ngươi đau cái gì?" Lưu Mật
Nhi thầm mắng, muốn đau cũng phải là nàng đau chứ, hắn thì đau đớn cái gì!
Cảm nhận cánh môi bị gặm cắn đau đớn, nàng vẫn nhắm hai mắt, dụng toàn bộ tinh thần xem nhẹ đôi tay đang châm lửa sắc dục trên người nàng.
"Nhìn ta..." Dưới ánh trăng, nam nhân trên người nàng sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mê loạn mà kích thích, trên trán mồ hôi túa ra dày đặc, lóe lên hào quang nhàn nhạt nhu hòa.
Hắn hung hăng tiến vào thân thể của nàng, phá tan toàn bộ trở ngại.
Đau, đau dữ dội không thể chịu đựng được, giống như bầu trời bị cuốn đi sạch sẽ, khiến nàng không nhịn được muốn cuộn tròn người lại.
Hai tay bị hắn cố định chặt chẽ ở trên gối, thân thể nhỏ nhắn, gầy yếu hứng lấy nhưng luồng mãnh liệt, lần sau so với lần trước càng thêm dữ dội, một lần so với một lần càng khiến người ta hít thở không thông, dấu viết hung hãn của hắn rơi trên bộ ngực trắng như tuyết của nàng, hoà cùng nước mắt trên hai gò má nàng.
p/s: lần đầu tên edit H, mới tý thế này mà đã muốn chết rồi..... Lần sau mà H++ chắc em chớt.... Nghỉ để tiếp máu, phòng bệnh cho lần sau


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui