Edit: Onion2109
Beta: Eimi.103
...
Thành phố Cáp Pha được quy hoạch tương đối tốt, đường xá rộng lớn bằng phẳng, kiến trúc to lớn hùng vĩ.
Có điều một số công trình đã bị hư hại, xi măng đất cát và phế liệu chất đầy vỉa hè.
Đường đi khắp nơi đã bị phong tỏa.
Lý Toản đi đường vòng, mất công một lúc mới đến nơi.
Phòng làm việc cùng nơi ở của Tống Nhiễm là trong một khách sạn ở trung tâm thành phố Cáp Pha.
Nơi này vốn là một khách sạn bốn sao nổi tiếng quốc tế.
Sau khi chiến tranh nổ ra, khách sạn đã cho người dân bản xứ thuê phòng với mức giá thấp.
Ông chủ cũng không kinh doanh, nhân viên thì di tản, các vật dụng đáng giá bao gồm cả thảm trải đều bị bán sạch, các gian phòng đều được thuê cho các phóng viên ngoại quốc và các tổ chức không biên giới.
Lý Toản dừng xe ở bãi đỗ bên trong khách sạn, tháo xe gắn máy từ trần xe xuống.
Tống Nhiễm lấy ra túi lớn túi nhỏ hành lý, đồ vật của bản thân không nhiều nhưng thiết bị lại là một đống lớn.
Lý Toản nhớ ra cái gì, chợt hỏi: “Cô đem đồ ăn cho họ, bây giờ thì ăn gì?”
Tống Nhiễm nói: “Ở đây có phụ trách ăn uống mà.”
“Vậy thì tốt.”
Lý Toản giúp Tống Nhiễm xách đồ lên.
Lúc đến sảnh đăng ký, anh nhìn quanh bốn phía, thấy tầng dưới có mấy dân binh cầm súng tuần tra mới hơi yên tâm một chút.
Đi vào trong cầu thang, cả đoạn đường Tống Nhiễm không có tinh thần bỗng mắt sáng lên: “Đây là thang máy?”
Khách sạn có năm tầng chỉ có một thang máy kiểu cũ, chắc là sản phẩm của thế kỷ trước.
Bên ngoài là một cánh cửa sắt kéo ngang, bên trong là thang máy màu vàng bằng gỗ.
Tống Nhiễm tò mò thò cổ nhìn vào bên trong, xuyên qua sàn có thể nhìn thấy bên dưới thang máy rủ xuống mấy dây cáp to.
Cô nói: “Lần đầu tiên tôi thấy kiểu thang máy như này đấy.”
“Cái thứ này tuổi có khi còn lớn hơn hai ta cộng lại.” Lý Toản nói, đẩy lưới sắt bên ngoài ra, đẩy được một nửa chợt nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn cô: “Cô muốn chụp ảnh không?”
Tống Nhiễm chần chừ một lúc: “… Hay là thôi vậy.”
Lý Toản lắc đầu cười yếu ớt: “Tôi có nhiều thời gian.”
“Vậy tôi muốn chụp.” Tống Nhiễm ngượng ngùng mím môi cười, lấy máy ảnh từ trong túi ra, khởi động máy.
“Ui chết, quên không chụp cây olive màu trắng rồi.” Cô chán nản lắc đầu.
Lý Toản nói: “Không sao, cô nhớ kỹ là được.
Ảnh chụp không phải lúc nào cũng có thể bỏ ra xem, để trong ký ức bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ lại.”
Tống Nhiễm ngay lập tức được an ủi, còn nói: “Nhưng thực sự rất thần kỳ, ảo ảnh thường hiện ra dựa theo màu sắc vốn có của cảnh vật.
Chẳng lẽ chỗ đó thật sự có rừng olive trắng xóa như vậy sao?”
“Có lẽ có thật, ai biết được?” Lý Toản kéo túi lớn túi nhỏ dịch qua một bên nhường chỗ cho cô.
Đợi cô chụp xong, anh đẩy cửa ra, mở cửa gỗ bên trong.
Không gian nhỏ hẹp, đồ đạc đã chiếm hơn nửa chỗ trống.
Anh đóng cửa sắt và khép cửa gỗ lại, lúc này mới nhấn nút: “Tầng mấy?”
“Tầng bốn.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Lúc cô đi thang máy phải nhớ kỹ, cửa lưới sắt bên ngoài nhất định phải đóng lại, nếu không thang máy sẽ không hoạt động.”
“Ừ.” Cô gật đầu, hồi lâu mới nói khẽ, “Sao cái gì anh cũng biết hết vậy?”
Lý Toản sửng sốt, lúng túng, cười nói: “Loại này thang máy tôi đã thấy rồi.”
“Thật sao? Ở đâu?”
“Có một năm đi Volgograd huấn luyện, sống trong tòa nhà của chiến tranh thế giới thứ hai.” Bên trong thang máy chật hẹp, hai người đứng chen một chỗ, anh cúi đầu nhìn cô, “Thang máy trong đó phải gọi bằng cụ rồi.”
“À.” Cô cảm thấy bọn họ đứng gần nhau nhưng tâm trạng cũng không quá khẩn trương.
Bình tĩnh ngắm nhìn bốn phía, nói, “Thang máy này cũng thật đáng thương.
Là một ông già tuổi đã cao còn chở hai thanh niên chúng ta.”
Lý Toản nghe thấy, cong khóe môi.
Thang máy chậm rãi đi lên, cửa sổ trên vách chạm rỗng được mở ra, có thể nhìn thấy ống dẫn của chiếc thang máy già cỗi, cáp chuyển động lên xuống.
Bỗng nhiên “Uỳnh” một cái, toàn bộ thang máy rung lên.
Tống Nhiễm bị dọa sợ, ngay lập tức túm lấy Lý Toản bên cạnh.
Nhưng một giây sau, thang máy lại vững vàng đi lên.
Tống Nhiễm xấu hổ đỏ mặt, lập tức buông cánh tay anh ra, phía sau không thể lùi được nữa, chỉ có thể kẹt ngay trước mặt anh, cố chịu gương mặt mình dần dần đỏ bừng.
Cô cúi đầu vuốt tóc, ánh mắt đảo khắp nơi, tự mình cười hòa giải: “Tôi cứ tưởng có bom.”
Ánh mắt Lý Toản cũng chậm rãi dời sang nơi khác, giải thích: “Loại thang máy này đều như vậy.
Mỗi lần đến một tầng nó sẽ nảy lên một cái.”
“À.” Cô gật đầu, cúi nhìn ủng chiến của anh.
Thang máy lại “Uỳnh” một tiếng.
Lần này tay cô bám vào bức tường gỗ đứng vững, không bị nhào về phía anh nữa.
Sau mấy giây yên tĩnh, Tống Nhiễm chuyển chủ đề: “Volgograd là địa danh trong lịch sử Stalingrad?”
“Đúng.
Cuộc chiến tranh thế giới thứ hai diễn ra rất thảm khốc, cả tòa thành đều bị phá hủy.”
“Lúc tôi đọc sách rất mê lịch sử về chiến tranh thế giới thứ hai.” Tống Nhiễm nói, “Thành phố đó giờ vẫn ổn chứ?”
“Đó là một thành phố rất yên bình, trời xanh thăm thẳm, đường đi thẳng tắp rộng lớn, khắp nơi đều là bia tưởng niệm và nghĩa trang công cộng.
Có điều rất nhiều côn trùng.
Chiến hữu của tôi nói rằng vì trước kia có quá nhiều thi thể, người chết quá nhiều.
Nhưng tôi thấy có khi là bởi vì thành phố xây dựng bên sông Volga, cây cối quá tươi tốt.”
“Ồ.” Cô nghe anh miêu tả, tưởng tượng đến dáng vẻ của thành phố đó, gật đầu một cái.
Đang nói, thang máy lại “Uỳnh” một cái, đến lầu bốn.
Đợi thang máy dừng hẳn, Lý Toản kéo cửa gỗ rồi kéo lưới sắt bên ngoài, quay đầu nhìn cô: “Cô đi ra ngoài trước đi.”
Tống Nhiễm cúi đầu từ bên cạnh anh đi sát qua.
Anh đem hành lý bên trong chuyển ra từng cái một, đóng cửa bên trong, lại kéo cửa lưới, nói: “Cô có mà ra vào, nếu đồ đạc không nhiều cố gắng đừng đi thang máy.”
“Được.
Tôi biết rồi.” Tống Nhiễm hiểu ý anh.
Khu vực chiến tranh, không nói đến mất điện, việc ngoài ý muốn lúc nào cũng có thể xảy ra.
Phòng Tống Nhiễm ở cuối hành lang.
Trong phòng bố trí đơn giản, một giường đơn, vị trí một cái giường khác được thay thế bằng bàn và ghế.
TV và điều hòa trên tường đã bị dỡ đi đổi thành một cái quạt.
Lý Toản mang đồ đạc của cô vào phòng, vali thiết bị đặt cạnh nhau, ba lô đặt trên bàn.
Tống Nhiễm hỏi: “Anh có muốn rửa mặt không?”
Lý Toản lắc đầu, mỉm cười nói: “Tôi phải đi.”
Tống Nhiễm trong lòng khẽ xao động, biết rõ anh sẽ không ở thêm, nhưng giờ khắc này lại có chút quyến luyến, và thêm một chút chua xót không nỡ.
Ở thành phố xa lạ này, cô chỉ có một mình.
Cô nhìn anh; anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt yên tĩnh mà ôn hòa.
Cô sợ mình thất thố, vội dời ánh mắt, tìm một chai nước cho anh: “Vậy anh cầm nước uống đi.”
Lý Toản không muốn: “Cô uống đi.”
“Anh phải cầm!” Cô hơi nóng nảy, vừa nói vừa nhét chai nước vào trong tay anh.
Anh cầm lấy, lần này không buông chai nước nữa, khẽ cười nhìn cô.
Hai người im ắng nhìn nhau.
Từ biệt tại đây, ai làm nhiệm vụ người nấy, cũng không biết lần sau gặp lại là lúc nào.
Tống Nhiễm đi theo anh tới cửa, khăng khăng nói: “Để tôi tiễn anh tới cầu thang.”
“Ừ.”
Hành lang khách sạn không có thảm, ủng chiến của anh đạp trên đất, tiếng bước chân rõ ràng.
Hai người đều không nói gì, im lặng đi về phía cầu thang.
Còn cách mấy bước chân, Tống Nhiễm rốt cục nhỏ giọng hỏi: “Anh ở chỗ nào?”
“Doanh trại quân đội.”
“Ở đâu?”
Lý Toản cười cười, không đáp.
Tống Nhiễm biết đây là cơ mật.
Anh đến bên cầu thang, dừng lại, nói: “Cô không cần đi xuống.”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Muốn nói với anh hãy chú ý an toàn nhưng không nói ra miệng được, chỉ mỉm cười vẫy tay với anh: “Tạm biệt.”
“Hẹn gặp lại.” Lý Toản nhìn cô rồi nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Đi đến góc rẽ, anh ngẩng đầu thấy cô còn đứng ở tại chỗ, cất tiếng gọi, “Tống phóng viên.”
“Hả?”
“Tự bảo vệ tốt bản thân.” Anh nói, “Không được chết.”.