Edit: Eimi.103
Beta: Onion2109
Tống Nhiễm ôm máy ảnh đi đến đống bao cát giữa con phố, có một chiếc xe đang đậu trong đó, dây an toàn ở chỗ ngồi của đứa bé đã được tháo ra.
Sau khi đến gần cô mới thấy rõ Lý Toản.
Anh mặc trang phục phòng hộ rất dày, chắc đã duy trì liên tục một khoảng thời gian nên trên mặt chảy đầy mồ hôi.
Có lẽ không muốn gây áp lực cho đứa bé nên mặt nạ của anh đã kéo xuống cằm.
Lúc này đây anh đang ngồi xổm trên mặt đất, tháo dây an toàn và bom trên người đứa bé.
Vẻ mặt anh nhìn qua vô cùng bình tĩnh, khi anh cắt từng sợi dây còn tặc lưỡi, vừa cười vừa hơi chớp mắt với cậu bé.
Bé con trước đó còn bĩu môi, trên mặt toàn là nước mắt, nhưng ngay lập tức bị anh chọc cho nín khóc mỉm cười.
Tống Nhiễm không quấy rầy anh, trông thấy cái bóng của mình tới gần bao cát thì nhanh chóng di chuyển.
Cô là người ngoài nghề, nhưng vẫn nhìn ra được tình huống lần này thật ra rất khó giải quyết.
Sau lưng ghế của đứa bé đều là bom, mà trước người nó quấn đầy dây cao su đủ màu sắc, xoắn bện vào cả dây an toàn xe như một mớ hỗn độn.
Nhưng đống rối tung này đã được Lý Toản tháo gỡ rõ ràng, cắt bỏ một bộ phận.
Con số màu đỏ đang đếm ngược sau lưng ghế biểu thị thời gian của bọn họ còn mười phút.
Trong lòng Lý Toản biết tình huống lúc này rất nguy cấp, thậm chí không có thời gian nhìn bộ đếm giờ phía sau, hỏi đôi vợ chồng: “Còn bao lâu nữa?”
“Chín phút ba mươi giây, thưa ngài.” Người chồng nói.
Lý Toản khẽ mím môi, không nói chuyện, vẻ mặt không biểu lộ một chút cảm xúc, thấy đứa bé không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, anh dịu dàng cười với nó, nói: “It’s OK.”
Anh nói xong, lại nhìn những đoạn dây trong tay, ánh mắt chăm chú và cẩn thận đánh giá.
Thời gian không đủ, không thể phá bom khiến nó ngừng nổ, thế là anh đành cắt những đoạn dây tập trung ở bên trái cơ thể đứa bé.
Chỉ cần cắt ra đủ không gian để kéo đứa bé ra là được.
Dần dần, chân trái và phần eo của đứa bé càng ngày càng ít đoạn dây hơn, cũng chỉ ra rằng độ nguy hiểm càng ngày càng cao.
Mỗi lần trước khi anh xuống tay đều phải xác nhận rất lâu.
Động tác dần chậm lại của anh khiến cha mẹ đứa bé ngày càng khẩn trương, cả hai đều nín thở tập trung.
Lúc này, Lý Toản bỗng nói với đôi vợ chồng: “Mời hai vị rời đi.”
Người vợ lập tức nghẹn ngào: “Tình huống nghiêm trọng lắm ư, thưa ngài?”
Lý Toản không đáp, chỉ nói câu: “Cô yên tâm, tôi sẽ không vứt bỏ cậu bé.
Mời hai vị rời đi.”
Người vợ trẻ còn muốn nói gì nữa, nhưng người chồng đã giữ chặt cô lắc đầu, ý bảo không nên quấy rầy lãng phí thời gian.
Người vợ lau nước mắt, khẩn cầu: “Con của tôi, xin ngài nhất định phải mau cứu nó.”
Lý Toản chăm chú vào đường dây, không ngẩng đầu, nói: “Tôi còn sống thì cậu bé cũng vậy.”
Hai vợ chồng thối lui ra vòng ngoài, vừa lui ra sau vừa trấn an con của mình, để nó thêm kiên cường.
Đứa bé thấy thế, cũng biết tình hình rất nguy hiểm, miệng méo xuống, trong đôi mắt to đong đầy nước mắt, lại bắt đầu rơi lách tách.
Nước mắt rơi trên dây an toàn, Lý Toản ngước mắt nhìn đứa bé, mỉm cười: “Này nhóc, giúp chú một chuyện, được không?”
Đứa nhỏ hiếu kỳ, ngừng khóc, yếu ớt hỏi: “Cháu có thể làm gì cho chú đây?”
“Tin tưởng chú.” Lý Toản nói, “Cháu làm được không?”
“Được ạ.
Cháu tin tưởng chú.” Đứa bé không khóc nữa, vươn bàn tay nhỏ lau nước mắt, nói thầm, “Cháu có thể làm được.”
Lý Toản cúi đầu, tiếp tục phân tích dây điện trong tay.
Từ đầu đến cuối anh đều tập trung cao độ, không phát hiện ra Tống Nhiễm vẫn luôn ở bên cạnh mình, cô và anh cách nhau vẻn vẹn một đống cát đắp lên thành bức tường phòng ngừa nổ.
Thời gian trên bộ đếm giờ từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng Lý Toản đã giải cứu được phần chân bên trái và eo của đứa nhỏ, chỉ còn lại ngực.
Anh lắc lắc dây điện đã được cắt ra trước mặt đứa bé, nó lập tức toét miệng cười.
Đột nhiên “Pằng” một tiếng.
Một viên đạn xuyên qua tầng cao nhất của bức tường bao cát, cát vàng bắn tung tóe.
Lý Toản trong nháy mắt ôm đứa bé, mang nó chạy theo hướng viên đạn bay, trốn vào góc chết trong đống cát.
Tống Nhiễm cũng nhanh chóng nằm rạp trên mặt đất, trốn phía sau bức tường cát, giơ máy ảnh lên.
Người mẹ của đứa nhỏ ở ven đường khóc lớn lên, bị một sĩ binh kéo vào một ngôi nhà ở ven đường.
Tất cả lính gìn giữ hòa bình ở trên đường lập tức tìm chỗ che chắn gần mình để ẩn nấp, đáp trả lại bằng nhiều phát đạn theo hướng viên đạn vừa bay tới; trên nhà cao tầng, tay bắn tỉa khẩn cấp tìm nơi vừa rồi đạn bắn ra.
Mấy phát súng qua đi, bên địch vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Tống Nhiễm từ từ ló đầu nhìn, thẳng cuối con đường là một giao lộ chữ T.
Đối diện giao lộ là một tòa nhà sáu tầng, trên tầng đều là cửa sổ, không biết đạn phát ra từ cửa sổ nào.
Tất cả mọi người chờ đợi phát súng tiếp theo để lộ vị trí, vì vậy mà trên đường yên tĩnh như chết.
Đột nhiên, Benjamin hét lên với đằng trước: “Rời khỏi ô tô ngay!”
Một giây sau, một viên đạn bắn trúng chiếc xe chứa bom vẫn chưa tháo dỡ chất nổ.
Ô tô ngay lập tức nổ tung, thân xe bốc cháy vọt lên cao nửa mét, lại rơi “Ầm” xuống đất.
Người lính gìn giữ hòa bình Anh trốn ở sau xe phản ứng kịp thời, lúc chiếc xe nổ đã nhanh chóng nhào cách xa mấy mét, lăn qua tâm đường trốn đến bên Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm ôm lấy đầu, những mảnh sắt vụn và bụi đất như mưa rơi đập trên chiếc mũ bảo hiểm của cô.
Đạn của địch không ngừng bắn tới, lại một chiếc ô tô chứa bom bị bắn nổ, tiếng vang rung trời.
Đội chiến đấu cũng không chút nào yếu thế, những tay súng máy hạng nặng mạnh mẽ lao về phía tòa nhà sáu tầng, toàn bộ cửa sổ thủy tinh trên tầng vỡ vụn, đất cát trên tường toé ra.
Các binh sĩ nhanh chóng bắt đầu phản kích bắn yểm trợ, từng bước di chuyển về phía trước tới gần tòa nhà.
Mặt mũi Tống Nhiễm tràn đầy cát bụi, híp mắt che chở máy ảnh, lại nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn ba phút.
Lúc này, cách bao cát dựng thành tường, cô bỗng nhiên nghe thấy Lý Toản đang nói gì đó với đứa bé.
Mấy giây sau, đứa bé khe khẽ hát lên, là bài hát dân gian của Đông Quốc, Tống Nhiễm nghe kỹ đứa bé hát, là giai điệu tươi mát mang theo một chút đau thương.
Xung quanh là tiếng đạn, tiếng nổ vang đầy trời; mà tiếng ca của đứa bé lại trong trẻo du dương.
Thời gian tích tắc trôi, Lý Toản dùng tiếng Anh kêu lên: “Có ai không? Giúp tôi nhìn thời gian!”
Tống Nhiễm che mũ nằm rạp trên mặt đất, nhìn đồng hồ đeo tay, dùng tiếng Trung hô: “Hai phút tám giây!”
Bên trong không đáp lại.
Chỉ có tiếng ca non nớt của trẻ con, khe khẽ hát trong pháo lửa bay tán loạn.
Tống Nhiễm nằm rạp trên mặt đất, một mặt gắng sức bò ra bên ngoài quay chụp tình hình chiến đấu, một mặt nhìn đồng hồ đeo tay.
Toàn thân cô đều là mồ hôi chảy ròng ròng, lại kêu lên: “Một phút ba giây!”
Bên trong vẫn không đáp lại.
Tống Nhiễm hơi sợ, cô nhìn chằm chằm màn hình máy ảnh muốn sao lãng sự chú ý.
Đột nhiên có một lực sau lưng cô, là người lính Anh vừa rồi lăn qua đây, anh ta nhấc cô lên, bảo vệ cô chạy sang ven đường.
Tống Nhiễm vội vàng quay đầu, nhìn thấy bên trong bức tường cát là Lý Toản đang cúi đầu, ánh mắt vô cùng chuyên chú, giành giật từng giây giải quyết mạch điện trước ngực đứa bé.
Nhìn sườn mặt anh rất bình tĩnh, chỉ có những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu trên cánh mũi trên môi chứng tỏ anh đang căng thẳng và vội vàng.
Mắt Tống Nhiễm ẩm ướt, há miệng muốn gọi “A Toản”, nhưng cô không làm vậy.
Không nhìn thấy sườn mặt Lý Toản nữa, vì cô đã bị người lính Anh kéo qua ven đường, trốn sau một chiếc ô tô đã được tháo chất nổ.
Người lính kia cũng ý thức được nguy cơ, nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay, muốn kêu lại không dám.
Mắt thấy chỉ còn lại mười mấy giây, rốt cuộc anh ta hét lên: “LEE!”
Vẫn không đáp lại.
“Give up! It’s OK! It’s not your fault!” (Từ bỏ đi! Không sao đâu! Không phải lỗi của anh!)
Tống Nhiễm nhìn đồng hồ đeo tay, 13, 12, 11, 10…
“9 giây!” Cô hét lên!
Lý Toản vẫn chưa ra, mà đứa bé đã sớm hát xong.
Bên trong tường cát yên lặng, bên ngoài mưa bom bão đạn.
Trái tim Tống Nhiễm như bị một bàn tay gắt gao bóp chặt, gần như không thể thở nổi.
Cô bất giác cắn ngón tay mình, nhìn kim giây nhích từng bước, 5,
4,
3…
Cô sắp điên rồi.
2,
1 ——
“A Toản!”.