Chu Thiệu Huy từ Night Club về tới nhà cũng đã gần hai giờ sáng.
Lẽ ra tối nay phải vui vẻ ăn mừng lão Tứ sắp kết hôn nhưng tâm trạng của hắn bây giờ cực kì khó chịu, là do gặp lại cô gái kia sao?!
Bốn năm qua, hắn cho rằng bản thân đã quên được Trương Quân Dao sau những tổn thương mà cô ta đã gây ra cho mình.
Thậm chí hắn còn nghĩ cho dù sau này có vô tình gặp lại cũng sẽ bình tĩnh, dửng dưng mà đối mặt.
Nhưng hiện tại hắn mới nhận ra rằng mình đã quá xem thường sức ảnh hưởng của người kia.
Hắn nhớ cô, rất nhớ, rất nhớ!
Mở cửa ban công, châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi, nhả ra từng làn khói trắng hoà vào màn sương đêm lạnh lẽo, đã lâu rồi hắn không có hút thuốc.
Căn nhà hai tầng này hắn mua cách đây bốn năm, ý định ban đầu là sau khi kết hôn sẽ dọn tới đây ở.
Nhưng tiếc là bây giờ chỉ có một mình hắn lầm lũi, đơn độc sống ở đây.
Ánh mắt vô định nhìn về xa xăm, não bộ không tự chủ nhớ lại đoạn kí ức từ lúc bọn họ gặp nhau.
Nhớ mỗi khi cô tươi cười, những lúc cô giận dỗi, những cái ôm thật chặt, những nụ hôn ướt át...còn có nỗi đau bị lừa dối mà hắn không muốn nhớ tới.
Còn cô đối với hắn như thế nào? Có từng bao giờ thật lòng yêu hắn chưa? Dù chỉ một chút, một chút thôi cũng được!
Từ trong túi quần lấy ra chiếc điện thoại di động, vào thư mục ảnh, bên trong hầu như đều là hình ảnh của một cô gái xinh đẹp động lòng người, góc độ chụp cũng vô cùng đa dạng, từ chính diện, chụp nghiêng, chụp lén...đều có đủ.!
"Dao Dao, em không trốn được anh mãi đâu!"
Khoé môi Chu Thiệu Huy nhếch cao, ánh mắt mê luyến nhìn không rời khuôn mặt cô gái trong hình.
Đứng thêm một lúc rồi quay lại phòng ngủ, Chu Thiệu Huy vệ sinh cá nhân xong thì lên giường nằm.
Đêm nay uống không ít rượu nên chẳng mấy chốc đã dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
"Thiệu Huy, sao tới giờ anh mới chịu về? Có biết người ta đợi anh lâu lắm rồi không?"
Vừa mở cửa phòng ngủ, Chu Thiệu Huy kinh ngạc không tin vào mắt mình khi thấy Trương Quân Dao đang ngồi ở trên giường đợi mình.
Đôi môi anh đào mọng đỏ chu lên đầy bất mãn, không đợi hắn trả lời cô đã đứng dậy, từng bước chậm rãi đi đến chỗ hắn, sau đó hai cánh tay trắng nõn đặt bên bả vai rắn chắn, kiễng mũi chân lên, chủ động áp môi mình chạm vào môi hắn, nũng nịu hỏi:
"Em trở về rồi, anh có thích không?"
Nói rồi cô ngượng ngùng nhìn hắn, ánh mắt sáng lấp lánh đầy chờ mong, giống như hắn là tất cả của cô.
Trên người Trương Quân Dao chỉ mặc chiếc đầm ngủ màu trắng bằng ren mỏng manh lộ ra cần cổ thon dài cùng xương quai xanh uốn lượn xinh đẹp, mái tóc dài gợn sóng màu đen càng làm nổi bật làn da trắng mịn như bạch ngọc cao cấp của cô.
"Thích, rất thích!"
Chu Thiệu Huy bị nụ hôn của cô làm cho cả người đột nhiên cảm giác khô nóng, thành thật nói ra lòng mình.
"Vậy đêm nay hãy yêu em thật nhiều đi! Người ta cũng rất nhớ anh a!"
Trương Quân Dao mỉm cười đầy quyến rũ, ngón tay thon dài từ từ đem hai dây áo ngủ đẩy xuống, thoáng chốc một thân mình gợi cảm yêu mị hiện ra.
Lời mời gọi như ma chú vang lên bên tai, cơ thể tuyệt mỹ của cô gái trước mắt dễ dàng khiến cho bất kì gã đàn ông nào nổi lên sắc dục, xuân tâm nhộn nhạo.
"Tiểu yêu tinh, là em dụ dỗ anh trước, để đêm nay xem em xuống giường bằng cách nào!"
Đáy mắt Chu Thiệu Huy lúc này như hai đốm lửa đang bùng cháy dữ dội, vật giữa háng cũng đã rục rịch giương oai diễu võ.
Hắn dứt khoát cúi người, bế bổng Trương Quân Dao tiến lại giường lớn, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống còn bản thân đem quần áo nhanh chóng thoát đi, ánh mắt vẫn luôn dõi theo mọi cử chỉ của cô không sót một giây.
Nằm trên giường lớn, tinh thần Trương Quân Dao đã trở nên mơ màng, mắt đẹp ngập nước mê đắm nhìn vào từng khối cơ bắp săn chắc đang dần hiện ra, còn có côn thịt to lớn, gân xanh bao quanh chằng chịt dựng thẳng đứng như tướng quân ra trận.
"Thiệu Huy...người ta thật khó chịu..."
Thanh âm Trương Quân Dao ngâm nga nỉ non, môi mọng đỏ mấp máy, hai chân thon dài vô thức cọ xát vào nhau.
Từng ấy biểu cảm đủ cho thấy cô đã động tình!
Khoé môi Chu Thiệu Huy nhếch lên đầy hư hỏng, cơ thể lúc này đã không còn gì cản trở từng bước từng bước đi lại gần giường lớn, côn thịt theo mỗi bước đi của hắn cũng nảy lên đầy hung tợn.
"Dao Dao bảo bối của anh khó chịu ở đâu? Có phải là ...!nơi này?!"
Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo đã ửng hồng của Trương Quân Dao, bàn tay to không chút kiêng dè len vào giữa hai chân đang khép chặt của cô, ngay lập tức chạm phải một mảnh lầy lội.
"Ưm...nơi đó, thoái mái a! Thiệu Huy, người ta muốn....mau cho em!"
Như vậy vẫn chưa đủ, cô còn muốn nhiều hơn nữa.