Mấy ngày sau,
Ngước mắt nhìn căn biệt thự rộng lớn ngay trước mặt, trong lòng Trương Quân Dao tràn đầy tiếc hận bi thương.
Đây là nơi cô sinh ra và lớn lên, là nơi chứa đựng biết bao kỉ niệm êm đềm hạnh phúc thời thơ ấu cùng niên thiếu của cô, nhưng cũng chính nơi này đã chứng kiến những mất mát, tổn thương sâu sắc mà cô đã chịu đựng từ hơn mười năm nay.
Những kí ức năm xưa một lần nữa lại tràn về, hốc mắt thoáng chốc đã trở nên ẩm ướt, nhưng rất nhanh sau đó cô đã kìm nén lại xúc động, ngón tay thon dài dứt khoát đưa lên nhấn chuông, nếu đã quyết định quay trở lại thì bản thân nhất định phải mạnh mẽ đối mặt.
Mấy giây sau cửa liền tự động mở ra, Trương Quân Dao ngẩng cao đầu tự tin sải dài chân, tiến vào bên trong.
"Ôi, Dao Dao, con đã về rồi sao? Ngoài trời lạnh lắm phải không? Mau, mau vào nhà thôi con.
"
Một vị phu nhân ăn mặc sang trọng từ trong phòng khách bước ra, vẻ mặt đầy ân cần, niềm nở nói.
"Dì Bạch, đã lâu không gặp, nhìn dáng vẻ này chắc chắn là thời gian qua đã sống vô cùng tốt đi!"
Trương Quân Dao nhìn thẳng Bạch Tuệ Nghi nở nụ cười vô cùng tự nhiên, nhưng trong lòng có trời mới rõ, cô thật sự rất muốn đưa tay lên xé nát bộ mặt giả dối kia của bà ta.
Người phụ này diễn xuất càng ngày càng xuất sắc a!
"Cuối cùng cũng đã chịu trở về rồi sao?!"
Giọng nói mang theo sự trách móc xen lẫn lo lắng từ phía thư phòng vang lên, cắt đứt bầu không khí quỷ dị giữa hai người phụ nữ.
Bạch Tuệ Nghi cùng Trương Quân Dao không hẹn mà gặp, cùng nhau hướng mắt về phía người đàn ông trung niên đang bước tới.
Bước chân khẩn trương của Trương Tử Sâm chỉ dừng lại khi nhìn thấy đứa con gái đã bốn năm không gặp, dù cố gắng che giấu nhưng trong mắt ông vẫn tràn ngập sự mừng rỡ.
"Ba, người vẫn khoẻ chứ? Con đã trở về!"
Nhìn về phía người đàn ông trung niên nhưng vẫn vô cùng phong độ, Trương Quân Dao mỉm cười, thanh âm mềm mại như nước.
"Khụ! con về nước từ bao giờ? Về là tốt rồi! Nhưng! còn hành lý của con đâu, sao lại đi người không thế này?"
Lời trách móc còn chưa kịp nói hết nhưng khi thấy thái độ của con gái hoàn toàn thay đổi, Trương Tử Sâm vui như mở cờ trong bụng, sốt sắng hỏi han.
Một chữ 'ba' này đã lâu lắm rồi ông không được nghe!
"Con cũng mới về được mấy hôm, trước mắt thì đang ở một căn hộ nhỏ, con sợ nếu chuyển đồ về đây thì sẽ có người không vui.
Con nói vậy đúng không dì Bạch?"
Trương Quân Dao nhìn sang Bạch Tuệ Nghi khẽ cười, điềm tĩnh hỏi.
"Sao lại có người không vui được chứ? Dao Dao nhà chúng ta đã trở về, dì Bạch chỉ sợ mở tiệc ăn mừng thôi còn chưa đủ nữa a!"
Bạch Tuệ Nghi tươi cười, sảng khoái nói.
"Ai không vui?! Có nhà cửa đàng hoàng lại đi thuê căn hộ bên ngoài để ở, người khác mà biết thì ta còn mặt mũi nào mà nhìn ai! Mau chuyển đồ về đi, ta sẽ cho người qua giúp con.
"
Trương Tử Sâm lớn giọng ra lệnh.
"Anh cứ bình tĩnh, chuyện gì cũng phải từ từ, giới trẻ bây giờ khác chúng ta hồi xưa nhiều lắm! Đứa nào cũng muốn có khung trời riêng để thoải mái làm điều mình muốn, anh nói vậy Dao Dao lại nghĩ anh áp đặt con nó đó!"
Bạch Tuệ Nghi tiến lại chỗ Trương Tử Sâm đang đứng, bàn tay trắng nõn do được bảo dưỡng tốt nắm lấy cánh tay ông vỗ nhẹ, tỏ vẻ như rất thấu hiểu lòng người.
"Chuyện này lát nữa nói tiếp được không? Giờ con muốn đi thắp cho mẹ nén nhang với xem lại phòng mình một chút, mong là nó vẫn còn nguyên vẹn như trước khi con đi.
Ba cứ làm việc của mình tiếp đi, xong việc con sẽ quay lại tìm ba.
"
Nhẹ nhàng xoay chuyển vấn đề, Trương Quân Dao chán ngấy khi phải chứng kiến cái vai diễn hiền mẫu của Bạch Tuệ Nghi khi ở trước mặt ba cô lắm rồi.
"Vậy con cứ thong thả, dì bảo người làm chuẩn bị bữa tối, hôm nay cả nhà chúng ta phải ăn một bữa vui vẻ cùng nhau mới được.
"
Nói rồi Bạch Tuệ Nghị buông cánh tay Trương Tử Sâm, xoay người đi về phía nhà bếp.
Ngay lập tức, tươi cười khi nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự khinh thường chán ghét.
Có giỏi như mẹ mày thì đi luôn đi? Định về đây giở trò gì chứ!