Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích

Đi dạo đến khi trời chạng vạng thì nhận được điện thoại của lão Hoắc bảo bọn họ đi ăn lẩu.

Lúc cô và Tống Thần bước ra khỏi cửa xoay đúng lúc đèn đỏ đã nhìn thấy xe của lão Hoắc đỗ ở ven đường.

Chiếc xe quân dụng cũ kỹ được ánh đèn đường chiếu trông cũng không quá khó coi, ngược lại càng thấy trầm sáng sủa.

"Nhìn cái gì vậy? Nhìn đôi mắt nhỏ của cậu kìa, đầy vẻ sắc tình ."

Tống Thần túm lấy tay cô nói, cô liền hếch cằm trả lời: " Chiếc xe kia đi theo lão Hoắc đã được bảy tám năm rồi nhỉ."

"Anh ấy là người luôn yêu cái cũ, cậu cũng không phải không biết."

"Yêu cái cũ này chính là truyền thống vinh quang, đáng được biểu dương."

"Đi thôi, đèn xanh rồi."

Cô tự động ngồi lên trước, Tống Thần xấu bụng cười cười ngồi ra phía sau.

Lão Hoắc quay đầu véo vào hông cô một cái: "Mua được cái gì tốt không?"

Cô lườm anh một cái, người đàn ông này, không đổi được cách cư xử xấu "Truyền thống" .

"Mua cho ba mẹ còn mua cả cho em gái của anh nữa mỗi người một bộ quần áo, làm cạn kiệt tiền trong thẻ của em rồi."

"Bà xã à, đúng là không phóng khoáng, thẻ của anh không phải ở trong tay em sao."

Lão Hoắc vừa lái xe vừa chế giễu liếc mắt nhìn cô.

"Cái đó không giống nhau, đó là hiếu kính của em với bố chồng mẹ và em chồng."

"Con dâu hiền!"

Lão Hoắc lại đưa một ánh mắt tán thưởng sang, cô nghênh cằm tiếp nhận.

"Ngày hôm nay Thần Thần đúng là một thục nữ."

Ánh mắt của lão Hoắc lại đưa sang dò hỏi, liền đó bạn thân Tống lại thốt lên:

"Hai vợ chồng già các người liếc mắt đưa tình, không cho người ta một chút không gian nào, gái già tôi đây vẫn nên ngoan ngoãn câm miệng thì tốt hơn."

Nghe lời này thấy thật chua.

"Mới vừa đụng phải Cổ Tiểu Văn, Thần Thần và bạn của cô ta cãi nhau ầm ĩ, cho nên. . . . . ."

Cô ghé lại gần lão Hoắc, nhỏ giọng giải thích.

Lão Hoắc sững sờ hỏi : "Cô ta nói cái gì? Cô gái trẻ thiếu dạy dỗ mà thôi."

Cô vội vàng trấn an siết chặt quả đấm của anh: "Không để ý tới bọn họ là được, họ không bị em bắt nạt thì đã phải cúng bái thần linh rồi."

Lão Hoắc nhanh chóng liếc mắt xem xét nét mặt của cô một cái, ánh mắt tối tăm không rõ.

"Không phải là năm đó anh và Thần Thần ngăn Quý Quân lại không để cho anh ta đi tìm em ư, hôm nay Quý Quân nói với em rồi, sau đó Thần Thần cũng đã thẳng thắn thừa nhận."

Lão Hoắc đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt dường như bộc phát thâm u.

Người đàn ông này, cả ngày cứ giả bộ thâm trầm như vậy, không thấy mệt sao.

Lại gặp đèn đỏ, sau khi trầm mặc, lão Hoắc trầm giọng nói: "Em lại cùng cậu ta đơn độc nói chuyện?"

"Làm sao anh biết?"

Anh lại giống như chuyên tâm lái xe, không để ý tới cô.

"Tống Thần, công tác tình báo làm được đấy."

Cô quay đầu lại chế giễu Tống Thần, khuôn mặt vốn đang buồn bực nửa ngày rốt cuộc cũng tươi cười nhìn cô: "Tất cả cũng vì tương lai của lão Hoắc nhà chúng ta mà thôi."

"Hừ!"

Cô vung tay ra đằng sau bắt, lão Hoắc lại tiếp tục nói: "Em không thể cách xa cậu ta một chút sao?"

"Anh không thể đại lượng một chút sao?"

Đoán chừng câu trả lời lại một cách mỉa mai của cô đã ngăn chận anh, mắt của anh cứ nhìn phía trước chằm chằm sắc mặt rất không tốt.

"Hai người không thể yên tĩnh một chút sao!"

Tống Thần ở ghế sau bỗng nhiên thốt lên một câu.

Cô nghiêng đầu, ánh chiều đỏ tía đẹp đến chói mắt: "Hoắc Sở kiệt, trong mắt anh, Quý Quân rốt cuộc là cái thá gì đây?"

Lời này, dĩ nhiên không nói ra miệng, chỉ buồn bực thầm nói trong lòng.

"Sơn Chi trước kia ở bên cạnh Quý Quân những tám năm anh cũng nhịn được, hiện tại cô ấy đã là vợ của anh rồi sao lại không bình tĩnh được như thế?"

Tống Thần ngồi tiến lên phía trước, cười nói: "Anh, anh rõ là. . . . . ."

Rồi cô ấy lại chuyển sang cô, cười đến quỷ dị: "Chỉ là khi cảnh sát ghen, trái lại nhìn rất đáng yêu."

"Đáng yêu, thật đáng yêu!"

Cô cắn răng.

"Ai nói năm đó anh nhịn, nếu không phải là Hạ Nghênh Xuân ngăn anh...anh đã sớm. . . . . ."

Trong đầu đang vô cùng ảo não lão Hoắc buồn bực mở miệng, nói được một nửa liền dừng lại.

Bí mật mấu chốt đã được khơi lên nên cô và Tống Thần đều cảm thấy rất hứng thú, ánh mắt lấp lóe, vội vàng hỏi tiếp: "Thế nào?"

"Hừ!"

Lão Hoắc cũng học theo cô nghiêng đầu sang một bên, làm ra vẻ trầm mặc.

Hạ Nghênh Xuân là ai ?

Mọi người có phải đang rất thắc mắc hay không.

Không phải nghi ngờ đâu đó chính là con trai bảo bối không hiểu chuyện chạy trốn đến phương xa của mẹ già nhà cô.

Nghênh Xuân và Sơn Chi, phong cách đặt tên của cha mẹ cô có phải rất đặc biệt hay không?

Đóa hoa hào hoa phong nhã xinh đẹp tươi mới của của Tổ Quốc chính là anh em cô.

Chủ đề này còn phải suy nghĩ nhiều, nhưng nên quay trở lại vấn đề ở trước mắt đã.

"Hạ Nghênh Xuân năm đó đã nói thế nào?"

Lão Hoắc dừng xe, buồn bực ôm cô đi về phía quán lẩu, trong vòng ôm của anh cô quay đầu nháy mắt với Tống Thần.

Tống Thần nhận được tín hiệu của cô, kịp thời phụ họa: "Đúng vậy, anh họ à, anh không phải vẫn luôn tự hào chân lý ‘ tôi dũng mãnh, tôi ngày xưa ’ hay sao, làm sao lại có thể sợ anh Nghênh Xuân được? Lại nói anh Nghênh Xuân gầy yếu như vậy, đâu có phải là đối thủ của anh?"

"Tống Thần, ai cho cậu chê bai anh Hạ nhà mình, anh ấy chỉ là hơi gầy một chút, có chỗ nào nhỏ, rõ ràng chỗ cần lớn thì cũng không nhỏ chút nào."

"Hai người các em một xướng một họa rất vui vẻ phải không."

Tay lão Hoắc tay ở đầu vai cô ấn một cái, sau đó liền liếc xéo, tà khí trong mắt bắt đầu nhảy lên.

Khiến cô phải im lặng ngoan ngoãn cúi đầu.

Ông chú này vì cô sợ anh trước mặt mọi người nổi điên lên nên mới tạm thời không tính toán với anh.

"Sơn Chi, chỗ này chỗ này!"

Người ta vung tay hô hào với cô vô cùng đẹp trai kia chính là Cố Tích.

Cố tích đẩy cái ghế bên cạnh mình ra, đang tha thiết mong đợi cô.

Sức lực trên vai cô bỗng nhiên nặng trĩu, đành bất đắc dĩ thở dài: người đàn ông này, ham muốn giữ lấy cũng không phải mạnh bình thường đâu.

Lại nhìn sang Cố Tích, này đôi mắt hoa đào thật rất quyến rũ, cậu ta lần nào cũng chơi một chiêu này không chán sao, cũng chỉ có lão Hoắc nhà cô là mắc mưu thôi.

Ông chú già không mệt, nhưng A Hoa chị đây ngược lại mỏi mệt rồi.

Cô nhìn sang Tống Thần ý bảo cô ấy ngồi vào chỗ đó, Tống Thần nghiêm mặt ngồi vào bên cạnh Cố Tích nói: "Muốn quyến rũ chị dâu của tôi cũng không soi mặt vào trong bãi nước tiểu mà xem, xem mình có đức hạnh gì!"

" Cố đại thiếu, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, kẻ hèn đó chính là tại hạ."

Cố Tích nói một loạt câu so sánh tim không đập nhanh miệng không thở gấp, thật là bội phục!

"Tôi thì lại thấy, người gặp người phun, hoa thấy hoa tàn, xấu xí vô cùng, kiêu căng tạ mãn chính là Cố tiểu nhị nhà anh."

Tống Thần, cậu cũng rất ngạo mạn đấy!

Cô nhân viên phục vụ đang cầm menu đưa cho cô, mặt cũng biến thành màu gan heo rồi, cô nhận lấy rồi nói: “Chọn xong tôi sẽ gọi sau."

Cô ấy vội vàng xoay người, che miệng rời đi, khóe môi co rút lợi hại.

Hai người Cố - Tống này xác thực đã làm khuynh đảo chúng sinh, trước không có ai sau này cũng chẳng tìm thấy người nào lại có khả năng làm cho những người xung quanh lập tức im lặng lại vô cùng run rẩy.

Ặc, cô cũng bị bọn họ ảnh hưởng rồi, mới so sánh được như vậy!

"Cô gái, người nào chọc giận em nữa à, giống như ăn phải thuốc nổ vậy."

Cố Tích dựa người vào lưng ghế, tay trái rơi vào bên vai Tống Thần: "Nói cho anh trai một chút, anh trai sẽ giúp em hả giận."

"Lấy cái tay chó của anh ra!"

Tống Thần gầm nhẹ lên, chỉ còn kém nước lật bàn thôi.

Cố Tích từ từ thu tay lại, lộ ra vẻ mặt bi thương: "Aiz, đúng thật là người phụ nữ không hiểu phong tình. Anh đay chỉ là thương hại em, tính toán vào hậu cung của Cố Gia anh mà thôi."

Lão Hoắc lấy tay chỉ những món mà cô thích ăn, tự làm bức bình phong che hai người này lại.

Cô cười đủ rồi, mới nhìn sang Cố Tích giải thích: "Cô ấy đi theo tôi đụng phải một cô em giả bộ làm tiểu bạch thỏ, thỏ trắng này yêu bạn trai trước của tôi, thỏ trắng nổi điên, bạn của thỏ trắng cũng hát đệm vào, không cẩn thận gặp phải nòng sung của chị Tống đây, kết quả là. . . . . ."

"Quý. . . . . . Quân? Là người có tên này phải không?"

Cố Tích nhướng mày, nhìn về phía lão Hoắc đang cúi đầu bên cạnh cô, mắt mang đầy ý trêu đùa.

"Này, làm sao lại không hỏi tôi, bạn trai cũ của tôi cũng không phải là anh ấy!"

"Con dâu của Hoắc gia, tình sử năm đó với người kia ở trong lòng lão đại chính là một cái gai độc."

Cố Tích sờ sờ cằm, vẫn như cũ nhìn lão Hoắc, không biết ở tại lúc này còn chờ đợi thử dò xét cái gì?

Lão Hoắc cẩn thận nhìn thực đơn, không để ý đến Cố Tích.

Chẳng lẽ lại đang thử dò xét sự nhẫn nại lão Hoắc sao?

Dạo này, Đảng Thái Tử quả nhiên tương đối đều bị động kinh.

Cô ngó ngó Tống Thần, khó có khi cô ấy lại trầm mặc như thế, chỉ là cô ấy cũng đang nhìn chằm chằm lão Hoắc, ra vẻ muốn nói lại thôi.

"Lại nói chuyện năm đó, cũng có một phần của Cố Tích này, chị dâu có muốn nghe nghe chuyện xưa hay không? Rất dễ đoán, có liên quan đến người em thứ hai của quán quân kia."

Em trai của giải quán quân = Quý Quân?

Còn có thể ví von như vậy, Cố đại thiếu quả nhiên không hổ danh là thế hệ thứ hai!

Ánh mắt hồ ly giảo hoạt của Cố Tích lại lóe sán, nhìn thẳng vào lão Hoắc nhà cô.

"Ăn cơm cũng không ngậm được miệng!"

Người từ nãy giờ vẫn đang trầm mặc rốt cuộc cũng bộc phát, trên mặt hỏa khí và tức giận cùng bộc phát, hóa thành phi đao bay thẳng đến chỗ Cố Tích.

Cố Tích sóng nước cũng chẳng lao xao: "Không phải còn chưa mang đồ ăn lên sao."

"Vậy thì cậu uống nước đi!"

"Cốp."

Một ly trà đặt xuống trước mặt của Cố Tích, lão Hoắc phục vụ rất chu đáo còn rót cho cả trà nữa: "Ba cậu hôm trước có nói với tôi, cho cậu đi thành phố H rèn luyện một năm, tôi cảm thấy đề nghị này cũng không tệ."

"Không được, em còn chưa động phòng với chị Tống đâu."

Cố Tích vừa dứt lời, bốn người ngồi trên bàn, trừ cậu ta ra, ai cũng sửng sốt.

Lão Hoắc hất đầu, giống như nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Khóe môi của anh giật giật, gương mặt đen trong nháy mắt sáng rỡ, không còn bức người như lúc trước nữa.

Cô không thể làm cô dâu nhỏ hiền huệ được, rốt cuộc ở trước mặt mọi người buột miệng cười to.

Tống Thần tức giận trợn trừng mắt lên: "Cố Tích, tôi muốn giết chết anh!"

Chị Tống cuối cùng dĩ nhiên cũng không có giết chết tiểu gia Cố, nồi lẩu nóng bỏng ngon lành làm cho hai người bọn họ bốc hỏa theo đó, cô cũng theo lão Hoắc cầm đũa lên mãnh liệt ăn.

Sau khi ăn chán chê, Cố Tích mới dừng lại nói: "Tôi biết rất rõ gần đây hai người đang vội vàng tạo người, nên tôi phụ trách đưa vị đại tỷ này về nhà."

Cố Tích đã lôi kéo thì Tống Thần sẽ phải lên đường, cô vén môi lên giọng nói: "Chú em, cẩn thận không lại bị người phụ nữ ba mươi này tàn bạo đấy."

Tống Thần trợn mắt, nhấc chân đạp cô: "Đi tìm chết!"

Bàn tay Lão Hoắc chụp tới, kịp thời ôm cô vào trong ngực.

Tống Thần tức giận nói: "Có vợ liền quên em gái, hừ, về sau khỏi phải nghĩ đến bất kỳ tin tình báo nào!"

Lão Hoắc nhún vai, nói với Cố Tích: "Khẩn trương đem nó xử lý, không có một chút dáng vẻ nào của phụ nữ cả."

Khụ! Không có ai lại nói với em gái mình như anh vậy, ông chú à, anh thật là…!

Trong lúc cô đang thầm thán phục lão Hoắc thì thấy Tống Thần tức giận mắng to: "Hoắc Sở Kiệt, anh qua sông rút cầu, em muốn kiện với bé con chút chuyện cũ không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia."

"Chuyện gì chuyện gì."

Chính cô ở trong ngực lão Hoắc cổ rướn lên, tha thiết nhìn bạn thân Tống.

"Cố Tích, đàn bà không hiểu chuyện là tội lỗi của đàn ông."

Lão Hoắc ôm lấy cô xoay người rời đi, để lại cho Cố Tích một câu vô cùng nho nhã.

Đợi chút, câu nói này rất quen thuộc, cô liền vặn vẹo uốn éo thân thể: "Lão đầu, anh dám lấy trộm ‘ lời trích dẫn của A Hoa’."

Phía sau bạn thân Tống u oán phẫn nộ gào thét: "Cố Tích con mẹ nó anh buông tôi ra! Hoắc Sở Kiệt, anh lợi hại, ngày mai em liền nói với bé con, để cho anh biết được hậu quả khi đắc tội với đệ nhất mỹ nữ phố Xuân Phân là như thế nào!"

Phụt, cô lại thấy nhốn nháo!

Cô gọi bạn thân Tống là người đàn bà chanh chua số một còn cô ấy lại tự xưng mình là đệ nhất mỹ nữ.

Quá chênh lệch, thật sự rất khác nhau, không hề ăn khớp!

Cô nghiêng đầu sang nhìn Tống Thần, cô ấy đang bị chàng rể mới cao hơn một cái đầu dũng mãnh lôi đi bên đường.

Cô bé đáng thương, dục vong của đàn ông ba mươi tuổi sánh ngang với mãnh thú đấy!

Cô ngồi vào chỗ cạnh tài xế, có chút lo lắng: "Như vậy thật sẽ không có việc gì chứ?"

"Cố Tích tự có chừng mực."

"Đàn ông các anh, cho là mình có cái lão nhị kia thì ngon lắm."

"Hạ Nghênh Xuân trốn biệt ở phương xa rồi, đẩy cục diện rối rắm này lại cho anh."

"Này, anh nói cái gì đó ."

"Không phải là anh em, gieo họa cho em gái anh hay sao."

Lời này, cũng không sai.

Bạn thân Tống từ nhỏ đã thầm mến anh trai thiên tài Ngênh Xuân rồi, không biết rằng anh trai cô đã có một thanh mai trúc mã là bạn học cùng lớp, chỉ xem cô ấy như em gái mà thôi.

Chuyện tình Trong nhân thế này, sao mà rối rắm thế .

Thẳng thắn không cố chấp như Tống Thần, cũng không trốn thoát được cái dây thong lọng này.

"Cô ấy chính là không cam lòng, vẫn cho là cái không có được chính là thứ tốt nhất."

Lão Hoắc nhìn trầm mặc si ngốc mất hồn nhìn cô, ném ra một câu rất văn nghệ trấn an.

Người yêu ta lại không phải là người ta cần, người ta cần cũng không nhất định yêu ta.

Chuyện tình cảm, vĩnh viễn chỉ có người trong cuộc mới có thể rõ ràng sự chua sót bất đắc dĩ của người kia mà thôi.

Không biết có phải là do tâm sự của Tống Thần hay không mà trong lòng anh lại dâng lên ngọn lửa ghen tuông.

Anh liền quay đầu hỏi: "Em và Quý Quân đã nói gì với nhau?"

"Anh ấy nói anh thừa dịp cháy nhà chạy đi hôi của."

Ngoài cửa sổ những tia nắng đỏ tía dần dần tắt, tia nắng còn sót lại hắt vào mặt của Hoắc Sở Kiệt, lưu lại hình ảnh tối tăm.

Bóng ma mà anh đang giấu ở trong lòng, đã nhiều năm như vậy, lại có tâm sự như thế nào?

Ngón tay đặt ở trước mặt anh xoa xoa.

Đầu ngón tay của cô lạnh lẽo, mặt của anh thì lại ấm áp, hỗ bổ như thế có phải cực kỳ thích hợp hay không?

"Hạ Sơn Chi, em cảm thấy anh sẽ nói gì?"

Hô hấp của anh phả lên trên da của cô, ảo ảnh thoáng qua, anh vẫn nhìn thẳng phía trước.

"Có phải cảm thấy người thô kệch giống như anh trước tiên sẽ nhất định đem người tình cũ cũ của em đánh cho một trận rồi sau đó sẽ uy hiếp đe dọa."

"Có phải cảm thấy cậu ta đáng thương, muốn quay đàu lại?"

"Có phải cảm thấy tình yêu ban đầu vô cùng vĩ đại?"

"Em có phải đã hối hận về đêm hôm đó hay không?"

"Có phải ngày đó không bị ba mẹ bắt gặp, em căn bản cũng không thèm ngước mắt nhìn anh hay không?"

"Két, " bánh xe ma sát trên mặt đường, đánh tay lái hết cỡ, đầu xe quay ngoắt bốn mươi lăm độ, dừng sát ở ven đường.

Anh dùng sức nện một quả đấm lên trên tay lái, xe liền phát ra tiếng còi tin tin.

Tay của cô vẫn còn dừng ở trên mặt anh, bỗng miệng của anh phả ra hơi thở nóng bỏng làm cô chấn động.

Mặt của Hoắc Sở Kiệt ẩn ở dưới ánh đèn đường nhưng anh vẫn thủy chung nhìn ra phía trước mặt: "Có phải em muốn chia tay với anh hay không?"

Cô còn chưa kịp trả lời thì anh bỗng xoay người, đè cô lên trên ghế lái phụ.

Cái gáy va vào cửa kính, đau đến hôn mê.

Cả trọng lực của người anh bổ nhào lên trên người cô, tay của anh liền nắm cằm của cô.

Tức giânh phủ kín mặt của anh, ngọn lửa trong mắt bùng lên như muốn tỏa ra ngoài.

"Anh không cho phép!"

"Nghe cho kỹ, anh không cho phép em đi!"

"Em muốn làm công việc này, được, điểm này anh thỏa hiệp, những thứ khác thì không bàn nữa."

"Hạ Sơn Chi, có phải anh đã quá nuông chiều em hay không, mà em cứ lần lượt khiêu chiến cực hạn của anh?"

Cô giương mắt nhìn anh, mặt của anh bao phủ trước mặt cô, giọng nói đó làm cho cô cảm thấy xa lạ khiếp người.

Cô khẩn trương nuốt nước bọt, thế nhưng anh lại đột nhiên mất hết khí lực úp sấp trước ngực cô, ra sức thở.

"Khi còn bé khi thấy anh nói chuyện với cô gái khác em liền quay đầu chạy, dỗ nửa ngày vẫn còn bĩu môi."

"Em nói khi trưởng thành muốn gả cho anh."

"Em nói trước khi tốt nghiệp trung học không cho phép tình yêu tình báo."

"Nhưng khi em lên đại học, quen với người khác thì những gì đã nói đều quên hết rồi."

Tay chống lên người anh tạo ra kẽ hở, mái tóc thô sáp ghim vào người cô, tiếng oán trách tố cáo như đang gõ vào tim cô.

"Cô gái nhỏ vừa khó tính ại khác người, anh cũn từng nói qua với Hạ Nghênh Xuân như vậy ."

"Có cô gái nào khi còn bé nói những câu như thế với anh hàng xóm của mình hay không?"

"Khi tình yêu đến, người phàm như chúng ta không thể dự đoán được."

Cô nâng mặt của anh lên, anh không tình nguyện nghiêng đầu sang bên kia.

Cô vừa bực mình vừa buồn cười: "Đại lão gia anh đúng là thay đổi thất thường?"

"Lúc nào thì em nói qua muốn quay đầu lại rồi hả ?"

"Này, em đang nói chuyện với anh đấy, nhìn em xem nào."

Cô hung hăng nắm vào vai lão Hoắc lúc đó anh mới chậm rãi quay đầu lại.

Lúc này cơn tức giận kinh người trên khuôn mặt đen kia đã thối lui nhưng một đôi mắt thì vẫn sâu và đen như cũ.

"Em phát hiện bệnh đa nghi của anh rất nghiêm trọng, chỉ cần em ở riêng với Quý Quân thì sau khi anh biết được liền nổi đóa lên."

Cô lần lượt kể: "Tổng cộng đã ba lần rồi, hai lần là do em gái tốt rất chuyên cần của anh báo cho, một lần nữa là chính anh bắt gặp; Em nói này, anh không thể lúc nào cũng tức giận như vậy?"

"Hạ Sơn Chi, nếu năm đó anh léng phéng với Vương Hiểu, em sẽ không tức chứ?"

Lão Hoắc trừng lại cô, quăng cho cô một câu giả thiết thay vào đó.

Hô hấp như thế nào lại chợt nhanh hơn một chút, nhịp tim thế nào lại có điểm chậm lại?

Được rồi, cô thừa nhận, ngực cô rất buồn bực, rất khó chịu.

"Anh và chị ta léng phéng?"

Cô lại dùng sức bấm anh: "Anh thế nhưng không vì người nhà thủ thân như ngọc, làm sao anh lại có thể như vậy?"

"Anh là ông chú có tình yêu dài nhất, chịu được nhàm chán nhất, lại hiếm có nhất với Hạ Sơn Chi đấy!"

"Làm sao anh lại có thể …!"

Cô không chỉ thấy khó thở, nhịp tim không thuận mà còn muốn mài dao xoèn xoẹt để chém người!

"Ai bảo em giận anh!"

Tay của lão Hoắc không nhu thuân bóp bóp lên người cô, phả ra hơi thở nóng bỏng, nhướng mày nhưng lại không có một chút ý tứ trả lời.

Con mẹ nó, anh đúng là không tuân thủ đạo làm chồng rồi!

Lần này đến lượt cô quay đầu không thèm để ý anh.

Cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa xe, có những ngôi sao chợt nở rộ lấp lánh , tạo thành một bức tranh mỹ lệ ở phía chân trời.

"Anh chỉ nói là ‘ nếu như ’, chỉ là muốn đùa giỡn một chút mà thôi, nếu làm quá lên cũng không hay."

Cái tay khác phủ lên trên gáy cô, nhẹ nhàng xoa: "Mới vừa rồi làm đau em rồi?"

"Bà xã anh sai lầm rồi, cơn giận vừa bốc lên liền. . . . . ."

"À, hóa ra ở trong mắt của đội trưởng không biết để ý đến sắc mặt của người khác cũng biết nhận sai cơ đấy."

Cô quay đầu lại châm chọc, nhìn thương yêu trong mắt của anh lại mềm lòng.

Ghen tuông tràn ra chóp mũi, cô liền cầm mặt của anh lên nói: "Hoắc Sở Kiệt, em không đáng giá để anh tin tưởng như vậy sao? Nếu anh cứ sợ như vậy, em biết làm thế nào?"

Đầu ngón tay sờ vào nếp nhăn nơi khóe mắt anh, hạ thấp giọng nói: "Lời này em chỉ nói một lần, anh phải nghe cho kỹ. Trong lòng em chỉ có một mình anh, trừ phi anh không cần em, em tuyệt đối sẽ không trèo tường ."

"Không phải từ trước tới nay chưa từng nói với anh, Hoắc Sở Kiệt, em yêu anh, rất rất yêu."

"Có lẽ hiện tại không sauu đậm như anh yêu em nhưng mà em sẽ cố gắng đuổi theo bước tiến của anh."

Cô nhìn sâu vào mắt của anh, giờ khắc này bọn họ ở gần nhau như vậy, gần đến mức cô có thể đếm được số lông mi ngắn ngủn kia của anh.

Anh sửng sốt lắng nghe cô tỏ tình, sắc mặt biến thành màu trắng, con ngươi kịch liệt co rút lại, hô hấp càng thêm trầm trọng.

Lòng của cô theo sự khác thường của anh mà nhộn nhạo, không phải như vậy chứ, thật vất vả mới nói ra được câu thâm tình như thế mà phản ứng của anh lại giống như người đang phát tác bệnh tim vậy?

Nhưng thân thể của ông chú này cường tráng giống như con trâu vậy, không thể có bệnh được.

Ai tới đây nói cho cô biết, bây giờ đang ở trong tình trạng nào?

Đến lúc cô muốn nghẹn ngào gào lên một tiếng thì lão Hoắc lại chợt ôm lấy cô, cánh tay như gọng kìm siết chặt đến nỗi cô không thể thở được.

"Hạ Sơn Chi, một ngày nào đó anh sẽ chết ở trong tay em."

Lão Hoắc cắn răng nghiến lợi nói, còn cô vội vàng hít lấy không khí trong lành.

Anh buông cô ra, đang muốn vỗ tay hoan hô thì lại không ngờ môi của anh lại phủ lên môi cô .

Đầu lưỡi trơn trượt ấm áp nhanh chóng xông vào trong miệng cô, đây đau phải là hôn mà chính là cắn nuốt, là gặm giết.

Hàm răng của anh gặm môi của cô va chạm vào răng của cô, đầu lưỡi của anh thổi lửa nóng qua đầu lưỡi của cô.

Đầu lưỡi của anh vô cùng sắc tình vuốt ve đầu lưỡi của cô, dùng sức chống đỡ quấn quýt không rời.

Cái miệng của anh hút chặt lấy môi cô, cô cảm thấy được tư vị yêu thương trong đó.

Anh, làm cho cả người cô run rẩy.

Cô đón lấy lỗ hổng của anh, lại một chùm pháo hoa nở rộ ở cuối chân trời.

Những ngôi sao trên bầu trời đêm vẫn lóe lên sáng ngời, cô và anh ở trong một góc nhỏ bé, đánh giết dây dưa.

Có thể diễn tả phương thức này của bọn họ là đang làm chuyện vui mừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui