Cảnh Sát Chu Của Tôi FULL


Sáng hôm sau,

Đúng 8g sáng, Trương Quân Dao đã thấy một chiếc xe Jaguar F-type màu xám đen đậu ở trước cửa nhà, xem ra người này rất biết cách hưởng thụ nha!

Trên người mặc chiếc váy dây dài màu trắng, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo len mỏng tím nhạt, khiến làn da trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo ẩn ẩn hiện hiện càng thêm thu hút ánh nhìn.

Đứng ở bên kia đường, cách nhà một đoạn, Trương Quân Dao mím chặt môi, phân vân một lúc, nhưng sau đó cô liền hít sâu một hơi, bàn tay siết chặt lấy chiếc túi xách, thể hiện sự quyết tâm.

Phải tiếp cận được người đàn ông tên Chu Thiệu Huy đó!

Ở phía đối diện, trước cổng biệt thự,

"Anh Thiệu Huy, anh đợi em có lâu không? Cái tay có hơi vướng víu một chút nên ..."

Bạch Hiểu Huệ nở nụ cười ngọt ngào như đường nhìn người đàn ông mới từ trong xe bước ra, vừa nói vừa giơ cánh tay đang bị băng bó lên, le lưỡi tỏ vẻ đáng yêu.


"Tôi cũng vừa mới tới, tay cô tối qua vẫn ổn chứ?"

Trái với sự nhiệt tình của Bạch Hiểu Huệ, Chu Thiệu Huy mặt không chút cảm xúc, ánh mắt nhìn lướt qua cánh tay đang băng bó của cô ta, giọng nói bình tĩnh trầm ổn.

Nếu không phải tối qua đứa em gái bất cẩn, hậu đậu của mình là nguyên nhân khiến cho Bạch Hiểu Huệ bị té ngã thì hắn cũng không rảnh rỗi tới mức chở cô gái mới gặp qua có một lần này đi bệnh viện khám lại vết thương.

"Ân, cũng không đau lắm, em chịu đựng được.

Hôm nay phải làm phiền anh rồi."

Bạch Hiểu Huy tinh ý nhận ra biểu cảm lạnh nhạt của Chu Thiệu Huy, mí mắt bỗng rũ thấp xuống, chậm rãi lắc đầu như đang phải chịu uỷ khuất.

"Nếu vậy chúng ta đi thôi, tôi đã đặt lịch bác sĩ ở đó trước rồi, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô Bạch đâu."

Thấy cô gái trước mặt có vẻ không vui, Chu Thiệu Huy nhận ra thái độ của mình có hơi quá cứng nhắc nên liền nói sang chuyện khác.

Chủ động mở cửa xe cho Bạch Hiểu Huệ ngồi vào, sau đó mới vòng qua ghế lái, Chu Thiệu Huy không hay biết rằng mọi cử chỉ của mình đều được Bạch Hiểu Huệ nhìn một cách chăm chú đến mê muội.

Dáng người cao lớn vững trãi, gương mặt anh tuấn cương nghị, khí chất lạnh lùng mạnh mẽ, còn có gia thế hào môn hiển hách, tất cả đều là những gì mà cô mong muốn ở một người đàn ông.

Xe bắt đầu chuyển bánh, nhưng chỉ mới đi được một đoạn bỗng nhiên đột ngột thắng gấp khiến Bạch Hiểu Huệ đang đắm chìm trong mộng tưởng của bản thân, theo phản xạ mà cúi gập người về phía trước, sợ hãi la lên một tiếng, tim đập thình thịch.

"Xin lỗi, thành thật xin lỗi, tôi không cố ý...a..."

Trên đường lớn, Trương Quân Dao suýt chút nữa đã bị chiếc xe Jaguar F-type húc vào người, mặt trắng bệch đang ngồi bệt dưới mặt đất, một tay cầm mấy bức tranh, một tay ôm lấy cổ chân vẻ mặt đầy đau đớn, xung quanh còn có mấy bức tranh bị gió thổi bay tứ tung.

Vốn dĩ tính toán ban đầu của cô là khi chiếc xe của người đàn ông chở Bạch Hiểu Huệ đi tới, cô sẽ làm như vô tình làm rơi mấy bức tranh này rồi chạy ra nhặt, sau đó sẽ lấy cơ hội va chạm đó mà tiếp cận người đàn ông kia, ai ngờ còn chưa bắt đầu diễn, thì chân đã bị trẹo thật rồi!


Chỗ cổ chân đau đớn như bị kim đâm mạnh, nước mắt như trực chờ lăn dài xuống, nhưng nhớ tới mục đích phải quyến rũ cái người tên Chu Thiệu Huy kia nên cô cố gắng kiềm chế lại.

"Cô không sao chứ?"

Chu Thiệu Huy nhanh chóng mở cửa xe bước xuống xem tình hình, đang lái xe trên đường thì bất ngờ có người lao ra, giật mình thắng gấp, may mắn hắn phản xạ nhạy bén, nếu không thì người kia đã bị đâm trúng văng ra xa từ lâu.

"Không sao, là tôi đi không để ý đường, thành thật xin lỗi!"

Trương Quân Dao cúi thấp đầu liên tục nói lời xin lỗi, trong lòng không ngừng mắng bản thân vô dụng.

Thật là mất mặt a!

"Đau lắm sao? Để tôi xem thử?"

Tầm mắt Chu Thiệu Huy dừng trên cổ chân tinh tế mượt mà của Trương Quân Dao, mi tâm nhíu lại khi thấy nơi đó đã sưng tấy ửng đỏ.

Thanh âm nghẹn ngào như muốn khóc nhưng lại cố kìm nén của cô gái ngồi dưới đất khiến tâm hắn xao động.

Ngồi xuống bên cạnh Trương Quân Dao, bàn tay to mang theo vết chai mỏng khẽ chạm vào cổ chân bị trậc của cô sờ sờ mấy cái, sau đó từ tốn đề nghị:


"Cổ chân sưng to như vậy không thể xử lý qua loa được, để tôi đưa cô tới bệnh viện."

"Tôi...!tự mình có thể đi được, thật xin lỗi, làm phiền anh giúp tôi đứng dậy..."

Từ khi mẹ mất, bệnh viện chính là nơi cô sợ đến nhất, vì thế liền hoảng hốt từ chối.

Cả người loạng choạng bám vào cánh tay rắn chắc của Chu Thiệu Huy muốn đứng dậy, nhưng vừa ngẩng đầu lên, cả người Trương Quân Dao bỗng sững sờ khi thấy người trước mặt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn gần tới như vậy.

Đôi mắt thâm sâu trầm tĩnh, ngũ quan anh tuấn như tượng điêu khắc, còn có khí chất cường thế áp bức lòng người...

"Mặt tôi có dính gì sao?!"

Bốn mắt chạm nhau, tuy ngoài miệng Chu Thiệu Huy tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra trái tim đã đập loạn xạ liên hồi vì dáng vẻ của mỹ nhân như tiên giáng trần đang dựa sát vào người hắn.

Giây phút đó, hắn đã bị cô đoạt lấy tâm trí mất rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận