Mấy ngày sau,
Chu gia,
"Thiệu Huy, ăn thêm đi con, món này mẹ đặc biệt dậy sớm đi chợ mua về nấu cho con đó! Bận cỡ nào cũng phải dành chút thời gian ăn đủ bữa chứ? Con xem, người gầy xọp đi trông rõ, hay là con lại bỏ bữa nữa hả?"
Ninh Cẩm Nguyệt - mẹ của Chu Thiệu Huy vừa gắp thức ăn cho con trai, vừa lo lắng nhắc nhở.
Thằng bé này, mỗi khi tập trung làm việc gì là quên hết thời gian, làm ngày làm đêm, quên cả ăn uống.
Dù sức khoẻ có tốt như thế nào đi nữa mà không chịu chăm sóc thì chẳng mấy chốc sẽ ngã bệnh mất.
"Con ăn đủ rồi, đừng gắp cho con nữa! Mẹ cũng mau ăn đi."
Chu Thiệu Huy nhìn thấy chén cơm của mình mới vơi đi một chút thì liền được Ninh Cẩm Nguyệt gắp đầy trở lại, cứ như cái chén thần kỳ, ăn hoài không hết.
"Con đó, bận cỡ nào thì ít nhất một tháng cũng nên về nhà ăn cơm một hai lần chứ? Nếu mẹ không gọi điện có phải con cũng không thèm về cái nhà này luôn đúng không? Nhược Vũ đi lấy chồng, công việc cũng bận rộn, thỉnh thoảng mới về nhà một lần, ba con nghỉ hưu một cái là suốt ngày đi đánh cờ cùng mấy ông bạn già, trong nhà chỉ có bà già này quanh quẩn lầm lũi đi ra đi vào.
Nếu mà mẹ có con dâu, cháu nội để bế bồng yêu thương thì có phải hạnh phúc biết bao."
Thanh âm Ninh Cẩm Nguyệt có chút nghẹn ngào tủi thân, người ta bằng tuổi bà đến giờ đã có con cháu đầy nhà, thế mà đứa con trai này mãi vẫn không chịu lấy vợ, sinh con.
"Dạo này ở sở thực sự rất bận, mẹ cũng hiểu tính chất công việc của con mà.
Sau này con hứa sẽ cố gắng một tháng trở về nhà ít nhất hai lần để ăn cơm cùng ba mẹ.
Như vậy Chu phu nhân đã hài lòng chưa?"
Chu Thiệu Huy nhìn mẹ mình thở dài buồn bã thì trong lòng không khỏi trùng xuống nhưng ngoài miệng vẫn cố tỏ ra vui vẻ trêu chọc.
"Nếu muốn mẹ không lải nhải mãi thì mau hẹn hò rồi lấy vợ đi! Thiệu Huy, nghe lời mẹ, đừng vì chuyện năm xưa mà làm lỡ hạnh phúc của đời mình.
Trên đời này vẫn còn nhiều cô gái tốt, yêu thương con thật lòng, chẳng hạn như con bé Lệ Mẫn nhà bác Triệu.
Con bé đó thích con lâu lắm rồi đó, hai nhà cũng biết rõ về nhau, hay là con thử mở lòng lần này đi, biết đâu sẽ thành duyên."
Nhắc tới Triệu Lệ Mẫn sắc mặt Ninh Cẩm Nguyệt lại rạng rỡ hẳn lên.
Cô bé này bà đã ưng ý trước cả khi con trai dẫn Trương Quân Dao về ra mắt.
Triệu gia ở thành phố H cũng được coi là danh môn thế gia.
Triệu Lệ Mẫn không những xinh đẹp dịu dàng mà còn đang làm bác sĩ tâm lý của một bệnh viện lớn trong thành phố.
Vừa có nhan sắc, tính tình lại tốt, học vấn giỏi giang, còn có gia thế lớn mạnh, vậy mà không hiểu sao con trai bà lại không có chút rung động nào với người ta.
Thật không hiểu nổi suy nghĩ của giới trẻ bây giờ nữa!
"Quân Dao hiện vẫn đang là vợ chưa cưới của con, thế thì làm sao con có thể đi hẹn hò cùng người phụ nữ khác được?"
Chu Thiệu Huy trầm mặt, nghiêm túc trả lời.
"Con...cô ta không nói không rằng bỏ đi mất tăm mất dạng đã bốn năm rồi! Con còn định chờ đến bao giờ nữa? Rõ ràng ngay từ đầu cô ta đã có mục đích xấu khi tiếp cận con, mẹ vẫn luôn cảm thấy may mắn khi hôn lễ năm đó không xảy ra."
Ninh Cẩm Nguyệt nghe con trai nhắc đến cái tên Quân Dao thì không khỏi kích động, lớn tiếng nói.
"Mẹ con hai người lâu ngày mới gặp mặt, sao lại biến thành căng thẳng thế này? Nếu con nó không muốn, bà ép cũng vô dụng!"
Chu Quang Vinh từ nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên cất tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
"Ông...cha con hai người làm tôi tức điên lên mất! Mẹ đã quyết định rồi, chủ nhật này con hãy sắp xếp thời gian đi ăn tối với Lệ Mẫn đi.
Thời gian địa điểm mẹ sẽ gửi cho con sau.
Nếu con nhất quyết không tới đó thì từ nay đừng bao giờ gọi mẹ một tiếng mẹ nào nữa!"
Ninh Cẩm Nguyệt tức giận nói một tràng dài, sau đó dứt khoát đẩy ghế đứng dậy rời đi, bỏ mặc hai cha con Chu Thiệu Huy ngồi ngẩn người ở phòng ăn.
Trở về phòng mình, nước mắt Ninh Cẩm Nguyệt thoáng chốc đã thấm ướt mặt.
Bà nhớ lại dáng vẻ đau khổ tuyệt vọng gần như điên loạn của con trai khi bị cô gái kia bỏ rơi cách đây bốn năm, trái tim lại quặn thắt như có ai véo mạnh vào.
Đã bốn năm rồi, tại sao con trai bà cứ cố chấp nhớ mãi không quên người phụ nữ tên Trương Quân Dao đó?