Cảnh Sát Có Người Yêu

"Hai đứa trò chuyện đi, ta đi tìm dì Vương, ngày hôm qua ta đồng ý đi chọn áo lông giúp nàng." Bà Tần cười nói.

"Dạ được, dì cứ đi." Diệp Tử gật gật đầu, nói.

Thấy mẹ đi rồi, Tần Tiểu Mặc mới dám lại ôm dính Diệp Tử.

"Em đúng là không có xương cốt nha, đứng lên mau..." Diệp Tử có chút ngượng ngùng, giận dữ nói.

Tục ngữ nói tiểu biệt thắng tân hôn, lời này nói thật không có sai, hai người có một hai tháng không gặp, đều tưởng nhớ đến nhau, nhất là Tần Tiểu Mặc, hận không thể suốt ngày ôm di động nhắn tin cùng Diệp Tử.

"Chị Diệp, sao chị tới sớm vậy, không phải buổi chiều mới có thể đến sao?" Tần Tiểu Mặc cười tủm tỉm hỏi, cô thấy lỗ tai Diệp Tử đã đỏ cả lên, nhất định là đang xấu hh, hơn một tháng cố gắng cũng thật không uổng phí.

"Bay sớm hơn dự định." Diệp Tử tuyệt đối sẽ không nói cho Tần Tiểu Mặc là ngày hôm qua cô kêu Alma đặt vé máy bay đặc biệt.

"Thật tốt quá, em có thể ở cạnh chị lâu hơn một chút. Lần này ở đây bao lâu a..." Tần Tiểu Mặc đôi mắt trông mong mà nhìn Diệp Tử, hại Diệp Tử không đành lòng nói ra khả năng chỉ ở vài ngày phải đi trở về.

"Khi nào xong việc bên này thì trở về. Đại khái cần...vài ngày. Để coi tình hình."

"A... chỉ vài ngày sao..." Tần Tiểu Mặc quả nhiên có chút thất vọng. Bất quá cô rất nhanh lại vui vẻ, vài ngày cũng tốt, ít nhất giải được một ít nỗi khổ tương tư.

"Chị Diệp... Chị có nhớ em không?" Tần Tiểu Mặc mới cùng Diệp Tử nói một chút đã bắt đầu lộ rõ bản chất sắc lang.

"Một chút." Diệp Tử cau mày trả lời.

"Chỉ một chút sao..." Tần Tiểu Mặc không có tin tưởng lời Diệp Tử nói, cười tủm tỉm hỏi ngược lại.

Cô hỏi lại làm Diệp Tử ngượng ngùng...không thèm nhìn tới cô.

Tần Tiểu Mặc là theo văn khoa, từ nhỏ liền tiếp xúc cùng chủ nghĩa Mác, chủ nghĩa duy vật biện chứng linh tinh gì đó, cô phi thường hiểu được nguyên tắc kiên trì vừa phải, biến chất yêu cầu thông qua lượng biến tích lũy, cô không thể dục tốc bất đạt. Nghĩ như vậy, Tần Tiểu Mặc cũng không có tiếp tục ép hỏi nữa. Từ từ sẽ đến thôi, dù sao cô còn có thời gian.

"Hợp đồng với anh của em thế nào? Anh của em không khi dễ chị chứ?" Tần Tiểu Mặc khờ dại hỏi.

Diệp Tử là thương nhân, so với Tiêu Nhuận càng thêm theo đuổi lợi ích, theo đuổi giá trị thặng dư. Làm sao có thể để Tiêu Nhuận khi dễ cô, cô không khi dễ Tiêu Nhuận là may rồi.

"Không, nói chuyện với hắn rất tốt, trên cơ bản đều dựa theo quyết định của Viễn Duy. Bộ sưu tập này sau một tuần nữa mới có thể định ra sơ thảo, có lẽ nửa năm nữa có thể đưa ra thị trường." Diệp Tử nói.

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. Vậy lần này chị đến Trung Quốc là làm cái gì?"

"Tới tham gia một buổi tiệc trong ngành sản xuất trang sức quý, thuận tiện thị sát công ty ở đây một chút." Diệp Tử nói một phần sự thật, thật ra buổi tiệc này cô cũng không cần thiết ra mặt tham dự, thị sát càng là lời nói vô căn cứ. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì muốn gặp Tần Tiểu Mặc mà thôi.

"Anh của em đâu? Hắn không phải cũng đến đây sao?" Diệp Tử hỏi.

"Cái gì?! Anh của em cũng đến đây sao?! Như thế nào không nói cho em biết a?" Tần Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi, cô hoàn toàn không biết chuyện này.

"Không tới tìm hai mẹ con em sao?" Diệp Tử cũng có một chút kinh ngạc, Tiêu Nhuận nếu tới nơi này làm sao có thể không ghé qua đây, dựa theo tình huống thực tế thì hắn vừa xuống máy bay phải chạy tới đây ngay mới đúng.

"Không có. Thôi mặc kệ anh ấy, đều là người lớn rồi, nhất định là có chuyện gì đó." Tần Tiểu Mặc phất tay, cô không thèm lo lắng cho anh cô đâu, đồ quỷ linh tinh.

"Ừ."

"Đói bụng không? Em làm điểm tâm cho chị." Tần Tiểu Mặc hỏi.

"Đều nhanh đến giờ cơm rồi, để cùng ăn cơm trưa luôn đi, khỏi loay hoay." Diệp Tử cũng không muốn mới vừa gặp mặt Tần Tiểu Mặc thì cô liền phải bận việc.

"Vậy cũng được."

"Một tháng này chị không có rảnh rỗi rồi cũng không ăn sáng à?" Tần Tiểu Mặc cảnh giác hỏi.

"Không có, sao em cứ như đề phòng trộm cướp vậy, ánh mắt đó là ý gì." Diệp Tử có chút buồn cười, nhìn thấy bộ dáng Tần Tiểu Mặc như đang gặp kẻ địch lại có hơi cảm động, cô bé này luôn quan tâm mình đến những chi tiết nhỏ mà ngay cả mình cũng không để ý. Loại quan tâm này giống như mưa xuân, không tiếng động ồn ào, nhưng lặng lẽ rơi trong lòng mình, làm cho mình không cách nào kháng cự.

"Em chỉ lo lắng chị vì ngại phiền phức mà không ăn thôi."

"A Mai bị em dạy thành chúa cằn nhằn, mỗi ngày thay đổi công thức làm cho chị bữa sáng, rồi giữa trưa cũng đưa đến công ty, ngày nào cũng nhắc nhở, chị có thể không ăn sao?" Tần Tiểu Mặc không biết là đã bỏ bùa gì với A Mai nữa, từ sau khi Tần Tiểu Mặc đi rồi, A Mai tựa như phụ huynh của cô vậy a...

"Cái này thôi... Không nói cho chị!" Tần Tiểu Mặc chớp chớp đôi mắt nhìn cô.

Diệp Tử bĩu môi, kỳ thật trong lòng cô vẫn vô cùng tò mò.

"Em vẫn cảm thấy nguyên liệu nấu ăn ở Anh không có tươi ngon như ở đây, cũng không dinh dưỡng bằng, vẫn là người trong nước tương đối chú ý hơn. Mấy ngày này để em tẩm bổ cho chị thật tốt." Tần Tiểu Mặc nói.

"Em nhìn nè, trên bụng thịt muốn đầy ra rồi, khỏi tẩm bổ." Diệp Tử tuyệt đối là khoa trương, trên bụng cô nếu có thể có thịt vậy thì Tần Tiểu Mặc chính là một quả cầu thịt rồi???!!!

"Thôi đi chị ơi, thấy thịt chỗ nào đâu." Tần Tiểu Mặc đưa tay sờ sờ bụng Diệp Tử.

Diệp Tử giống như bị điện giật, nho nhỏ nhẹ run lên một cái.

"Khụ... Chị nhột a?" Tần Tiểu Mặc cười xấu xa, lại chỉ chỉ vào hông của cô.

"Đừng, đừng chọt..." Diệp Tử khóe miệng run rẩy một chút. Đây không phải là nhột, chỉ là cô...

"Em...Em đi nấu cơm." Tần Tiểu Mặc hiển nhiên cũng phát hiện, nhất thời đứng lên chạy vào phòng bếp. Tuy rằng cô có chút phúc hắc nhưng vẫn là loại thực thuần khiết. Ừ, đúng vậy, chính là như vậy...

Chỉ chốc lát sau, tại phòng bếp liền truyền đến âm thanh loảng xoảng, không phải chén rơi thì chính là đũa rớt. Diệp Tử thật sự không thể ngồi yên trên sofa, liền đứng dậy đi vào phòng bếp.

"Giữa trưa làm món ngon gì vậy?" Diệp Tử có chút chờ mong, dù sao đây là lần đầu tiên cô thưởng thức tay nghề Tần Tiểu Mặc.

"Canh tim heo, còn có cua xào hành tỏi và một chút rau xanh."

"Canh tim heo?" Diệp Tử nhíu mày, đây là cái gì a...

"Chút nữa chị uống thì biết ngay, uống rất tốt, lại bổ. A, đừng đứng ngây ra đây, qua phòng em chỗ cửa sổ, hái giúp em mấy cọng hành." Tần Tiểu Mặc chỉ huy nói.

"Ừ."

Lát sau Diệp Tử lại đi trở về.

"Phòng em là phòng nào?"

"Phòng bên phải. Đi vào chị có thể nhìn thấy hành trồng chỗ cửa sổ."

"Ừ."

Diệp Tử đi vào phòng Tần Tiểu Mặc. Không lớn, nhưng lại gọn gàng ngăn nắp, cửa sổ trồng rất nhiều loại thực vật, ngoài hành, còn có rau cần, bạc hà cùng cây mắc cỡ. Đều rất thực dụng, cần thiết cho nấu ăn. Diệp Tử nhổ xuống vài cọng hành khá lớn, liền tính đi về phòng bếp, nhưng lúc xoay người không cẩn thận đụng phải con chuột trên bàn. Màn hình máy tính lập tức sáng lên. Diệp Tử liếc mắt nhìn qua, màn hình vậy mà lại là ảnh chụp của cô, cũng không biết là cô bị chụp khi nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui