Tống Nhiễm đã mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ là bóng tối trải dài mênh mông vô tận.
Cô cố mở mắt, muốn nhìn rõ gì đó, nhưng chẳng có lấy một tia sáng nào soi rọi, chỉ có tiếng súng không ngừng vang vọng, lúc gần lúc xa.
Cô tìm kiếm xung quanh, muốn chạy trốn song không thấy đâu là lối thoát, muốn đi cũng không tìm được phương hướng.
Chân cô không cách nào chạm được mặt đất, có người ôm cô thật chặt, chạy trốn trong bóng tối.
Cô biết đó là A Toản.
Cô nghe được hơi thở khó nhọc, vội vàng, căng thẳng và sợ hãi của anh.
Cô không nhìn thấy anh, cô muốn chạm vào anh nhưng không có cách nào chạm tới.
Cô quá đỗi khiếp sợ, muốn gọi anh, song không cất lên được thanh âm nào.
Cô rõ ràng không dùng được sức, lại vô cùng mệt mỏi, đầu óc dần lịm đi.
Chờ đến khi có ý thức trở lại, vẫn là bóng tối bủa vây.
Thế nhưng lần này cô nghe được tiếng khóc.
Tiếng khóc của A Toản.
Nó vang lên khe khẽ, ẩn chứa khổ đau và chua xót vô vàn: "Nhiễm Nhiễm, em dẫn anh đi với."
Trái tim cô tan nát, tìm kiếm âm thanh của anh, muốn ôm lấy anh, vậy mà cô không bắt được gì cả.
Giọng anh như thể đến từ hư không, cô không thấy được anh.
Vang vọng quanh quẩn, vô cùng vô tận.
Cơn mơ ấy cứ lặp đi lặp lại, cô đau khổ giãy giụa, cuối cùng vẫn không chạm vào được gì hết, rồi lại dần mất ý thức.
Cô loanh quanh trong thế giới tối đen ấy không biết bao nhiêu lần, mãi cho đến một ngày, cô tỉnh lại.
Trước mắt vẫn là một màu đen, tuy nhiên lần này có gì đó khang khác.
Cô cử động ngón tay, cảm giác được tấm ga phủ trên giường bệnh.
Mấy giây sau, có một giọng nữ xa lạ vang lên, bằng tiếng Trung Quốc: "Bệnh nhân phòng V3 tỉnh rồi!"
Ngay sau đó, hàng loạt âm thanh lạ lẫm ùa đến, đều là tiếng Trung Quốc.
Có bác sĩ kiểm tra người cô, hỏi cảm giác từng bộ phận của cô như thế nào, có y tá kéo tấm kim loại dán vào tay chân cô.
Cô không nhìn thấy gì cả, sợ sệt hỏi: "A Toản đâu?"
Không ai biết, và cũng không ai quan tâm A Toản là ai.
Họ chỉ lo kiểm tra cho cô, đặt câu hỏi với cô.
Cô không vùng vẫy được, bị ấn trên giường, một y tá cho hay: "Cô cần thay giác mạc, có điều hiện nay giác mạc được hiến phải theo thứ tự, có thể phải chờ hơn một tháng.
Cô đừng hoảng hốt, chúng tôi đã báo cho mẹ cô, bà ấy sẽ nhanh chóng đến đây."
Cô y tá còn chưa dứt lời thì một giọng nói quen thuộc vang lên: "Nhiễm Nhiễm?"
Là Hà Sơn Nhiên.
Tống Nhiễm thoáng ngỡ ngàng, biết mình đã trở về Bắc Kinh rồi.
Bác sĩ và Hà Sơn Nhiên trao đổi gì đó, cô không nghe lọt câu nào.
Không lâu sau, phòng bệnh yên tĩnh trở lại, chỉ còn Hà Sơn Nhiên.
Anh ta ngồi bên giường, cầm lấy cánh tay gầy gò của cô qua tay áo, trấn an: "Nhiễm Nhiễm đừng sợ, em về nước rồi, vô cùng an toàn.
Đừng lo về mắt, chờ giác mạc..."
"A Toản đâu?" Cô quay đầu về phía giọng nói của Hà Sơn Nhiên phát ra, ánh mắt trống rỗng, đồng tử đen kịt, "Lý Toản đâu?"
Hà Sơn Nhiên mỉm cười, "Cậu ấy còn ở nước D, một tháng nữa mới trở về."
Cô thảng thốt hỏi: "Em ngủ bao lâu rồi?"
"Không lâu, mới hôn mê hai, ba ngày thôi."
"Sao...!giống như đã lâu lắm rồi vậy?"
"Người nào hôn mê cũng có cảm giác như thế cả."
"Bây giờ là tháng Hai?"
"Đúng.
Mùng mười tháng Hai."
Cô lẩm bẩm: "Sao tháng Hai không lạnh nhỉ?"
"Em quên rồi à, đây là miền Bắc, trong phòng có điều hòa mà."
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, giọng bà Nhiễm Vũ Vi truyền đến: "Nhiễm Nhiễm!"
"Mẹ..." Sống mũi Tống Nhiễm cay cay, cuống quýt đưa tay về phía mẹ, một giây sau đã được bà ôm vào lòng thật chặt.
"Dọa chết mẹ rồi!" Trong giọng bà Nhiễm Vũ Vi có sự nghẹn ngào và run rẩy hiếm hoi: "Nhiễm Nhiễm, con dọa chết mẹ rồi!"
Hà Sơn Nhiên bảo, viên đạn kia tuy bắn vào cổ họng của cô nhưng may mắn là bị lệch vài phân.
Lúc đạn sượt qua xương cằm, cô đau đến bất tỉnh, bởi vì mất máu nhiều nên hôn mê.
Sau khi cấp cứu lại hôn mê hai, ba ngày nữa mới tỉnh.
Chỉ hai, ba ngày sao?
Tống Nhiễm cảm thấy vết thương không đau chút nào, thử đưa tay sờ thì chỉ chạm được vào lớp băng gạc.
Bà Nhiễm Vũ Vi chợt lên tiếng: "Sáng nay A Toản gọi điện cho con."
Cô buông tay xuống, ngước mắt lên, trong mắt không hề có ánh sáng, "Mẹ nghe điện thoại hả?"
"Mẹ cầm điện thoại của con.
Cậu ấy bảo phải thi hành một nhiệm vụ khá lớn, một tháng tới có thể không liên lạc với con được.
Nhưng khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ về nước."
"Thật à?"
"Thật.
Mẹ sợ cậu ấy lo lắng, nên mới nói con hồi phục rất tốt, giác mạc cũng sắp được thay."
"À."
"Cho nên con nghỉ ngơi trước, chờ lành lặn, thay giác mạc xong thì cậu ấy cũng về, được không?"
Tống Nhiễm khẽ thở phào: "Được.
Mẹ có dặn anh ấy chú ý an toàn không?"
"Có."
"Vậy thì tốt rồi."
Cô nói chuyện không được bao lâu, người lại mệt, bảo muốn ngủ.
Hà Sơn Nhiên dặn dò cô nghỉ ngơi rồi rời đi.
Bà Nhiễm Vũ Vi cũng đi ra theo, hỏi thăm bệnh tình của Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm nằm trên giường, nghe thấy tiếng họ đóng cửa.
Cô chậm rãi mở mắt ra, trước mắt chỉ có một màu đen tuyền.
Nghe ngóng âm thanh của họ trong hành lang hoàn toàn lùi xa, cô từ từ ngồi dậy, lần mò xuống giường vịn vách tường trong cảnh mù lòa, di chuyển từng chút một.
Cô lần đến sofa, tủ, góc tường, cuối cùng chạm vào bệ cửa sổ.
Cô hơi quỳ gối, ngón tay thăm dò bên dưới, mò đến tấm tản nhiệt.
Lòng cô chợt lạnh, cuống quýt lần mò cửa sổ, rõ ràng tấm kính tỏa ra hơi ấm.
Ngón tay cô men theo mép cửa sổ tìm kiếm, rốt cuộc chạm được chốt mở, kéo mạnh cửa ra.
Nắng nóng và gió tràn vào.
Cô đứng dưới ánh mặt trời soi chiếu mà lòng lạnh toát.
Thời tiết này ít nhất phải cuối tháng Năm rồi.
Cô đã hôn mê ba tháng, còn Lý Toản vẫn chưa trở về.
[ebook][fun][free]
Một tháng sau, cuối cùng Tống Nhiễm cũng được thay giác mạc.
Ca phẫu thuật thành công, khi mở mắt ra, cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hà Sơn Nhiên.
Tống Nhiễm ngơ ngác nhìn anh ta, không cười nổi.
Bà Nhiễm Vũ Vi hỏi han: "Nhiễm Nhiễm, mắt sao rồi? Có khó chịu không?"
Tống Nhiễm nhìn sang mẹ, "Con có thể xuất viện chưa?"
Bà sửng sốt, nhìn ánh mắt con gái, đột nhiên hiểu ra cô không hề bị lừa.
Trong một tháng này, cô như mất đi khái niệm thời gian, không muốn ra ngoài, không muốn nói chuyện, mỗi ngày đều ngủ say trong bóng tối, cũng không hỏi chuyện Lý Toản.
Thật ra cô đã sớm biết, chỉ là cô không muốn hỏi, muốn tự mình đi kiểm chứng mà thôi.
Hà Sơn Nhiên cất lời: "Ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện.
Để anh kê thuốc cho em."
"Cảm ơn bác sĩ."
Cô tra xét tình hình chiến tranh ở nước D trước.
Đã qua bốn tháng, cuối cùng đã chiếm lại được Gandhi.
Kể từ đó, quân chính phủ đã thu hồi được 83% lãnh thổ, đất nước bắt đầu xây dựng lại.
Tàn dư của quân phản chính phủ sống lay lắt, còn tổ chức khủng bố thì tan tác và suy yếu bởi phải hứng chịu những cuộc tấn công dữ dội, bị ép lui về biên giới phía Bắc.
Ngày đầu tiên xuất viện, Tống Nhiễm ngồi máy bay đến thành phố Giang.
Khi gặp cô, La Chiến vừa bất ngờ vừa vui vẻ, còn xen lẫn căng thẳng và hổ thẹn, "Sức khỏe cô hồi phục rồi hả?"
"Không còn vấn đề gì nữa." Tống Nhiễm lịch sự cười, "Chính ủy, tôi đến tìm A Toản."
Mặc dù đã có dự liệu từ trước, nhưng La Chiến nhất thời vẫn không cách nào đối diện với cô, "Mẹ cô...!không nói với cô à?"
"Có nói.
Mẹ tôi bảo A Toản mất tích."
La Chiến từ từ ngồi xuống ghế, cúi đầu bứt tóc, "Tống Nhiễm, có chút chuyện cô không biết tình hình cụ thể..."
"Tôi biết." Cô khẽ giọng ngắt lời La Chiến: "Anh định nói với tôi A Toản vi phạm quy định, bỏ đi làm lính đánh thuê sao? Chính ủy, tôi không tin, tôi biết A Toản phải đi làm nhiệm vụ.
Anh ấy không thể trở về, các anh cho rằng anh ấy làm nhiệm vụ thất bại, không cần anh ấy nữa, mặc kệ anh ấy sao? Không thèm tìm kiếm, để mặc sự sống chết của anh ấy ư? Chính ủy, không thể như vậy, các anh không thể làm vậy."
"Tống Nhiễm, chúng tôi có đi tìm.
Nhưng không tìm được cậu ấy." La Chiến lòng đau như cắt, "Kể từ ngày đó của năm tháng trước, cậu ấy đã biến mất."
"Biến mất là sao? Một người đang sống sờ sờ sao lại biến mất được?" Tống Nhiễm nghẹn ngào, khẽ hít sâu rồi nói tiếp: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Dù anh ấy có chết, các anh cũng phải mang thi thể anh ấy trả lại cho tôi."
Mắt La Chiến ươn ướt, giơ tay lên che giấu, xoa trán, "Tống Nhiễm, A Toản là thuộc cấp tôi coi trọng và yêu quý nhất, có thể nói tôi là người chứng kiến cậu ấy trưởng thành.
Trên danh nghĩa, chúng tôi bảo mặc kệ nhưng cũng ngầm cố gắng rất nhiều.
Mẹ cô không biết hôm đó xảy ra việc gì, để tôi nói cô biết.
Hôm đó, cô bị phần tử khủng bố mang về cứ điểm.
A Toản một mình xông vào chùa cứu cô, giết bốn, năm chục tên khủng bố.
Còn bản thân cậu ấy không hề quay ra.
Hơn phân nửa binh lực của tổ chức cực đoan tập trung tại bệnh viện, gặp phải lực lượng Cook ngoan cường cố thủ, dẫn đến bọn chúng thương vong nặng nề, đêm đó liền từ bỏ cứ điểm chùa Gandhi.
Lúc đi, chúng đã đem những người chết của phe chúng và những thi thể khác lôi về thiêu chung.
Đoạn phim được đăng tải công khai sau đó bị quốc tế tháo gỡ, nhưng chỗ tôi vẫn còn, giờ cô muốn xem không?"
Mặt Tống Nhiễm tái nhợt, vẫn cố chấp nói: "Không tìm thấy xác thì không thể chứng minh A Toản đã chết."
"Nước D điều kiện khó khăn, không có biện pháp phân tích từ những thi thể bị thiêu đốt kia.
Giả sử trong số đó không có A Toản, thì khả năng cậu ấy còn sống cũng không lớn."
Tống Nhiễm nghe xong, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, "Vậy tôi đi trước đây, Chính ủy."
"Tống Nhiễm, A Toản thật sự có thể đã chết, mà còn chết từ lâu rồi.
Đã sắp nửa năm, rất có khả năng đã biến thành xương trắng."
Bóng lưng Tống Nhiễm gầy yếu mỏng manh.
Nằm trên giường bệnh nửa năm, người cô hôm nay đã mỏng như tờ giấy.
Cô không quay đầu lại, giọng nói nhẹ tênh: "Vậy thì tôi đi nhặt tro cốt anh ấy về.
Anh ấy không muốn ở lại nước D.
Anh ấy từng nói với tôi, bảo rằng mình muốn về nhà."
Tống Nhiễm mua vé máy bay đến Gamma vào ngày hôm sau.
Bay suốt mười tiếng, cô hết sức mệt mỏi, trong lúc mơ màng thiếp đi, cô mơ thấy A Toản.
Mắt cô rõ ràng đã hồi phục, ấy thế mà trong mơ vẫn là một màu đen tuyền, không nhìn thấy mặt A Toản, cũng không chạm được vào người anh, chỉ nghe được tiếng khóc thút thít của anh.
Giấc mơ này có ý nghĩa gì? Giống như điềm báo chẳng lành nào đó.
Như thể anh thật sự đang ở một nơi tối tăm và yên tĩnh.
Là dưới lòng đất sao?
Tống Nhiễm đau xé ruột gan, khi tỉnh lại, hai hàng nước mắt đã chảy dài trên gò má.
Lúc máy bay hạ cánh là ba giờ chiều, giữa tháng Bảy, nhiệt độ ở Gamma đã hơn 43 độ.
Vừa ra khỏi sân bay, Tống Nhiễm bị nắng chiếu đến hoa cả mắt.
Trời nóng hầm hập, cô chỉ vừa bước ra ngoài mà người đã đẫm mồ hôi, ngay cả gió thổi đến cũng giống như thổi từ lò lửa ra.
Điểm đón khách tại sân bay lúc này không còn xe ôm nữa, mà đã đổi hết thành xe taxi.
Cô bắt xe đến khách sạn.
Ngoài cửa xe, đa số những tòa nhà bị nổ sập năm ngoái giờ đã được xây dựng lại, ngay cả cung điện Alexander bị tàn phá giờ đây cũng đang được tu sửa dưới sự giúp sức của UNESCO và chuyên gia sửa chữa văn vật của các nước.
Trên đường, người đến xe đi, cửa hàng san sát, cảnh phồn hoa lại ló dạng.
Cô mải miết nhìn ngắm, tài xế nhiệt tình hỏi: "Cô đến Gamma lần đầu à?"
"Đã đến rất nhiều lần.
Lần trước là vào tháng Mười hai năm ngoái."
"Chẳng trách cô có vẻ lạ lẫm.
Thành phố chúng tôi đang xây dựng lại, cuộc sống của người dân cũng bắt đầu nhộn nhịp.
Trung tâm thương mại, tòa nhà văn phòng đã sớm đi vào vận hành." Anh tài xế tự hào: "Rất nhiều thành phố đều giống như vậy, chúng tôi đã thu hồi được 83% lãnh thổ."
Tống Nhiễm quay đầu nhìn anh ta, "Chúc mừng các anh."
"Điều này dĩ nhiên đáng để chúc mừng.
Tuy chiến tranh vẫn chưa kết thúc, nhưng có nhiều thành phố đã khôi phục hòa bình.
Đối với dân thường như chúng tôi, hòa bình là chuyện tốt nhất trên đời."
Tống Nhiễm vô tình thoáng nhìn, thấy được nửa khúc chân giả của anh ta.
Anh tài xế chú ý đến ánh mắt của cô, nhún vai cười, "Hiến tặng cho quốc gia rồi."
Ánh mắt Tống Nhiễm nhu hòa: "Anh từng đi lính à?"
"Đúng vậy.
Cuộc chiến giành lại Gandhi diễn ra trong một tháng, cái chân này đã mất đi ở đó."
Tống Nhiễm căng thẳng: "Gandhi? Lúc nào?"
"Từ tháng Ba đến tháng Tư."
Cô nhất thời im lặng.
"Cô từng đến Gandhi chưa?"
Tống Nhiễm gật đầu, hỏi thăm: "Anh từng gặp lính Cook chưa?"
"Dĩ nhiên gặp rồi, còn gặp rất nhiều lần, họ chiến đấu cừ khôi lắm." Nhắc đến lính Cook, anh tài xế huyên thuyên không ngớt, đôi mắt sáng lấp lánh, "Nếu không nhờ họ, phần tử khủng bố sẽ không sớm bị đánh tan tác như vậy.
Dân nước D chúng tôi mãi mãi biết ơn họ."
"Anh có gặp lính Cook nào là người châu Á không?"
"Chưa từng gặp." Anh tài xế tiếc nuối gãi trán: "Người châu Á ít quá, chỉ có mười mấy người, ồ, đều là người Trung Quốc.
Nhưng tôi chưa từng gặp người nào cả.
Nghe bảo có một người lính gỡ bom người châu Á cực kỳ tài ba, anh ấy đã tiêu diệt mấy nghìn tên khủng bố, điều này bằng với cứu vớt hơn một vạn người dân.
Đáng tiếc tôi chưa từng gặp anh ấy, cũng không biết anh ấy trông như thế nào, chỉ biết là người Trung Quốc.
Cô cũng là người Trung Quốc à?"
"Vâng." Tống Nhiễm khẽ gật đầu, "Tôi cũng giống anh ấy."
"Tôi yêu các bạn." Anh tài xế nồng nhiệt bày tỏ tình cảm.
Tống Nhiễm không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn ra cửa sổ.
Cô không muốn nói về anh với người xa lạ nữa.
Vì điều đó rất đau!
Lần này Tống Nhiễm đến đây, cuối cùng vẫn được La Chiến giúp đỡ.
Cô vừa đến khách sạn, liền gặp được Thiếu tá Xavier làm trong ủy ban kháng chiến nước D.
Thiếu tá Xavier đã hơn ba mươi tuổi, vóc dáng cao to lực lưỡng, mặc bộ quân trang chỉnh chu chờ ở đại sảnh khách sạn.
Vừa thấy Tống Nhiễm, anh ta liền đứng dậy đi về phía cô, giơ tay chào theo kiểu quân đội, rồi cúi người thật sâu: "Cô Song, tôi vô cùng áy náy với sự mất mát của cô."
Tống Nhiễm mỉm cười, "Tôi chưa hề nghĩ rằng tôi đã mất anh ấy."
Thiếu tá Xavier sững sờ, ánh mắt nhìn cô lại thêm phần kính trọng.
"Hành trình của cô ở nước D toàn bộ do tôi phụ trách và tháp tùng, trên đường đi nếu cần bất cứ sự giúp đỡ nào, cô cứ nói với tôi."
"Tôi chỉ có một yêu cầu, là tìm được anh ấy, đưa anh ấy về nhà."
Thiếu tá Xavier cho Tống Nhiễm biết nhiều chi tiết hơn.
Vào đêm tháng Hai, tổ chức cực đoan cử binh lực lớn tấn công bệnh viện với ý đồ giết sạch quân lính bị thương và lính đặc chủng Cook.
Cuối cùng, lính Cook chạy đến cứu viện liều chết chiến đấu, chặn lại đường tiến công.
Tòa nhà khu nội trú số hai được giải cứu thành công, chỉ là tình hình chiến đấu đêm đó quá mức bi thảm, lính Cook tử trận vô số.
Trong tình huống nguy cấp khi ấy, một mình Lý Toản đuổi đến chùa Gandhi, đồng đội không có cách nào giúp sức.
Chỉ có Benjamin chạy đến, đón được Tống Nhiễm được buộc vào dây thừng thả xuống dưới bức tường sau chùa.
"Mũ nồi và áo chống đạn trên người cô đều là của Thượng úy Lý." Thiếu tá Xavier kể: "Điều này chứng tỏ trên người cậu ấy không có bất cứ vật che chắn nào.
Cô không phải bị ném xuống, mà là được thả xuống.
Cậu ấy sợ cô ngã bị thương.
Sau khi Benjamin đón được cô, muốn chờ Lý Toản, nhưng cậu ấy đã chém đứt sợi dây."
Sắc mặt Tống Nhiễm trắng bệch, không gợn chút biểu cảm nào.
"Benjamin cho rằng cô đã chết, giữa chừng phát hiện tim cô còn đập.
Lúc tên bắt cóc nổ súng, đạn của Thượng úy Lý bắn trúng cánh tay hắn, có thể vì nguyên nhân này nên đường đạn của hắn đã bị lệch.
Sau khi kết thúc chiến dịch ở bệnh viện, nhóm Morgan toàn thân đẫm máu chạy đến chùa Gandhi, trong chùa chỉ toàn là thi thể, không còn ai sống sót.
Người ở cứ điểm đến bệnh viện tham chiến đều bị tiêu diệt, bọn chúng tổn thất nặng nề, từ bỏ cứ điểm chùa Gandhi.
Chúng chất đống thi thể rồi tiến hành thiêu đốt.
Xác của hơn một trăm người bị quấn lại với nhau, khó có thể phân biệt.
Sau đó, Lý Toản biệt tích, không ai gặp được cậu ấy nữa.
Mấy tháng qua, chúng tôi cố gắng tìm kiếm chút tin tức từ tù binh phần tử khủng bố.
Vấn đề là không ai trong số chúng biết đám người ban đầu bỏ chùa Gandhi chạy đến cứ điểm nào, cũng không tìm được manh mối nào có ích.
Nửa năm qua, mỗi lần chúng công khai đoạn phim xử tử tù binh, chúng tôi đều chăm chú quan sát, tìm đến địa điểm chúng sát hại.
Nhưng phần lớn thi thể đều không có cách nào phân biệt được..."
Tống Nhiễm im lặng hồi lâu mới hỏi: "Mấy chiến hữu trong đội của A Toản đâu?"
"Vào tháng Ba hết hạn phục vụ, họ đã giải tán trở về nước mình.
Chỉ có..." Vẻ mặt Xavier chợt buồn thảm.
"Chỉ có gì?"
"George và Benjamin đã hy sinh."
Tống Nhiễm giật mình, trong khí trời nóng bức mà toàn thân cô lạnh run, "Sao lại như vậy?"
"Đêm đó có hai người lính Cook tử trận trong bệnh viện, một người là George, người kia tôi không rõ.
Còn có rất nhiều người bị thương, trận chiến đó quá thảm khốc."
Tống Nhiễm bàng hoàng chốc lát, "Vậy Benjamin thì sao?"
"Sau khi chiến dịch hết hạn, cậu ấy không về nước, tiếp tục tham gia các phân đội khác.
Có lần không biết vì nguyên nhân gì, tự ý hành động nên bị tổ chức cực đoan bắt giữ." Nói đến đây, Xavier thoáng nghẹn lời: "Bị tra tấn đến chết."
Đoạn phim được đăng tải lên mạng, vì quá nhiều máu me nên bị xóa bỏ.
Từ đó về sau, mấy đồng đội khác trong đội đều cắt đứt liên lạc.
Khoảng thời gian trước, ủy ban kháng chiến cố gắng liên lạc với họ, ngỏ ý trao tặng huân chương quốc gia sau khi chiến tranh kết thúc thắng lợi, nhưng không liên lạc được với ai cả.
Duy chỉ tìm được Kevin, nhưng người trả lời thư lại là người nhà của cậu ấy, cho hay cậu ấy bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn hết sức nặng nề, tinh thần rất tệ, thậm chí có mấy lần tự sát.
Cậu ấy không chịu đến nước D nữa, còn nhờ người nhà mình chuyển lời, hy vọng chúng tôi vĩnh viễn đừng liên lạc với cậu ấy."
Xavier nói xong, trầm mặc hồi lâu mới buồn bã cảm khái: "Họ là phân đội xuất sắc nhất trong tất cả các phân đội của Cook, tiêu diệt vô số cứ điểm của tổ chức khủng bố."
Tống Nhiễm im lặng rất lâu, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào hư không.
Cô thấy một chiếc xe buýt dừng lại ven đường bên ngoài khách sạn, nhóm sinh viên ôm sách vở nói cười bước xuống xe.
Ánh nắng chói chang, cô bỗng như thấy lại trong dòng suối nhỏ ở khe núi, một nhóm chàng trai mới ngoài đôi mươi cởi trần mặc quần cộc, đùa giỡn bắt cá trong nước.
"Chờ cô nghỉ ngơi xong, tôi sẽ cùng cô đến Gandhi, xem thử có thể tìm được tin tức về Thượng úy Lý không." Xavier rủ mắt, không dám nhìn thẳng vào cô, "Thượng úy Lý là anh hùng của chúng tôi, không tìm được tung tích của cậu ấy, bản thân chúng tôi cũng rất hổ thẹn."
"Ngày mai tôi có thể xuất phát." Tống Nhiễm bình tĩnh cất lời: "Chỉ là hiện giờ tôi cần nghỉ ngơi một chút."
Vấn đề ăn ở của cô đã được sắp xếp đâu vào đó, Xavier hẹn giờ ngày mai lên đường với cô, an ủi cô một lúc rồi mới rời đi.
Tống Nhiễm trở về phòng, cảm thấy người mệt lả, toàn thân kiệt quệ.
Cô nằm vật xuống giường, chầm chậm hít vào thở ra.
Cô vô cùng mệt mỏi, song thời gian vẫn còn sớm nên không ngủ được, cô cũng không muốn nhắm mắt lại để rơi vào cảnh tối đen.
Cô ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Thật ra cô không hề dám nghĩ nhiều về kết quả của chuyến đi lần này.
Thậm chí cô không dám tự vấn lòng mình, không dám hỏi bản thân rốt cuộc A Toản còn sống hay đã...
Cô không muốn, cũng không chịu suy nghĩ.
Cô chỉ muốn đi tìm anh, cho dù có phải xới cả nước D này lên.
Cho đến bây giờ, dường như chỉ có việc này là có ý nghĩa với cô.
Thậm chí cô không cách nào cảm nhận được chút vui sướng từ việc thế cuộc nước D đã chuyển biến tốt đẹp sau hòa bình.
Thật mỉa mai làm sao!
Đây chẳng phải chứng tỏ rằng có lẽ tình yêu to lớn chỉ là một ảo tưởng thôi sao? Đến cuối cùng con người vẫn ích kỷ, chỉ có nỗi đau khổ của riêng mình mới khắc cốt ghi tâm nhất.
Tống Nhiễm đi ra ban công, trông về phía xa thành phố Gamma dưới nắng.
Một nửa đang được gây dựng lại, một nửa vẫn còn thương tích.
Cô nhìn con phố đối diện, trường Đại học Khoa học Công Nghệ Gamma tọa lạc ở đó.
Trong sân trường, cây cối xanh tươi, nhóm sinh viên qua lại, tràn trề sức sống.
Tống Nhiễm bỗng nhớ đến Shashin, cô muốn đi gặp cậu.
Shashin từng gặp Lý Toản, ở nước D này, cậu là người duy nhất có chung hồi ức về Lý Toản với cô.
Hôm nay chiến tranh đã đến hồi kết, chắc hẳn cậu đã quay về trường rồi.
Tống Nhiễm vừa xuống dưới tầng vừa gửi tin nhắn cho Shashin, không biết cậu có thể kịp thời xem Twitter hay không.
Nhưng không sao, cô nhớ được họ của Shashin, vào trường hỏi thăm cũng được.
Bước vào sân trường Đại học Khoa học Công nghệ, cô chạm mặt với nhóm sinh viên mặc áo sơ mi trắng trẻ trung đi đến, nam có nữ có ôm sách vở tài liệu, nhao nhao thảo luận bài học.
Tống Nhiễm chỉ nghe và hiểu qua loa.
Dãy lớp học phía xa bị nổ sập đã được xây lại, hai bên đường rợp bóng cây xanh, giữa những gốc cây cổ thụ xen lẫn vài thân cây nhỏ mới trồng, có lẽ những cây ban đầu đã bị hư hại trong khói lửa chiến tranh.
Chim hót véo von trên ngọn cây, Tống Nhiễm chợt nhớ đến câu chuyện con chim nhỏ và cây cổ thụ.
Khi ấy, Lý Toản bảo đây là câu chuyện về tình yêu.
Cuối câu chuyện, chim nhỏ đã tìm được cây cổ thụ của nó.
Tống Nhiễm nhìn lên cây, khẽ hít sâu, ánh mắt rủ xuống, phát hiện một quảng trường nhỏ mới được xây bên phải con đường chính.
Giữa quảng trường là tấm bia đá khổng lồ hình chữ nhật màu đen, tấm bia không cao, nhưng rộng và dài.
Xung quanh bia đá đặt đầy hoa tươi, một ngọn lửa bừng cháy trên đất trống.
Tống Nhiễm đi đến, chỉ thấy trên tấm bia đen kia khắc một hàng chữ tiếng nước D màu vàng.
Mới đầu cô không hiểu, rồi trong phút chốc bỗng đoán được ý nghĩa của những chữ này: Bia tưởng niệm những sinh viên Đại học Khoa học Công nghệ hy sinh vì chiến tranh cho tổ quốc.
Bởi vì cô thấy bốn mặt bên của tấm bia đá in đầy ảnh chân dung đen trắng của các thanh niên, dưới mỗi ảnh đều có khắc năm sinh và năm mất của họ.
Tống Nhiễm đi đến trước tấm bia đá, ánh mắt lần lượt tìm kiếm từng khuôn mặt tươi cười trong ảnh, tìm mãi cho đến người thứ mười một hàng thứ ba, cô đột ngột dừng lại, tim như bị mũi dao xoáy khoét.
Khuôn mặt Shashin tươi cười in trên tường đá.
Ảnh này có lẽ chụp hồi cậu mới vào học, chàng trai trẻ mười bảy, mười tám tuổi, nụ cười còn ngây ngô và bẽn lẽn, đôi mắt to sáng ngời tựa trời sao.
Dưới ảnh có khắc năm mất của cậu, cậu ra đi khi mới hai mươi tuổi chín tháng mười ba ngày.
Tống Nhiễm đưa tay sờ lên mặt cậu, đá cẩm thạch đen rắn rỏi và lạnh ngắt, ánh mắt cô dần nhòe đi trong nước mắt.
Trong tấm ảnh đen trắng, khuôn mặt cậu tươi cười rạng rỡ đến mức ánh nắng cũng trở nên nhạt nhòa.
Ngón tay cô dừng trên mặt cậu, vịn vách đá cẩm thạch, chậm chạp khom người xuống thật sâu.
Cô thở hổn hển từng hơi, lại ngẩng đầu nhìn cậu lần nữa, rồi thình lình quỳ rạp xuống đất, gục trên tấm bia đá, gào khóc nức nở..