Cảnh Sát Có Người Yêu

"Chị Diệp, chị nói cho em biết được không, rốt cuộc là bởi vì sao..." Một phen triền miên xong rồi, Tần Tiểu Mặc cùng Diệp Tử ngồi ngay ngắn, rất có ý tứ nói chuyện nghiêm túc. (Ta cũng hk biết sao là triền miên nữa chỉ có ôm thôi mà.)

Diệp Tử giương mắt, tự hỏi bản thân, hơi rối nhưng vẫn quyết định nói cho cô ấy. Vừa rồi sau khi cô ấy đi ra khỏi phòng, chính mình đứng ở trong phòng thật lâu không có di động, hiện tại nhớ tới còn rét run cả người. Cô không biết tư vị này là như thế nào, nhưng hiện tượng này ít nhất thuyết minh Tần Tiểu Mặc đã chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng cô, cô cảm thấy mình hẳn là nên dành chút thời gian tự hỏi về vấn đề quan hệ của cả hai.

"Năm trước đi du thuyền cứu một cô bé người Trung Quốc, sau lại cùng một chỗ, sau khi cô ấy dưỡng thương tốt rồi thì chị dẫn cô ấy về đây, ở nơi này." Diệp Tử nói chuyện ngắn gọn, chỉ chọn trọng điểm mà nói. Không nói nhiều vấn đề, ví như cái cô bé kia có người mình thích, sau lại cùng cô ấy ở cùng nhau. Ví như chính mình đối với cô ấy là thật tâm thật lòng đến thế nào.

"Vậy...về sau thế nào?" Tần Tiểu Mặc nhíu mày, tiếp tục truy vấn.

"Về sau, cô ấy ở bên người cô ấy thích. Chị quay về Anh quốc." Vẫn là ngắn gọn hơn nữa mặt không đổi sắc, giống như cái người bị vô tình vứt bỏ kia không phải là mình.

Chuyện này... Tần Tiểu Mặc chăm chú suy nghĩ tình hình, cảm thấy vẫn là lợi nhiều hơn hại, chuyện chị Diệp có người yêu thích thì cô đã sớm biết, bây giờ biết ra người chị Diệp thích trước kia cũng là con gái, như vậy khả năng chị ấy tiếp nhận mình lớn hơn rất nhiều. Nghĩ đến đây, Tần Tiểu Mặc cảm thấy sĩ khí tăng cao. Lời Diệp Tử nói tiếp theo càng làm cho Tần Tiểu Mặc mừng rỡ như điên.

"Hiện tại không thích cô ấy."

Ý của chị là nói bây giờ chị không còn thích cô bé kia sao!

"Vậy chị..." Tần Tiểu Mặc muốn hỏi, vậy chị thích em sao. Nào nghĩ đến còn không có hỏi ra miệng, Diệp Tử liền vội đứng lên, bên tai rõ ràng ửng đỏ.

"Em trở về đi, trễ rồi không an toàn."

Em biết trễ không an toàn mà chị Diệp, nhưng bây giờ mới có 3 giờ chiều...Tần Tiểu Mặc bất đắc dĩ hít một hơi.

"Vậy em đi về trước." Tần Tiểu Mặc mới vừa đi tới cửa. Đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, đi vòng vèo trở về.

"Hay là em làm cho chị cơm chiều xong thì trở về."

Diệp Tử nhìn nhìn vẻ mặt ủy khuất của Tần Tiểu Mặc, vẫn không thể nào nhẫn tâm cự tuyệt cô ấy. Hơn nữa...thật ra chính mình cũng không muốn để cô ấy đi về, mới vừa nói kêu cô ấy đi cũng là do nhất thời thẹn thùng đầu óc không rõ ràng mà thôi.

Vì thế, hai cô gái không được tự nhiên tiếp tục đi dạo thành phố mua đồ ăn.

"Chị Diệp, chị nói anh của em đã trở lại?" Tần Tiểu Mặc tâm tình vui sướng rồi lúc này mới nhớ tới mình còn có người anh trai.

"Ừ, tối mai có bữa tiệc trong ngành, hẳn là hắn cũng sẽ tham dự." Diệp Tử cầm lấy một chai nước ép mâm xôi, bỏ vào xe đẩy.

"Làm sao có thể, còn không trở về nhà." Tần Tiểu Mặc nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra anh trai của mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

"Chắc là công việc có vấn đề...hắn cũng mới trở về thôi, có lẽ đi xử lý việc trước." Diệp Tử phân tích nói.

"Ừ, chờ anh ấy đến rồi hỏi." Tần Tiểu Mặc gật gật đầu.

"Chị Diệp, chị ăn đậu xào được không?"

"Ừ, không khó ăn."

Chị Diệp, chị xác định mình không khó ăn sao... Tần Tiểu Mặc thiếu chút nữa cười ra tiếng, này mà còn gọi không khó ăn, cho nói lại cũng không thể nói được.

"Vậy chị đến chọn đậu đi." Tần Tiểu Mặc xé cái bao giữ thực phẩm tươi đưa cho Diệp Tử.

"Cái này...chọn làm sao?" Nhiều như vậy biết chọn thế nào, cứ hốt đại bỏ vào bao là tốt rồi.

"Không cần cẩn thận chọn đâu, nhưng cũng nên chọn lấy mấy cái tươi, không quá mềm, như vậy thì tốt hơn, giống như vầy." Tần Tiểu Mặc lấy một cái làm mẫu cho Diệp Tử.

"Ừ" Diệp Tử nghiêm túc nhìn Tần Tiểu Mặc thực hiện, sau đó cũng bắt đầu chọn, cũng tượng mô tượng dạng*. Tần Tiểu Mặc đứng ở một bên, nhìn bộ dạng nghiêm túc chọn đậu của Diệp Tử, cái loại cảm giác mãnh liệt lại từ trong lòng dâng lên. Cô càng thêm xác định Diệp Tử chính là người mà bản thân mong muốn. (* làm theo gần giống.)

Diệp Tử chọn đậu cũng cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình theo dõi mình của Tần Tiểu Mặc. Đương nhiên, quá mức mẫn cảm, kết quả chính là cái lỗ tai càng thêm đỏ.

Chọn xong đậu, hai người lại đi qua khu đồ ăn vặt.

"Tiệc tối mai em cũng đến đi, nói không chừng anh của em sẽ xuất hiện ở đó." Diệp Tử nói.

Lý do tìm được cũng coi như đầy đủ, rất giống thật sự... Nhưng Diệp Tử tự mình biết rõ, nó chỉ là một cái cớ. -__-!

"Đêm mai a... Ừ!" Tần Tiểu Mặc tự hỏi một chút, cười tủm tỉm gật đầu. Đáp ứng rồi cô mới nhớ tới mai còn phải hỗ trợ đồng đội tuần tra. Đương nhiên, điểm ấy cô kỳ thật một chút đều không cần lo lắng, Hoàng Hạo chỉ hận không thể làm cho cô mấy ngày nay cũng đừng xuất hiện.

Mua xong nguyên liệu nấu ăn, hai người trở lại căn hộ. Buông mấy túi đồ ra, Tần Tiểu Mặc thực tự giác ngồi vào cạnh Diệp Tử, cầm tay chị Diệp mà thưởng thức, Diệp Tử cũng không có cự tuyệt. Cứ như vậy ngồi lẳng lặng, Diệp Tử và Tần Tiểu Mặc đều không nói gì, thật khó có được thời gian tốt như vậy.

"Hơn một tháng không thấy chị, rất nhớ..." Tần Tiểu Mặc nói.

"Ừ" Diệp Tử không thể tự nhiên nói cô cũng nhớ.

"Em cuối cùng vẫn hay quên vấn đề cách biệt giờ giấc, có phải hay không sẽ thường xuyên làm phiền chị."

"Sẽ không."

"Chị hình như béo lên một chút, tay nghề A Mai thật không tệ." Tần Tiểu Mặc nhéo nhéo thắt lưng Diệp Tử làm Diệp Tử né tránh người qua một bên.

"Chị trốn em." Tần Tiểu Mặc ủy khuất nói.

"Nhột."

"Ừ...Được rồi, vậy em đổi sang sờ chỗ khác." Tần Tiểu Mặc vô tội nói.

Diệp Tử nghiêng đầu qua trừng mắt Tần Tiểu Mặc một cái, trong đầu rối rắm. Cô bé này không biết ngượng ngùng sao, không phải ai cũng được giống như Tần Tiểu Mặc không ngại mặt mũi.

"Không tới vài ngày nữa, chị lại phải đi về, em lo lắng." Tần Tiểu Mặc nghiêng đầu dựa lên lưng Diệp Tử.

"Cũng không phải trẻ con."

"Ngay cả trẻ con còn chăm sóc bản thân tốt hơn chị, chị cứ tự gây áp lực cho mình đi, sớm muộn cũng có ngày suy sụp." Lời này Tần Tiểu Mặc nói ra có chút dỗi. Nhưng bởi vì cô nghĩ tới Diệp Tử khi làm việc sẽ quên ăn quên ngủ, trong lòng liền khó chịu.

"Sẽ không." Diệp Tử ôn nhu nói.

"Sau này...chị chú ý hơn." Lại bồi thêm một câu.

"Lời này chị đều nói thiệt nhiều lần, nếu không phải em kêu chị Mai để ý chị, chị còn không thèm ăn cơm đâu."

"Em nói qua cái gì với A Mai?" Nguyên văn hết câu là: rốt cuộc em cùng A Mai nói gì mà làm cho chị ấy chăm chú để ý chị như kẻ trộm, không ăn một chút liền bắt đầu lải nhải.

"Không có gì nha, con gái chị Mai vừa vặn cũng học ở trường trước đây của em, em đáp ứng giúp chị ấy để ý quan tâm một chút." Tần Tiểu Mặc cười tủm tỉm nói.

"Không phải em tốt nghiệp rồi sao?" Diệp Tử nhíu mày.

"Vâng tốt nghiệp rồi, nhưng người dạy vẫn ở đó thôi, từ giáo sư đến phụ đạo viên ai cũng chưa đi, còn phải tiếp tục giảng dạy học sinh chứ." Tần Tiểu Mặc nghĩ chuyện này tương đối từ lâu rồi hơn nữa còn có kế hoạch, sau khi tốt nghiệp đại học cũng không gây bất hoà với lãnh đạo trường học và giáo viên, thường thường còn đến chào hỏi một chút. Nói không chừng ngày nào đó còn có việc cầu mấy người bọn họ giúp đỡ. Chuyện A Mai nhờ liền thể hiện đầy đủ chiều sâu vấn đề mà Tần Tiểu Mặc đã tự hỏi trước đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui