Sáng hôm sau,
Trải qua một đêm hoan ái điên cuồng, Chu Thiệu Huy vốn đang ôm mỹ nhân mềm mại trong lòng ngủ say thì lại bị tiếng điện thoại ở đầu giường làm cho thức giấc.
Chết tiệt!
Bất mãn mắng thầm một tiếng, bàn tay đưa lên tủ đồ ở đầu giường sờ sờ kiếm chiếc điện thoại đang kêu réo inh ỏi.
"Lão đại, cậu làm gì mà giờ mới chịu nghe điện thoại vậy? Tôi đập cửa phòng cậu muốn gãy cả tay rồi đây này! Hay là...đêm qua cậu không về phòng có phải không? Khai mau, khai mau."
Vừa ấn vào nút nghe, thanh âm vang dội của Trình Tinh Húc từ bên kia điện thoại đập thẳng vào lỗ tai khiến Chu Thiệu Huy vẫn còn ngái ngủ thanh tỉnh không ít, mi tâm nhíu chặt, trầm thấp nói:
"Khai đao để chặt cái miệng ba hoa của cậu thì có.
Mới sáng đã kiếm tôi rồi, có chuyện gì sao?
"Thì qua rủ cậu đi ăn sáng, tôi với Vu Quân tối qua đã hẹn với dàn phù dâu sáng nay đi ăn cùng nhau rồi đi bơi.
Thế mà cậu dám đánh quả lẻ, chẳng lẽ nào là cùng vị Triệu tiểu thư kia..."
Trình Tinh Húc nghi ngờ hỏi ngược lại.
"Luật sư Trình bớt suy diễn lung tung, tội vu khống bị phạt bao nhiêu năm tù cậu chắc nắm rõ nhất.
Tôi đang có chút việc cần xử lý, cậu với mọi người cứ đi trước đi, gặp lại sau."
"Nhưng mà tôi đã..."
Còn chưa để Trình Tinh Húc nói hết câu, Chu Thiệu Huy đã vội tắt máy vì cô gái nhỏ đang ngủ say hình như đã tỉnh dậy.
"Ưm..."
Từ trong lồng ngực ấm áp rộng lớn của Chu Thiệu Huy, Trương Quân Dao bị tiếng nói chuyện thì thầm bên tai làm cho mơ mơ màng màng cựa quậy cơ thể, đôi môi đỏ mọng khẽ chu lên như đứa trẻ đang giận dỗi, cánh tay vốn đang ở trên hông hắn cũng bắt đầu vô thức sờ loạn.
Đến khi tìm được tư thế thoải mái hơn, chuẩn bị tiếp tục chìm vào giấc ngủ nhưng còn chưa được mấy giây, giống như phát hiện ra chuyện quan trọng, cả người Trương Quân Dao bỗng cứng đờ, hai mắt vốn đang nhắm nghiền đột nhiên mở to, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn tan biến vì người đàn ông đang nằm sát bên cạnh.
"Tỉnh!"
Chu Thiệu Huy xoay người, thuận lợi đem cô gái nhỏ đè dưới thân.
"Anh...nặng quá!"
Tư thế của bọn họ lúc này vô cùng ái muội, ở dưới lớp chăn mỏng cả hai thân thể trần trụi thân mật kề sát vào nhau không một kẽ hở, trong đầu Trương Quân Dao lập tức tái hiện lại sự tình tối hôm qua, hai tay vội đặt trên bả vai Chu Thiệu Huy như muốn đẩy hắn ra.
"Nhưng tối qua không phải em thích nhất tư thế này sao? Hai chân còn quấn chặt lấy eo tôi không chịu buông...chẳng lẽ lại quên rồi?!"
Khoé môi Chu Thiệu Huy khẽ nhếch, hai mắt rũ xuống nhìn phần da thịt vốn dĩ trắng nõn mềm mịn, chỉ sau một đêm đã lưu lại đầy dấu vết hoan ái xanh tím, đặc biệt là trước ngực.
Đêm qua quả nhiên hắn đã phóng túng quá độ.
"Tôi...ưm...đừng, đừng mà...!đêm qua anh làm nhiều lắm rồi, còn làm nữa nơi đó thật sự sẽ hư mất!"
Tiểu huyệt mẫn cảm non nớt trải qua một đêm dày vò triền miên càng trở nên yếu ớt, côn thịt nóng hổi phía dưới còn cố tình cọ xát trêu đùa khiến cô không khống chế được khoái cảm mà rên rỉ thành tiếng.
Đúng lúc ấy bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Trương Quân Dao.
Mắt đẹp ngấn nước ngước lên nhìn người đàn ông đã bị dục vọng bao phủ ý nói cô muốn nghe máy.
Chuyện tốt bị chen ngang, trong lòng Chu Thiệu Huy ai oán thầm mắng người đang gọi tới, dù luyến tiếc nhưng hắn cũng đành phải bước xuống giường lấy chiếc điện thoại từ trong giỏ xách mang tới cho cô.
Lúc nhìn thấy tên người gọi tới, khuôn mặt hắn chớp mắt liền trở nên xám xịt.
'Anh Duệ Đường 'chính là người đàn ông xuất hiện trong tấm hình cùng Trương Quân Dao
từ trong phòng khách sạn đi ra, cũng là con trai duy nhất của thị trưởng Sở.
Nhận ra sự nguy hiểm khi người đàn ông tâm trạng thấy thường kia đưa điện thoại cho mình, Trương Quân Dao cũng lập tức nhìn vào màn hình, khi thấy tên người gọi tới, trái tim cô liền nảy lên một nhịp.
"Sao không nghe máy, có tật giật mình?!"
Ánh mắt của hắn rét lạnh như muốn đóng băng cả người cô.
"A lô, em nghe."
Bên cạnh giường đột ngột bị lún xuống, cơ thể vốn không có gì che đậy của Chu Thiệu Huy đem cả người cô ép sát vào thành giường.
"Dao Dao, không đánh thức em chứ? Anh định rủ em cùng đi ăn sáng, mà giọng em lạ thế, có phải bị bệnh rồi không?"
Ở bên kia điện thoại, Sở Duệ Đường tinh ý nhận ra giọng nói có chút run rẩy xen lẫn khàn khàn của cô thì lo lắng hỏi.
Trong phòng yên tĩnh, vì thế toàn bộ lời nói của Sở Duệ Đường đều bị Chu Thiệu Huy thu hết vào tai.
"Ân, em không sao, cổ họng chỉ hơi khó chịu chút."
"Vậy thì tốt rồi, nếu không khoẻ ở đâu thì phải nói cho anh biết liền nghe chưa? Anh thật sự lo cho em lắm đấy."
Chu Thiệu Huy nheo đôi mắt sắc bén đánh giá từng biểu hiện của cô gái nhỏ, bàn tay mang theo ghen tuông luồn vào phía trong chiếc chăn mà Trương Quân Dao đang đắp, sau đó không chút kiên nhẫn đem hai ngón tay thon dài hung hăng đâm vào tiểu huyệt trơn mịn ẩm ướt do dâm dịch còn đọng lại từ đêm qua.
Quan tâm nhau đến thế, nói cô và Sở Duệ Đường không có gì, hắn không tin!